🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 188: Mưu tính của Thành vương (3)

Ý cười trên mặt Tần Thuật còn chưa tan đi, cực kỳ hiển nhiên là hiện tại tâm tình ông vô cùng tốt, "Riêng điều này thì vẫn còn chưa đủ, trí tuệ con bé cực kỳ tốt. Có điều thành công hay không thì cũng không chỉ dựa vào trí tuệ được."

Tần Diễm khẽ hất hàm, "Phụ thân yên tâm, chắc hẳn không khiến người thất vọng."

Tần Thuật cười gật đầu, "Mau phái người đến nha môn một chuyến, để bên đó nhận được tin tức càng sớm càng tốt. Sáng mai bắt đầu luôn."

Tần Diễm gật đầu dứt khoát, tự bản thân ra ngoài đi căn dặn Trình Hộ.

Còn bên này, Tần Hoan ôm theo hộp gỗ tử đàn trực tiếp đi về Tùng Phong viện.

Phục Linh nhìn hộp gỗ trong tay liền hỏi, "Tiểu thư, đây là khế đất bên nhà cũ à?"

Tần Hoan gật đầu, "Còn có sản nghiệp của phụ thân lúc sinh thời đều ở trong này."

Phục Linh mới nghe thấy thế thì hốc mắt đã ửng đỏ, "Tiểu thư, Đại lão gia giao mấy thứ này lại cho người là quá tốt rồi, lão gia trên trời có linh thiêng thấy thế cũng an lòng. Tiểu thư, có mấy thứ này ở đây thì sau này chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi."

Tần Hoan bật cười, trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ xem phải sắp xếp mấy thứ này thế nào. Nghĩ đến đây Tần Hoan liền mở hộp ra, đúng như lời Tần Thuật nói, bên trong đúng thật có một bản danh sách liệt kê toàn bộ sản nghiệp dưới danh nghĩa Tần Dật, bên trên còn có ấn tín của trưởng bối trong tộc và cả của Tần Thuật. Tần Hoan liếc nhìn xuống dưới, quả thật có rất nhiều khế đất.

Thế mới thấy, ban nãy Tần Thuật nói là sản nghiệp của Tần Dật không nhiều lắm thì đúng là nói khiêm tốn mà thôi.

Thẩm gia trước đây bởi vì Thẩm Nghị xuất thân hàn môn, cho dù sau này có làm quan đến quyền cao chức trọng thế nhưng cũng chỉ được xem như một tiểu phú hộ mà thôi. Đây chính là lần đầu tiên Tần Hoan được cầm nhiều sản nghiệp như vậy ở trong tay. Nàng càng nhìn thì càng cảm thấy bất đắc dĩ, Nhị phòng của Tần thị không còn ai cả, mà nàng tự dưng lại lấy được nhiều gia sản của Cửu tiểu thư như vậy, chẳng lẽ sẽ giữ lại làm của hồi môn cho chính mình theo như lời Tần Thuật nói hay sao?

Tần Hoan lắc đầu, nàng nhìn kỹ trong hộp, mặc dù không có cửa hàng thế nhưng khế đất lại không ít. Tần Hoan xem từng tờ một rồi đột nhiên ánh mắt rơi ở trên một tờ.

Phục Linh thấy Tần Hoan xuất thần, nàng vừa nhìn sang liền thì thầm, "Phường Thường Lạc, ngõ Đồng Tiền... Tiểu thư thích tòa nhà chỗ này à?"

Tần Hoan chau mày, "Thật ra cũng không phải, chẳng các tòa nhà khác của phụ thân đều ở phía Nam, không biết tại sao lại có căn nhà này ở phía Tây."

Phục Linh liền nghiêng đầu nói, "Phường Thường Lạc cũng là chỗ ở của nhà quyền quý trong thành, mặc dù có ít nhà công tước hầu tước hơn thế nhưng bên đó thường là phủ đệ của quan lại kinh thành, chắc chắn cũng sẽ không tệ."

Tần Hoan gật đầu, lại liếc nhìn khế đất một cái rồi mới nhìn tiếp sang những tờ khác.

"Tiểu thư có dự định thế nào? Đại lão gia nói thế nào rồi?"

"Đại bá phụ nói những thứ này đều sẽ là của hồi môn sau này của ta."

Phục Linh nghe vậy liền khẽ thở ra, "Thật sự tốt quá, nô tỳ cứ lo lắng người sau này không biết phải làm sao, lại không ngờ rằng Đại lão gia lại công bằng như vậy."

Nhị phòng của Tần thị không có con trai, mà nói ra những gia sản trong tay Tần Hoan này thực ra cũng đều là thuộc về Tần thị, nếu như được nàng coi làm của hồi môn mang đi thì sau này có thể sẽ thuộc về một gia tộc khác. Bên ngoài mấy chuyện mà người chết sau đó bị các huynh đệ khác tranh đoạt gia sản đã chẳng có gì lạ lùng cả, vậy mà Tần Thuật lại không hề nổi lên lòng tham. Mặc dù Tần Hoan không cùng huyết thống với cả nhà Tần Thuật thế nhưng sau khi ở chung mấy ngày tiếp xúc thì cảm giác xa lạ đề phòng ban đầu đã phai nhạt đi rất nhiều rồi. Nàng nghe lời Phục Linh nói rồi cũng gật đầu.

"Đại bá phụ nói để ta tùy thời tìm gặp mấy quản sự trước kia của phụ thân."

Đáy mắt Phục Linh hơi sáng lên, "Gặp, đương nhiên phải gặp chứ, phải để cho bọn họ biết chủ tử của mình là ai. Nếu như là người trung thành thì tiểu thư cần phải mượn sức thật tốt, để sau này người cũng có được cánh tay đắc lực cho chính mình."

Điều này đương nhiên Tần Hoan không hề bài xích, nàng trở về kinh thành đã nhiều ngày rồi, thế nhưng nửa bước cũng không đi dễ dàng. Nếu cứ như thế mãi thì nàng làm thế nào mới có thể tiếp xúc được với vụ án của phụ thân? Nàng phải có thủ hạ của chính mình mới được.

"Được, vậy thì sau Tết tìm ngày để gặp mặt."

Tần Hoan nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi thấy áy náy với Cửu tiểu thư, nàng chiếm thân thể của Cửu tiểu thư, lại có được tài phú lẫn nhân thủ vốn nên thuộc về Cửu tiểu thư. Mặc dù nói nàng là người không tham tài thế nhưng nếu như tương lai vụ án của phụ thân có cần đến thì nàng cũng không tránh khỏi phải dùng những tài vật và nhân thủ này. Nghĩ như vậy Tần Hoan liền quyết định sống thật tốt dưới thân phận Cửu tiểu thư này, cũng coi như báo đáp Cửu tiểu thư trên trời có linh thiêng. Những chuyện khác thì chưa nói đến, nàng hiện tại đang ở Hầu phủ, nếu như là Cửu tiểu thư vì có thể tự bảo vệ mình thì chắc hẳn cũng sẽ hy vọng Hầu phủ lớn mạnh không ngừng. Bởi vậy nên chuyện nghiệm thi ngày mai nàng chắc chắn sẽ phải cẩn thận từng bước rồi...

"Đi chuẩn bị một chút hương khử thối đi."

Tần Hoan đột nhiên căn dặn khiến cho Phục Linh và Bạch Anh kinh ngạc, "Tiểu thư, chuẩn bị cái đó làm gì?"

Tần Hoan cất hộp gỗ tử đàn đi, nàng hơi trầm ngâm, định nói thẳng ra với Phục Linh và Bạch Anh, "Ngày mai phải dùng rồi."

Nàng vừa dứt lời thì sắc mặt Phục Linh và Bạch Anh cũng khẽ thay đổi.

Tần Hoan trầm giọng, "Đại bá phụ mời ta hỗ trợ phá vụ án gần đây trong kinh thành."

Phục Linh muốn nói lại thôi, Bạch Anh cũng đầy mặt chần chờ. Tần Hoan cười nói, "Các ngươi yên tâm, vấn đề an toàn cực kỳ đảm bảo. Hồi ở Cẩm Châu ta đã có thể giúp Hoắc Tri phủ thì hiện tại đương nhiên cũng có thể giúp Đại bá phụ."

Đương nhiên Tần Hoan biết chuyện này không thuộc quyền quản lý của Hầu phủ thế nhưng nàng cũng biết chắc chắn có liên quan đến vị Thái tử Điện hạ kia. Nàng mặc dù không có ý định dính dáng đến tranh giành đảng phái trong triều thế nhưng nếu Hầu phủ đã đưa ra lựa chọn thì nàng cũng chỉ có thể đồng hành cùng với Hầu phủ mà thôi.

"Tiểu thư, ngày mai khi nào thì đi? Phải đi đến đâu?"

Tần Hoan lắc đầu, "Còn chưa biết, phải đợi tin tức ngày mai thôi. Đi chuẩn bị đi."

Phục Linh gật đầu rồi mới rời đi. Bạch Anh do dự giây lát liền nói, "Tiểu thư, kinh thành không giống với ở bên ngoài, nếu như người tùy tiện đi nghiệm thi, một khi tin tức truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người..."

"Không sao..." Tần Hoan cong môi rồi nói tiếp, "Em có biết chủ tử mình khi nào quay về không?"

Bạch Anh lắc đầu, "Nô tỳ cũng không biết, vẫn luôn là nếu xảy ra chuyện thì nô tỳ mới báo tin cho chủ tử, còn chủ tử ngài ấy không căn dặn gì lại nô tỳ cả. Chủ tử nói hiện tại tiểu thư mới chính là chủ tử chân chính của nô tỳ."

Tần Hoan cười cười, "Được rồi, vậy không còn gì nữa thì đi ngủ thôi."

Nói xong câu này Tần Hoan lại thấy cực kỳ nhàm chán mà ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Vèo một cái mà chỉ còn có 1 ngày nữa đã đến năm mới rồi, nếu như Yến Trì còn không trở về thì hắn định ăn Tết ở đâu chứ?

Tần Hoan ôm ý nghĩ này chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ quả nhiên nàng gặp được Yến Trì.

...

Đêm khuya yên tĩnh, bên trong thư phòng của Thành vương phủ, Thành vương Yến Kỳ đang nghe thuộc hạ bẩm báo.

"Vương gia, Trịnh Phủ doãn và Lý Đại nhân tối nay đến Trung Dũng Hầu phủ, sau gần nửa canh giờ mới rời đi. Sau đó Lý Đại nhân quay về phòng mình trong phủ còn Trịnh Phủ doãn lại đến nha môn. Đại khái khoảng nửa canh giờ nữa thì Trung Dũng Hầu phủ phái ra người hầu cũng đến nha môn, có vẻ như là đến để bẩm báo chuyện gì, người đó ở trong nha môn gần một khắc sau đó mới quay về Hầu phủ."

Trong ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt Yến Kỳ lúc sáng lúc tối ngồi trầm ngâm trước ánh đèn dầu, "Đến Hầu phủ? Sau đó Hầu phủ lại phái người đến nha môn? Chỉ một người đi thôi à? Có cầm theo đồ gì đi không?"

Người hậu vội lắc đầu, "Không hề, chỉ có một người, cũng có thể mang theo thư trong người, thế nhưng cũng không thấy cầm theo gì khác cả."

Yến Kỳ khẽ hừ một tiếng, "Mặc kệ có mang gì hay không, bọn họ nhất định là vì vụ hung án trong thành. Ngày mai là 29 tháng Chạp, bọn họ chỉ còn có 2 ngày cuối cùng này mà thôi. Ta cũng không tin bọn họ có thể trở mình được."

Nói xong Yến Kỳ lại hất hàm, "Nội ứng trong phủ nha nói thế nào?"

Người hầu lập tức trả lời, "Mấy manh mối cũ vẫn chưa hề điều tra tiếp thêm được gì, người của chúng ta đã hủy vài vật chứng đi rồi. Nếu như bọn họ không tìm được đầu mối mới thì đừng nói là đêm Giao thừa, ngay cả là tết Nguyên tiêu thì cũng chưa chắc đã có thể tra ra được."

Yến Kỳ nở nụ cười, "Tốt tốt, ít nhất cũng phải kéo dài đến tết Nguyên tiêu cho ta. Ta cũng muốn nhìn xem nếu đến tận tết Nguyên tiêu vẫn không tra ra được gì thì Thái tử Điện hạ của chúng ta có còn tý thể diện nào không."

Người hầu lập tức đáp lời, Yến Kỳ lại lười biếng nói, "Còn có 2 ngày cuối cùng, mặc dù thời gian gấp rút thế nhưng vẫn cứ phải nhìm chằm chằm một chút. Trung Dũng hầu này cũng không thể xem nhẹ, lão hồ ly đó còn nhiều chiêu thức lắm."

Nói xong Yến Kỳ lại cười, "Nhìn thấy Thái tử xảy ra sự cố thì có lẽ lão ta còn gấp hơn so với bất kỳ ai khác. Hiện tại ông ta đã đặt cả gia đình mình lên trên người Thái tử rồi, Tần Triều Vũ muốn nhập Đông cung làm Thái tử phi, đương nhiên ông ta phải có đủ năng lực để thay Thái tử quyết định."

Nói đến đây vẻ mặt Yến Kỳ cũng trầm xuống, "Giám sát chặt chẽ Hầu phủ cho ta, đêm nay ra vào xong sau đó lại phái người đến nha môn, chắc chắn là có che giấu cái gì rồi. Còn một ngày cuối cùng đương nhiên bọn hắn cũng sẽ không trơ mắt để cho Thái tử chịu chỉ trích của phụ hoàng. Chắc chắn là lão hồ ly kia muốn kéo dài hoặc có cách để lật ngược rồi."

Vẻ mặt Yến Kỳ lại hơi động, "Nếu là ta, có lẽ ta sẽ tìm một người đến gánh tội thay."

Người hầu hơi chần chờ, "Tìm người gánh tội thay? Giả vờ là vụ án đã điều tra ra được rồi à?"

Yến Kỳ gật đầu, "Trước đây tiểu Thế tử nhà Vệ Quốc công gia gây ra mạng người, chính là do Vệ Quốc công gia dùng tiền đi thay đổi thành một tên tử tù đến đền mạng. Hiện tại có lẽ bọn họ cũng sẽ bắt chước như vậy thôi."

Yến Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có khả năng này, đây chính là biện pháp giải quyết tốt nhất trong 2 ngày này, "Hoặc là tìm một tử tù, hoặc là tìm một người có thân phận không rõ rồi tiếp tục bịa đặt thêm mấy thứ vật chứng linh tinh sau đó tùy tiện kết án."

"Vậy... mấy người tiểu nhân giờ phải làm sao? Bảo nội ứng trong nha môn theo dõi hay sao?"

Yến Kỳ gật đầu, "Ừ, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, người theo dõi bên ngoài Hầu phủ cũng không được buông lỏng cảnh giác. Nếu như bọn họ thật sự muốn làm như vậy thì chỉ sợ nội ứng của chúng ta trong nha môn không tiếp xúc được đến chân tướng. Vậy đi, ngày mai Hầu phủ có bất cứ động tĩnh nào thì lập tức báo lại cho ta, ta muốn xem thử xem trong chuyện này Hầu phủ đóng vai gì. Nếu như bọn họ thật sự đi một nước cờ hiểm thì ta cũng sẽ có thể đúng lúc tận diệt bọn họ luôn. Xem xem Thái tử có thể lấy cái gì mà tranh giành với ta..."

"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi."

...

Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan vừa mới ăn sáng xong thì Tần Diễm đến như đã hẹn. Hắn không chỉ tự mình đến mà còn xách theo một bao đồ đến cho Tần Hoan, "Thay ra đi, giờ Tỵ chúng ta xuất phát."

Tần Hoan không biết bên trong bao quần áo là cái gì mà chỉ kinh ngạc hỏi, "Sớm vậy sao?"

