Ông chủ túm chặt đùi mình, vừa là sợ hãi vừa là đau lòng kêu lên 2 tiếng, cả 2 vị này đều không phải là người dễ chọc vào, nếu như ở chỗ này của ông ta có người chết thì đúng thật sự là chịu đựng không nổi. Hai tên hầu bàn đứng người cửa đã phản ứng kịp, xoay người chạy ra khỏi cửa Túy Hương lâu. Còn bên trong đại sảnh, cả hai nhóm người đang quấn vào nhau kia trong giây lát đều không hồi phục tinh thần lại được.
"Trương Nguyên!" Triệu Tinh quát to lên một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Chương.
Phùng Chương nhìn binh sĩ áo lam tên là Trương Nguyên kia nhíu chặt lông mày, sau đó nhìn về phía 'hung thủ'.
Hung thủ chỉ là một người hầu bình thường không thể bình thường hơn, mỗi người bọn họ đều có dao thế nhưng dao này không phải dùng để giết người. Người ta dùng nắm đấm để đánh còn bọn họ dùng dao, chẳng qua là chỉ định gây ra chút ngoại thương khiến cho bọn họ đau đớn một chút mà thôi. Giết người thì Phùng Chương chưa từng căn dặn qua, mà mỗi một người trong bọn họ đều hiểu rõ, không thể nào giết người của Bắc phủ quân ở trong thành cả, mà chưa kể hôm nay cũng không thể giết người.
"Không... ta không có..."
Trên tay người hầu áo xám kia vẫn đang cầm trên cán dao còn máu trong người binh sĩ áo lam lại đang tuôn ra như suối, rất nhanh đã thấm đẫm tay hắn. Hắn lẩm bẩm mấy câu xong chậm chạp lùi lại phía sau. Hắn vừa buông tay thì cả thân thể của Trương Nguyên cũng lung lay không đứng vững được nữa.
Người hầu áo xám vẻ mặt trắng bệch nhìn mấy binh sĩ áo lam đỡ lấy Trương Nguyên, hắn lùi lại vài bước, run rẩy xoay người nhìn sang phía Phùng Chương, "Thế tử gia... Tiểu nhân... Tiểu nhân..."
Hắn không phải cố ý, lúc ấy hoàn cảnh cực hỗn loạn, hắn là bị ai đó đụng trúng nên cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chờ đến lúc hắn phản ứng kịp thì dao găm cũng đã đâm vào ngực người kia, hắn căn bản không hề muốn giết người!
Vẻ mặt say rượu của Phùng Chương ngay lập tức trở nên đông lạnh, con ngươi hắn trợn trừng, hận không thể trợn đến mức người hầu áo xám này tan thành mây hói. Đột nhiên thân thể Phùng Chương lắc lư lên một cái, người hầu ở đằng sau lập tức đỡ lấy hắn, một người hầu cơ trí tiến lên, "Thế tử gia uống say rồi, Thế tử gia uống say rồi..."
Trương Nguyên ngã vào tay đám người đằng sau, hai trong mắt hắn trợn tròn, thân thể đau đớn mà co giật run rẩy.
Triệu Tinh lại siết nắm tay răng rắc, hắn đỏ mắt nhìn sang Phùng Chương giả vờ say rượu, "Ngươi... giết người?"
Vừa nói xong 3 chữ này thì Phùng Chương lại ra vẻ say xỉn mà nhìn sang, "Đây là chính các ngươi muốn đánh, nếu đã đánh nhau thì không tránh khỏi gây ra thương tích. Người đả thương hắn còn ở trong này, ngươi muốn xử lý thế nào thì xử trí thế ấy đi..."
Hắn tỏ ra cực kỳ vô lại, rõ ràng là muốn dùng một người hầu của mình ra để cho qua lấy lệ. Như thế Triệu Tinh làm sao có thể tha thứ cho hắn?
Người hầu áo xám sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, "Thế tử gia..."
Hắn còn chưa dứt lời thì Phùng Chương đã sẵng giọng rồi trợn mắt nhìn sang. Người hầu áo xám sợ đến mức biến sắc mặt, nào dám nhiều lời thêm một chữ nào nữa? Hắn run run rẩy rẩy mà quỳ dưới đất, trên đầu đầy mồ hôi, sau đó hắn lại nhìn thoáng qua trên ngực Trương Nguyên hiện tại đã bị máu chảy ướt áo. Ngay lập tức trên mặt hắn cũng trắng bệch mà xụi lơ xuống đất.
"Công tử, phải làm sao bây giờ?"
Một nam tử áo lam cất tiếng hỏi, cả người Triệu Tinh lại căng cứng như cây trúc, vẻ mặt càng hung hãn dữ tợn nhìn chòng chọc vào Phùng Chương, hắn chỉ hận không thể xé xác Phùng Chương ra ăn ngay tại chỗ. Đúng lúc hắn sắp sửa lên tiếng hạ lệnh thì từ lối rẽ trên cầu thang tầng 2 đột nhiên vang lên một tiếng nói.
"Tiểu tướng quân..."
Triệu Tinh nhướn mày, ngước mắt lên nhìn thì thấy người đi ra là Tần Diễm.
Hắn hơi kinh ngạc, "Sao ngươi lại ở đây?"
Tần Diễm bước nhanh xuống dưới lầu đến bên cạnh Triệu Tinh, "Ta dẫn theo người nhà đến đây ăn cơm." Nói xong Tần Diễm lại nhìn thoáng qua Trương Nguyên đang nằm dưới đất, "Tiểu tướng qua bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, hiện tại cứu người là quan trọng nhất."
Tần Diễm nhìn thoáng qua Trương Nguyên nằm trên mặt đất máu chảy không ngừng thì chau mày, hắn không hề nghĩ đến ăm một bữa cơm thôi mà đã chứng kiến Phùng Chương và Triệu Tinh đánh nhau. Mặc dù Hầu phủ hắn lựa chọn về phe Thái tử thế nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn nhúng tay vào. Chỉ cần hắn xuất hiện đương nhiên sẽ có người cho rằng hắn đang thiên vị Triệu Tinh, như vậy ngược lại càng tăng thêm lý do để cho Phùng Chương nói xằng nói bậy. Mà hôm nay hắn dẫn theo Tần Hoan và Tần Sương đến đây, bởi vì như vậy cho nên từ đầu hắn đều bàng quan mà không ra mặt. Vốn tưởng rằng đôi bên đánh nhau một trận là xong, chỉ không ngờ đến lại gây ra cả án mạng, mặc dù người bị thương là Trương Nguyên thế nhưng kẻ gây họa lại chính là Phùng Chương.
"Tiểu tướng quân đừng vội, thương tổn của Trương Nguyên thành ra như vậy thì hiện tại nên báo quan mới đúng."
Tần Diễm đề xuất như vậy khiến cho Triệu Tinh lập tức tỉnh hồn, hắn đảo mắt lại liếc nhìn ổng chủ quán mặt đã không còn giọt máu kia một cái. Ông chủ cứ như tìm được cứu tinh nên lập tức thông mình ra, đẩy đẩy tiểu nhị bên người mình một cái, tiểu nhị liền hiểu ý mà chạy vọt ra ngoài.
Phùng Chương không nghĩ đến đang yên đang lành lại gặp Tần Diễm, mặc dù lập trường của Trung Dũng Hầu phủ không công khai ngoài sáng thế nhưng trong kinh thành ai mà không biết không hiểu? