"Hai vị Đại nhân, phụ thân, con có một biện pháp có thể hóa giải tình hình..."
Tần Diễm vừa lên tiếng thì lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Trịnh Bạch Thạch lập tức hỏi lại, "Thế tử có biện pháp gì?"
Trịnh Bạch Thạch bằng tuổi Tần Thuật, khuôn mặt rạng rỡ, lịch sự nho nhã, quả thật là dáng vẻ của một văn thần. Hôm nay ông ta đến Hầu phủ thì toàn thân mặc y phục hàng ngày màu xanh biếc, càng lộ ra vẻ đoan chính cẩn thận, hiện tại vừa cất lời thì giọng nói có chút lo lắng, đương nhiên là bị vụ án này làm cho khổ sở không ít. Còn Lý Mục Vân ở bên cạnh mặc dù không lên tiếng thế nhưng hai trong mắt cũng không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Tần Diễm.
So với vẻ nho nhã của Trịnh Bạch Thạch thì sắc mặt Lý Mục Vân hơi có chút khí thế hờ hững người sống chớ lại gần, ông ta trẻ hơn vài tuổi so với Trịnh Bạch Thạch và Tần Thuật. Mặc dù vậy nhưng trên người luôn mang theo vẻ già dặn và trầm trọng, vóc người ông mảnh khảnh như cây trúc, đôi mắt hí nhỏ mảnh luôn lóe lên vẻ tinh tường. Thế nhưng khi ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thẳng tắp lại luôn tạo ra một cảm giác đây là người thư sinh.
Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân nhìn Tần Diễm, Tần Thuật thì càng không cần phải nói, thế nhưng hiện tại trong mắt ông ta lại tràn ngập nghi vấn. Ông hiểu biết rất rõ nhi tử nhà mình, bên cạnh Tần Diễm có người thế nào ông cũng đều biết, nếu Tần Diễm có biện pháp thì tại sao ông lại không biết?
Ba vị trưởng bối đều luôn nhìn chính mình, vẻ mặt Tần Diễm trở nên nghiêm trang, "Phủ doãn Đại nhân, thi thể của mấy người chết trong vụ án này có còn không?"
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Đương nhiên là còn, vụ án chưa phá thì di thể vẫn còn chưa được giao cho người nhà đem về."
Tần Diễm khẽ mím môi, "Vậy sau khi vụ án xảy ra thì ngỗ tác đã nghiệm thi là người nào?"
Trịnh Bạch Thạch nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, "Ngỗ tác... là một lão bá ở trong nha môn Phủ doãn, ông ấy là lão ngỗ tác của thành Lâm An. Sao thế, Thế tử hoài nghi ngỗ tác đó nghiệm thi có phần sơ suất à?"
Tần Diễm lắc đầu, "Đây cũng không phải, chỉ là... ta biết một người cực kỳ yêu thích văn chương về hình ngục, cũng cực thích phá án. Cũng như người vừa nói, cẩn thận điều tra cặn kẽ tỉ mỉ, luôn luôn có thể nhìn ra những điều mà người bình thường không bao giờ nghĩ đến. Mà người đó cũng đã giúp người ta điều tra qua mấy vụ án mạng, chỉ có điều người đó tạm thời không có quan chức trong triều cho nên không biết có thể nhúng tay vào việc này hay không."
"Ồ...? Đó là ai vậy? Nếu như đúng theo lời Thái tử nói thì không quan không chức cũng chẳng có gì khó cả! Bên trong Phủ doãn Lâm An còn đang thiếu 2 vị tiểu nha sai, nếu như là người mà Thế tử bảo đảm thì có thể cho hắn trực tiếp vào làm việc bên trong Phủ doãn Lâm An là được rồi. Trước tiên nhận làm việc nhỏ đã, nếu như thật sự là người có thể dùng được thì đương nhiên ta sẽ không bạc đãi hắn." Trịnh Bạch Thạch cực kỳ phóng khoáng.
Lý Mục Vân ở bên cạnh nghe vậy cũng nói, "Có điều Thế tử à, Trịnh Phủ doãn cùng với bổ đầu của nha môn cũng đều không có biện pháp gì, chẳng lẽ vị bằng hữu đó của người còn lợi hại hơn so với bổ đầu của nha môn hay sao?"
Phủ doãn chịu trách nhiệm quản lý quan lại trong các châu phủ, mà án mạng bình thường đa phần là do bổ đầu của nha môn tự mình tra xét. Theo như lời Tần Diễm nói thì người đó không quan không chức, mặc dù là trợ giúp người ta phá án thế nhưng suy cho cùng thì cũng không có kinh nghiệm phong phú được như người trong nha môn, người đó thật sự có thể dùng được sao?
Nói như vậy thì trong lòng Tần Diễm cũng có chút do dự. Nhìn thấy thần sắc này của hắn thì Trịnh Bạch Thạch liền hiểu được Tần Diễm cũng không hoàn toàn chắc chắn lắm. Thế nhưng hiện tại tình huống khá cấp bách, Trịnh Bạch Thạch vẫn ôm tâm tư muốn thử một lần, "Vị bằng hữu kia của Thế tử là ai?"
Vừa nghe thấy câu này thì biểu cảm trên mặt Tần Diễm lại càng do dự, "Đại nhân, thực sự không dám giấu diếm, người mà ta nói đó không phải giỏi về điều tra vụ án, mà chỉ là... y thuật của người đó cực kỳ tốt, đã từng giúp người ta nghiệm thi qua. Người đó bởi vì rèn luyện y thuật cho nên phương pháp nghiệm thi cũng chuẩn xác hơn so với ngỗ tác bình thường rất nhiều, lại cộng thêm người đó cực kỳ thông mình, từ đó liền có thể phát hiện ra điểm mấu chốt."
Tần Diễm nói được một nửa thì vẻ mặt của Tần Thuật cũng thay đổi vài phần, thế nhưng ông vẫn không hề ngăn cản Tần Diễm nói tiếp.
Còn bên này Tần Diễm ngập ngừng một chút rồi mới tiếp tục, "Ta cũng vì thấy Phủ doãn Đại nhân và Lý Đại nhân không còn biện pháp nào nữa thì mới tiến cử một chút, còn rốt cuộc người đó có thể giúp nổi hay không thì ta cũng không biết."
Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn Lý Mục Vân, sau đó Trịnh Bạch Thạch giận dữ, "Nếu ngươi đã nói vậy thì cũng đã cực kỳ hiểu rõ năng lực của hắn. Vừa rồi ngươi nói hắn nghiệm thi cực kỳ lợi hại, chẳng lẽ là định để cho hắn giúp đỡ nghiệm thi hay sao?"
Tần Diễm gật đầu, "Đúng là như vậy, nếu như có thể để cho người đó nghiệm thi thì có lẽ người đó sẽ phát hiện ra được mấy vấn đề mà trước đây bỏ sót."
Trịnh Bạch Thạch hơi chần chờ, ông nhìn Lý Mục Vân rồi nói, "Kỳ thật Phương lão bá đã cực kỳ lão luyện trong chuyện nghiệm thi rồi..."
Lý Mục Vân cũng gật đầu, "Dù sao cũng đã làm nhiều năm như vậy."
Lý Mục Vân dừng một chút rồi nhìn qua Tần Diễm, "Có điều cứ thử một lần cũng chẳng mất gì."
Trịnh Bạch Thạch hơi cong môi, "Vị bằng hữu đó của Thế tử ở đâu? Hiện tại có thể liên lạc không?"
Tần Diễm đảo mắt, "Vị bằng hữu đó hiện tại... hiện tại cũng ở trong kinh thành, có điều đó không phải là người trong nha môn hay hình ngục. Mà án mạng này liên hệ rất lớn, ta không biết người đó có nguyện ý muốn hỗ trợ hay không..."
"Điều này thì Thế tử yên tâm, chúng ta chỉ là có ý muốn thử một lần mà thôi. Cho dù có không thành công thì tuyệt đối cũng sẽ không trách tội đến hắn."
Giọng nói Trịnh Bạch Thạch ôn hòa, mà Tần Diễm cũng cực kỳ tin tưởng vị Phủ doãn Đại nhân này cho nên mới trả lời, "Vậy... vậy để ta phái người đến hỏi một câu, nếu như người đó đồng ý thì ta lại phái người đến thông báo cho Phủ doãn Đại nhân." Vừa dứt lời Tần Diễm lại bổ sung, "Có điều... có điều vẫn xin Phủ doãn Đại nhân lượng thứ, vị bằng hữu này của ta thân phận đặc biệt, nếu người đó đồng ý thì lúc nghiệm thi xin ngài hãy che giấu tai mắt người khác."