Tần Diễm gật đầu, "Vốn dĩ buổi tối đi thì tốt hơn chút, thế nhưng còn không nhiều thời gian cho nên phải chuẩn bị cho muội cái này."

Tần Diễm hất hàm, ý bảo Tần Hoan mở bao quần áo ra nhìn xem.

Tần Hoan thấy thế liền mở bao quần áo ra, thấy bên trong thật ra là một bộ cẩm bào màu trắng của nam nhi.

Tần Hoan hơi ngạc nhiên ngước lên nhìn Tần Diễm một cái. Tần Diễm ho nhẹ một tiếng, "Hôm nay phải đến nghĩa trang, nếu như muội mặc y phục nữ nhi thì sẽ gây chú ý. Đây là ta cho người đi mua đại một bộ đến, muội thử xem."

Tần Hoan gật đầu, đành phải quay vào trong phòng.

Phục Linh và Bạch Anh đều biết Tần Hoan muốn đi làm gì cho nên thấy thế liền đi vào theo hầu hạ nàng thay y phục.

Thời gian vẫn còn sớm, Tần Diễm cũng không gấp gáp mà chỉ đứng nhàm chán ở bên ngoài chờ. Một lát sau đã có tiếng bước chân ra ngoài, Tần Diễm quay lại nhìn theo bản năng thì vừa nhìn thấy đã ngẩn ra.

Tần Hoan mặc y phục nam nhân này cũng không tính là hoa lệ, chiều cao cùng với vóc người đều giống một thiếu niên gầy ốm tầm 16-17 tuổi. Hiện tại y phục để cho Tần Hoan mặc vào không hiểu sao lại rất phù hợp, cẩm bào không bó sát cho nên cũng không nhìn rõ đường cong lả lướt trên người nàng, mà chỉ thấy chỗ eo hơi rộng mà thôi, vừa nhìn đã biết vòng eo của 'thiếu niên' này còn chả nổi một vòng tay. Tần Hoan búi tóc lên cao nên ngũ quan xinh xắn đều để lộ ra, vẻ ôn nhu dịu dàng của ngày thường giảm đi vài phần, thay vào đó là có chút hiên ngang mạnh mẽ.

Tần Diễm nhìn lên rồi lại nhìn xuống, cảm thấy 'thiếu niên' trước mặt này xinh đẹp thanh tú không gì sánh nổi, hơn nữa đôi mắt trong veo kia càng giống như một con nai con khiến lòng người rung động. Vóc người Tần Hoan đối với nam nhân thì đương nhiên là mảnh khảnh, bình thường chỉ có nữ tử mảnh mai mới khơi dậy lòng thương hoa tiếc ngọc cho người ta, thế nhưng hiện tại rõ ràng Tần Hoan hóa trang nam tử rồi mà vẫn khiến cho người khác rung động muốn bảo vệ. Nếu như không che giấu dung mạo này đi một chút thì kinh thành này chắc chắn đã nhiều thêm một thiếu niên lang đẹp đẽ rồi.

Tần Hoan thấy biểu cảm của Tần Diễm thay đổi liên tục, nàng cũng cúi người xuống nhìn qua chính mình, "Rất vừa vặn mà, sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?"

Tần Diễm thở dài, "Không, cứ như vậy đi, ngồi xe ngựa qua đó."

Tần Hoan gật đầu, Tần Diễm lại nhìn sang Phục Linh và Bạch Anh, "Hôm nay một người đi theo thôi, dẫn theo nhiều người thì lại bất tiện."

Tần Hoan không hề phản đối, thế nhưng Phục Linh lại bĩu môi. Hai người đợi một hồi đến lúc gần đến giờ Tỵ thì mới ra khỏi phủ, lên xe ngựa đi thẳng đến nghĩa trang thành Nam.

Xe ngựa vừa mới chạy ra ngoài hơn 10 trượng thì ở cách Hầu phủ không xa, trên một lối rẽ liền có một nam tử thấp bé âm thầm quay người lại và nhanh chóng biến mất trong cơn gió lạnh buổi sáng mùa đông. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.