Tần Diễm bị động tác rút dao mặt không đổi sắc của Tần Hoan làm cho hắn kinh sợ, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đã bị Tần Hoan quát một tiếng, hắn ngay lập tức nghiêng người xuống ấn lên trên ngực Trương Nguyên. Còn bên này Tần Hoan rút ra mấy cây châm dài, từng châm từng châm một đâm lên trên ngực Trương Nguyên, chẳng bao lâu sau bờ ngực lõa lồ của Trương Nguyên đã cắm đầy ngân châm.
Tần Diễm trơ mắt nhìn vải bông bị thấm ướt hoàn toàn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được từng dòng từng dòng máu phun ra ngoài bên dưới tay hắn. Tần Diễm chau mày, trái tim cũng như thắt lại, hắn không quen biết người tên Trương Nguyên này thế nhưng vừa nhìn là biết đó là tướng quân dưới trướng của Triệu Tinh, nếu như vị trí bên trong Bắc phủ quân không quan trọng thì cho dù có là mạng người thì cũng chẳng tính là đại sự gì cả. Nhưng hiện tại hắn đang giúp Tần Hoan cứu người, trong lòng hắn vì thế cũng siết chặt lại. Đã lớn thế này rồi, hắn đã từng bàng quan đứng nhìn rất nhiều người chết đi ngoài ý muốn vậy mà không có lần nào giống như bây giờ, hắn rất hy vọng Trương Nguyên sống sót!
"Vẫn còn đang chảy máu, có phải không được rồi không?"
Giọng nói Tần Diễm trầm thấp u ám, hắn cảm thấy dường như máu bên trong thân thể của Trương Nguyên đã chảy hết ra ngoài rồi.
Tần Hoan lắc đầu không nói gì, nàng chỉ cực nhanh đổi vải bông mới rồi đổ thêm bột cầm máu mà thôi. Nàng đưa tay ra hiệu, Tần Diễm cũng nhận lấy vải bông rồi rất nhanh đã ấn xuống miệng vết thương, thay vải bông ướt nhẹp ra ngoài.
Tần Hoan không nói câu nào mà chỉ đổi vải bông, mọi người bên cạnh nhìn thấy thì sắc mặt đều trầm trọng, ngay cả Phùng Chương thì trên mặt cũng không còn vẻ vô lại ban nãy nữa. Hắn nhìn Trương Nguyên rồi lại nhìn Tần Hoan, ánh mắt mang theo ham muốn và bỉ ổi giờ cũng đứng đắn lên đôi chút.
Hắn biết Tần Diễm phải đi đón thân thích, đêm qua hắn hỏi thăm một chút liền biết Tần Diễm đón ba vị đường muội về nhà. Thân phận của Tần Triều Vũ hắn đương nhiên có chút cố kỵ, thế nhưng đường muội của Tần Diễm thì xuất thân không phải là cao. Mà hôm nay vừa nhìn thấy nàng, hắn ở kinh thành lâu năm như vậy vẫn chưa bao giờ gặp qua nữ tử có dung mạo như vậy cho nên đương nhiên trong lòng nảy ra lòng tham. Thế nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc này, hắn phát hiện ra hắn nghĩ sai rồi, cho dù chỉ là đường muội thôi thế nhưng ngay giây phút xuất hiện, vị này thấy biến không sợ cùng động tác bình tĩnh khi rút dao lại khiến cho một tiểu bá vương ở kinh thành là hắn ớn lạnh trong lòng. Phùng Chương híp híp mắt, Tần Diễm vậy mà lại có một đường muội như vậy...
Suy nghĩ của mọi người ở đây đều không giống nhau, thế nhưng ánh mắt lại luôn dán lên trên người Tần Hoan.
Náo loạn một hồi, khách khứa đã bỏ đi hết, cửa chính đóng chặt, nên ánh sáng trong phòng không tính là quá sáng sủa. Đôi lông mày hơi nhíu lại của Tần Hoan dường như có sức hút chết người, toàn thân nàng cứ như tỏa ra ánh sáng êm dịu như mặt trăng khiến cho mùi rượu và mùi máy bên trong sạch được gột rửa sạch sẽ. Nhìn khuôn mặt trầm lặng và tao nhã hơn bất cứ loại sương tuyết nào của nàng, dường như toàn bộ tức giận tàn bạo hay giết chóc đẫm máu thoáng chốc đều tan biến hết. Nỗi giận dữ trong lòng Triệu Tinh vơi đi một nửa, chỉ nghĩ đến nếu như thật sự cứu sống được Trương Nguyên thì phải làm thế nào để cảm tạ vị Cửu tiểu thư Tần phủ này.