Trịnh Bạch Thạch lập tức nở nụ cười, "Ta biết ta biết, hắn không phải người trong quan phủ, ta đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng đâu."
Tần Diễm thở hắt ra, "Được, vậy chút nữa ta liền phái người đi tìm, sáng sớm mai đưa tin cho ngài."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, hiện tại trời đã tối đen, mặc dù ông ta sốt ruột thế nhưng cũng sẽ không bắt buộc phải tìm người đến nghiệm thi ngay trong đêm nay. Huống hồ... lòng nhiệt tình này của Tần Diễm ông không tiện cự tuyệt, nếu là những người khác tùy tiện nói muốn đến hỗ trợ ông ta nghiệm thi thì chắc chắn ông sẽ không đồng ý. Bổ đầu nha môn và ngỗ tác đều là những người có kinh nghiệm phong phú, kỹ năng chắc chắn cách xa so với người bình thường rồi. Mà Tần Diễm lại nói bằng hữu của hắn biết y thuật, suy cho cùng thì y thuật và thuật nghiệm thi đều không giống nhau.
Trịnh Bạch Thạch càng nghĩ thì càng không có hy vọng gì nhiều, mặc dù vậy nhưng khi Tần Diễm nói ra thì trong lòng ông cũng có một suy nghĩ. Vụ án này liệu lúc nghiệm thi đã bỏ sót cái gì rồi không? Nghĩ đến đây Trịnh Bạch Thạch liền muốn ra về, "Trời đã tối rồi, chúng ta cũng không ở đây lâu nữa, hiện tại sắp đến năm mới, việc này cũng quá đáng lo rồi. Sự sắp xếp của Thái tử Điện hạ ở phía Nam thì Hầu gia đã biết rồi, nên chuyện bên đó không cần chúng ta phải đi lo lắng nữa."
Tần Thuật lên tiếng, "Điều này các ngươi yên tâm, hiện tại có thể làm tốt chuyện này là được rồi."
Trịnh Bạch Thạch liền đứng dậy chắp tay, "Ta còn phải quay về nha môn một chuyến, xin cáo từ trước, Lý Đại nhân thì sao?"
Lý Mục Vân cũng đứng dậy, "Ta cũng không ở lại nữa, hôm khác lại đến quấy rầy Hầu phủ."
Tần Thuật hàn huyên thêm mấy câu nữa với hai người rồi mới tự mình tiễn họ đến cửa hông của Hầu phủ. Đợi cho 2 người rời khỏi rồi Tần Thuật mới dẫn Tần Diễm quay lại thư phòng, vừa vào đến cửa ông đã hỏi luôn, "Người vừa rồi con nói là ai?"
"Phụ thân, chính là Cửu muội muội..."
Tần Thuật ngồi xuống, mặt mày nhăn lại một chỗ, "Thật sự là hồ đồ! Hiện tại Cửu muội muội con đã đến kinh thành, con nói nó biết y thuật có thể cứu người thì thôi, sao lại còn có thể để nó đến nha môn nghiệm thi chứ?"
Tần Diễm cười khổ, "Hài nhi cũng là thấy vụ án này không có cách nào phá giải nên nhất thời mới không nhịn được."
Nói xong hắn lại tiếp tục, "Phụ thân, Cửu muội muội đối với những chuyện này thật sự rất bất phàm, hài nhi đã chính mắt nhìn thấy con bé nghiệm tử thi."
"Thì sao?" Tần Thuật thở dài, "Con nói là ở Viên Châu hay là ở Dự Châu?"
"Viên Châu thì Cửu muội muội không ra tay, thế nhưng biết rất rõ phải xem xét ở chỗ này. Ở Dự Châu thì chính muội ấy tự mình động thủ."
Tần Thuật tức giận, "Lúc đó là vì không có ngỗ tác giàu kinh nghiệm đến nghiệm thi thì nó mới phải động thủ, còn hiện tại Trịnh Phủ doãn đã nói ngỗ tác của nha môn là một người lão luyện. Con bé chỉ biết mỗi y thuật mà thôi, có thể so bì được với những lão ngỗ tác này hay sao?"
"Không chỉ biết y thuật, phụ thân, Cửu muội muội còn cực kỳ hứng thú với những phương pháp điều tra phá án hình ngục."