"Ngừng rồi! Máu ngừng chảy rồi!"
Đột nhiên Tần Diễm khẽ hô lên, một người trầm ổn như hắn mà hiện tại trong giọng nói cũng mang theo chút vui mừng phấn khởi. Lông mày Tần Hoan khẽ buông lỏng, sống lưng căng cứng giờ cũng đã thoải mái ra phần nào.
Mặc dù nàng đã ổn định lại tâm trạng, thế nhưng động tác trên tay lại không hề chậm chạp. Nàng vẫn để cho Tần Diễm ấn chặt vết thương, sau đó cẩn thận dùng vải bông tẩm rượu lau chùi vệt máu loang xung quanh rồi mới nhổ ngân châm ra. Cuối cùng, chờ cho máu gần như ngừng chảy rồi nàng mới băng bó và quấn miệng vết thương lại. Đợi đến lúc băng bó hoàn tất rồi trên trán Tần Hoan thấm đẫm mồ hôi, Tần Diễm cũng cảm thấy cả thân người mình đau nhức không thôi.
Triệu Tinh vô cùng vui vẻ tiến lên một bước, "Sống rồi? Cứu sống rồi?"
Tần Hoan đứng dậy, lắc lắc đầu, "Hắn sẽ không bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, dao găm cũng không đâm thủng tim thế nhưng vết thương này khá sâu, 2 ngày này cần phải có đại phu trông nom. Nếu như để cho miệng vết thương lên mủ thì hắn cách cái chết cũng không xa đâu."
Triệu Tinh nhíu mày tựa như nghe cũng không hiểu lắm, còn lão đại phu già kia lại cực kỳ thán phục Tần Hoan, "Vị cô nương này rất lợi hại, ban nãy rút dao vừa nhanh vừa ổn định, biện pháp thi châm cũng cực kỳ cao siêu... Vị công tử này, ý cô nương ấy nói là cửa ải nguy hiểm nhất đã qua rồi, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là ổn thôi, tính mạng đã được bảo vệ."
Triệu Tinh nghe thấy thế thì không khỏi vui mừng, hắn chắp tay cúi đầu về phía Tần Hoan, "Đa tạ ơn cứu mạng của Cửu cô nương."
Trên cổ tay áo và bàn tay Tần Hoan đều dính vết máu, Tần Diễm cũng như vậy. Tần Hoan thấy Triệu Tinh như vậy liền lùi về sau một bước, ngược lại nhìn sang phía Tần Diễm, Tần Diễm vội nói, "Tiểu tướng quân không cần đa lễ, muội muội ta chỉ tiện tay thôi."
Triệu Tinh nghe như thế lại khom người với Tần Diễm, "Cảm tạ ơn cứu mạng của Tần huynh."
Tần Diễm cũng lùi về sau tránh lễ của Triệu Tinh rồi xua tay, đang định nói chuyện thì cửa bị đẩy ra. Tiểu nhị ban nãy chạy đi báo quan đã quay lại, tiểu nhị vừa bước vào cửa đã nói, "Tiểu nhân gặp được Cửu thành Tuần phòng doanh, bọn họ lập tức qua đây."
Tần Diễm chau mày, nhìn thoáng qua Tần Hoan và Tần Sương với vẻ mặt nghiêm nghị. Triệu Tinh thấy hắn như vậy thì trong lòng đã hiểu được vội vàng lên tiếng, "Ân tình hôm nay, ngày khác ta sẽ đến cửa cảm tạ. Tần huynh dẫn theo 2 vị muội muội có nhiều bất tiện, bảo chủ quán thu xếp rửa tay rồi ra đằng sau rời đi trước vậy."