"Vậy nó có thể lợi hại hơn bổ đầu của nha môn sao?"
Tần Diễm chỉ mấp máy môi chứ không nói thành lời. Lời Tần Thuật đúng thật là rất có lý, thế nhưng không biết tại sao Tần Diễm lại vừa thương tiếc Tần Hoan không muốn nàng phải động tay vào mấy việc này, mặt khác hắn lại không hiểu sao cứ cảm thấy Tần Hoan cực kỳ lợi hại. Mà tình hình hiện tại khẩn cấp như thế, hắn lại theo bản năng mà nghĩ đến đại khái Tần Hoan sẽ tìm ra cách hóa giải tình hình cho nên mới nói ra nàng."
Tần Thuật thấy dáng vẻ của Tần Diễm như thế liền lắc đầu, "Con đó, vẫn là quá kích động rồi, lúc con vừa mới nói ta còn không nghĩ ra, thế nhưng chờ con nói xong rồi ta đã mơ hồ đoán được, không kịp ngăn cản con nữa rồi."
Tần Diễm cười khổ, "Phụ thân, thế thì có để cho Cửu muội muội đi không?"
Tần Thuật hơi trầm ngâm, "Con cũng đã nói ra rồi, chúng ta chỉ có thể ôm hy vọng để cho Cửu muội muội con thử một lần. Có điều, theo lời con nói, trước tiên hỏi qua con bé một chút, nếu như nó không đồng ý thì thôi bỏ đi."
"Cửu muội muội đương nhiên sẽ đồng ý..."
Tần Diễm trả lời chém đinh chặt sắt, Tần Thuật hồ nghi nhìn Tần Diễm một cái, "Con khẳng định như thế à?"
Tần Diễm gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại có chút phấn khích. Mặc dù hắn không hề chứng kiến Tần Hoan làm thế nào để giúp đỡ Uông Hoài Vũ và Yến Trì phá án, thế nhưng khi hắn nghe được ý trong lời nói của Tình nương thì đúng thật Tần Hoan đã nhìn ra điểm mấu chốt trong vụ án ở Thanh Huy viên. Cộng thêm lần ở núi Vân Vụ trong Viên Châu, Tần Hoan không chỉ biết nghiệm thi phải nghiệm cái gì mà lại còn tìm ra con đường hành hung của hung thủ. Cuối cùng, Tần Hoan dẫn theo người quay về Bách Thảo viên cứu Tần Tương, từng chuyện từng chuyện xảy ra, Tần Hoan đều khiến cho Tần Diễm tin phục không thôi. Những điều này đều là hắn tận mắt chứng kiến, mà Tần Sương còn đã từng nói qua, lúc ở Cẩm Châu thì Tần Hoan cũng đã giúp đỡ Yến Trì điều tra phá án rồi.
Tần Thuật nhìn vẻ mặt của Tần Diễm, hai tròng mắt hơi nheo lại.
Tần Diễm là người ông ta dạy dỗ, mặc dù tuổi tác không lớn thế nhưng khả năng nhìn người không hề kém, nếu như Tần Diễm tin tưởng Tần Hoan thì Tần Hoan nhất định phải có chỗ hơn người. Chuyện xảy ra dọc đường từ Cẩm Châu trở về thì Tần Thuật cũng đều biết cả, thế nhưng đến lúc gặp mặt thì Tần Thuật trong vô thức cũng thật sự coi nàng là một tiểu cô nương, là cháu gái của chính mình. Cộng thêm những điều này Tần Thuật không đích thân chứng kiến cho nên ông ta vẫn nửa tin nửa ngờ với Tần Hoan. Nghĩ đến đây, đột nhiên ông cũng có chút tò mò, Tần Hoan thật sự có lợi hại đến vậy không?
Một tiểu cô nương bình thường, đừng nói đến nghiệm thi mà chỉ cần nhìn thấy người chết thôi cũng sẽ sợ hãi. Thế nhưng lần này Tần Hoan không chỉ phải nghiệm thi, mà còn là giúp nha môn thành Lâm An nghiệm thi, cho nên có thể dẫn đến rất nhiều lo sợ vào áp lực...
Tần Thuật trầm ngâm một lát, "Con gọi Cửu muội muội con đến đây, đúng lúc ta cũng có một việc muốn thông báo cho con bé."
Tần Diễm gật đầu, vội vàng xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]