Phùng Chương vô lại đến mức này thì đương nhiên cũng biết Hầu phủ hướng về phía Thái tử, Triệu Tinh chỉ sợ Phùng Chương sẽ kéo luôn Tần Diễm vào chuyện tranh cãi bậy bạ của hắn. Thể nhưng vừa quay sang thì Triệu Tinh lại kinh ngạc khi phát hiện ra Phùng Chương hoàn toàn không còn vẻ say xỉn nữa, rõ ràng nghe được câu nói vừa rồi của hắn mà không hề có ý định náo loại nào.
Trong lòng Triệu Tinh buông lỏng, vội vàng căn dặn chủ quán, Tần Diễm hơi trầm ngâm, "Được, hôm nay có muội muội ở đây nên ta cũng không nán lại nữa."
Triệu Tinh vỗ vỗ lên cánh tay Tần Diễm, "Ngươi phải rời khỏi đây mới tốt."
Hai người 4 mắt nhìn nhau, Tần Diễm hiểu được ý của Triệu Tinh nên dẫn mấy người Tần Hoan đi vào trong hậu viện của Túy Hương lâu. Chủ quán nơm nớp lo sợ dẫn đoàn người Tần Diễm đến một gian phòng, rất nhanh liền có người mang nước đến. Hai huynh muội rửa sạch vết máu trên tay, Tần Diễm lại để một người hầu lại quan sát Túy Hương lâu sau đó mới rời khỏi đây từ cửa sau mà không cần xử lý vết máu dính trên y phục.
Tần Diễm mặc áo bào màu bạc, hiện tại bên trên cũng có nhiều chỗ dính máu nên hắn mới không tiện cưỡi ngựa, đành phải ngồi trong xe ngựa với Tần Hoan. Tần Sương biết Tần Diễm định nói chuyện nên không muốn rời đi, bởi vậy nên cả 3 huynh muội cùng ngồi chung 1 xe ngựa về Hầu phủ.
"Tam ca, hôm nay có khiến ca chọc phải phiền toái không?" Xe ngựa bắt đầu di chuyển, Tần Hoan hỏi một câu.
Tần Diễm cười, "Sao có thể chứ, không chỉ có không chọc phiền toán mà lại còn lập được một công lao."
Tần Sương và Tần Hoan đều mở to mắt nhìn Tần Diễm, Tần Diễm liền nói luôn, "Vừa rồi 2 người mà chúng ta nhìn thấy kia, một là Phùng Chương, là Trung Quốc công Thế tử, cô cô của hắn chính là Tố Quý phi trong cung. Tố Quý phi có một nhi tử chính là Thành vương, cũng chính là kình địch lớn nhất của Thái tử Điện hạ."
"Vậy còn vị tiểu tướng quân thì sao?" Tần Sương vội vàng hỏi.
Tần Diễm liếc nhìn nàng một cái, "Vị đó là Triệu Tinh, nhi tử của Phụ quốc Tướng quân, Phụ quốc Tướng quân thống lĩnh 10 vạn Bắc phủ quân, 3 năm trước Triệu Tinh cũng gia nhập Bắc phụ quân để phò tá phụ thân. Năm nay sát Tết mới về kinh, phụ thân hắn lại quanh năm ở phía Bắc cho nên ở kinh thành thì Triệu Tinh chính là người quản lý phủ Phụ quốc Tướng quân. Phụ quốc Tướng quân lớn tuổi rồi mới sinh ra hắn, muội đừng nhìn vào tuổi tác hắn không lớn, thật ra hắn chính là Đệ đệ của Đương kim Hoàng hậu, là cậu của Thái tử Điện hạ."
Tần Sương kinh ngạc mở to con ngươi, "Ồ, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp được nhiều đại nhân vật như vậy."
Tần Diễm bất đắc dĩ, "Cũng không phải là đại nhân vật gì, Phùng Chương kia căn bản là một tên ác bá chốn kinh thành, hắn ỷ vào Tố Quý phi được sủng ái cho nên hành sự vô pháp vô thiên. Tính tình của tiểu tướng quân dễ kích động thế nhưng sẽ không làm ra mấy việc ác tán tận lương tâm."
Tần Hoan nghe những cái tên này thì cũng không tính là xa lại, Tần Diễm nói được một nửa nàng liền biết rõ ràng mấy quan hệ trong mấy người quyền quý này.
Phùng Chương kiêu ngạo ngang ngược, dáng vẻ lưu manh đích thực là giống mấy tên ác bá vô lại, còn vị tiểu tướng quân Triệu gia kia mặc dù có sự dũng mãnh quả cảm của quân nhân thế nhưng tính tình lại lỗ mãng thiên hướng hành động, người như vậy sẽ không chịu nổi đả kích của người khác, dễ dàng rơi vào bẫy rập. Mà nhìn thái độ của hắn đối với ông lão đại phu kia thì cũng thấy được hắn không phải là người dễ trêu chọc...
"Không dính vào phiền toái thì tốt, hy vọng người kia có thể sống."
Tần Hoan gật đầu, cũng không muốn nghĩ đến mấy chuyện tranh chấp đảng phái trong lời của Tần Diễm. Thái tử đã được sắc lập, Thành vương và người Phùng gia không cam lòng nên đương nhiên kinh thành phồn hoa rực rỡ này mãi mãi không thể yên bình như bên ngoài nhìn vào.
"Muội đừng lo lắng, cứu người là tốt, mà hôm nay lại còn là cứu người của Bắc phủ quân."
Tần Diễm trấn an một câu, trong lòng thế nhưng lại rất vui vẻ. Người đó là Tần Hoan cứu sống thế nhưng cũng có công lao của hắn, mà người được cứu chính là người của Bắc phủ quân, cũng coi như là người của Thái tử Điện hạ.
Tần Sương nghe thế đột nhiên chớp mắt mấy cái, "Bát muội muội đúng là phải làm Thái tử phi à?"
Tần Sương đương nhiên cũng là hỏi những tiểu nha đầu bên trong viện của mình, lời này vừa nói ra thì sắc mặt Tần Diễm lại hơi tối xuống. Hắn liếc nhìn Tần Hoan và Tần Sương một cái rồi mới nói, "Chuyện này... Vẫn còn chưa quyết định." Nói xong hắn lại bổ sung, "Lời này cũng không thể nói ra bên ngoài."
Tần Sương cười cười, "Đương nhiên rồi, ngay cả ở trong phủ cũng sẽ không tùy tiện bàn tán."
Thấy Tần Sương hiểu chuyện thì Tần Diễm gật đầu xong lại căn dặn, "Chuyện ngày hôm nay nhất định phải báo cho phụ thân biết, có điều hai đứa cũng không cần phải lo lắng, lát nữa tự mình đi về phòng là được."
Tần Hoan vội hỏi, "Sẽ gây ra hỗn loạn không?"
Tần Diễm gật đầu, "Trung Quốc công phủ và Phụ quốc Tướng quân phủ đánh nhau, lại còn làm người khác bị thương, kinh động cả đến Cửu thành Tuần phòng doanh, sớm muộn gì cũng náo loạn vào đến trong cung."
Tần Hoan hiểu rõ, hiện tại bất kể chuyện thế nào thì cũng phải náo loạn thật lớn, bởi kẻ đả thương người chính là Phùng gia.
Tần Hoan thì không cần phải nói, ngay cả Tần Sương cũng hiểu được thì Tần Diễm cũng không cần phải nhiều lời nữa. Rất nhanh xe ngựa đã đến trước cửa Hầu phủ, Tần Diễm xuống xe, đầu tiên tiễn Tần Hoan và Tần Sương về viện của mình sau đó mới đi tìm Hồ thị. Mẫu tử hai người không biết nói cái gì mà đến buổi tối bữa cơm của Tần Hoan và Tần Sương cùng có nhiều hơn một chén canh an thần.
Hoàn Nhi vừa bê bữa tối vào vừa nói, "Tối nay Hầu gia và Thế tử gia không ở trong phủ, hôm nay phu nhân xem sổ sách ngày Tết cũng có chút mệt mỏi cho nên mọi người mới không cùng nhau ăn cơm, còn chén canh này nhất định tiểu thư cũng nên uống đi."
Tần Hoan nghe lời này thì cũng đoán được Tần Thuật và Tần Diễm đi chỗ nào. Nàng nghĩ tới nghĩ lui sau cùng lại vứt hết mớ tâm tư này ra khỏi đầu, đây cũng chẳng phải là chuyện nàng nên nghĩ, hiện tại tạm thời lại chẳng liên quan gì đến nàng. Hôm nay nàng ra ngoài một là giúp Cửu tiểu thư bái tế phụ mẫu, hai là muốn tìm một cơ hội đến Thẩm phủ nhìn xem thử, thế nhưng cuối cùng lại không có cơ hội rồi.
Tần Hoan âm thầm dùng bữa xong, lại uống chén canh an thần kia vào. Nàng thấy hiện tại không còn sớm nữa cho nên liền rửa mặt đi ngủ.
Một đêm yên giấc, sáng hôm sau lúc Tần Hoan tỉnh dậy thì đã nắng chiếu chan hòa rồi.
Ăn bữa sáng xong Tần Hoan lại định đến nói với Hồ thị một câu nàng muốn ra ngoài, còn chưa kịp khoác áo choàng lên thì Tần Sương đã chạy đến viện của nàng rồi tức giận nói, "Đại bá mẫu đã nhiều ngày nay bận rộn chuyện ăn Tết, bận đến mức đầu tắt mặt tối, ta vốn định hôm nay ra ngoài đi dạo thế nhưng Tam ca lại không có ở nhà. Đại bá mẫu nói Tam ca không ở nhà thì không yên tâm để bọn ta ra ngoài."
Tần Hoan vừa nghe lời này thì mọi kế hoạch của nàng liền phải ngừng lại, chỉ đành ở lại trong viện chờ đợi mà thôi.
Lần chờ đợi này liền kéo dài tận 4 ngày, càng gần đến Giao thừa thì Hồ thị lại càng bận rộn. Lúc nàng và Tần Sương đến viện của Hồ thị thỉnh an thì đều nhìn thấy quản sự lớn lớn nhỏ nhỏ đang bẩm báo công việc với bà. Tần Diễm thì cả ngày không ở trong phủ, Tần Triều Vũ lại có rất nhiều tiệc trà xã giao cuối năm phải đến dự. Trong 4 ngày này Tần Hoan chỉ gặp Hồ thị duy nhất một lần lúc đến thỉnh an, Tần Thuật thì ngay cả mặt cũng không thấy đến 1 cái. Tần Hoan thấy Hồ thị bận rộn như vậy cũng không nỡ kéo thêm phiền phức cho bà nên chỉ ân cần hỏi thăm một hồi, đương nhiên cũng sẽ không đề cập đến chuyện xuất phủ này nữa.
Trong nháy mắt đã đến ngày 26 Tết.
Tần Hoan vốn tưởng rằng sẽ không thể xuất phủ trước Tết thế nhưng không ngờ hôm nay Hồ thị lại chủ động nói rằng muốn dẫn 3 tỷ muội Tần Hoan xuất phủ. Ngay từ sáng sớm đã có Vũ ma ma đến thông báo, rất nhanh sau đó 3 người liền đến chỗ Hồ thị.
Vào trong viện của Hồ thị xong đã thấy Tần Diễm và Tần Triều Vũ đều đứng ở đây.
Nhìn thấy mấy người Tần Hoan đến thì Hồ thị liền cười nói, "Nhìn xem, tỷ muội như 3 đóa hoa, thật sự là người này so với người kia lại càng xinh đẹp. Hôm nay chúng ta cùng nhau đi dạo thôi, mấy thứ son phấn trang điểm tơ lụa của bọn con, hôm nay đều đi mua cho đầy đủ."
Hồ thị cười rất tươi, lại chỉ vào Tần Diễm nói, "Còn có Tam ca các con đi theo hộ tống."
Bốn ngày không gặp, Tần Diễm nhìn qua thì sảng khoái tinh thần, tâm tình rất tốt. Chẳng bao lâu sau Hồ thị dẫn theo Tần Triều Vũ đi đằng trước, Tần Sương Tần Tương đi đằng sau, Tần Hoan và Tần Diễm cùng nhau bước đi, đoàn người lần lượt ra khỏi phủ.
Bởi vì Tần Hoan và Tần Diễm đi ở sau cùng cho nên nàng mới khẽ hỏi, "Tam ca, chuyện kia thế nào rồi?"
Tần Diễm nghe thế thì nụ cười trên mặt tiêu biến hết, một lát sau hắn mới nói, "Trương Nguyên vẫn là chết rồi."
Tần Hoan ngừng lại, rõ ràng nàng đã cứu sống được Trương Nguyên mà, sao có thể lại chết được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]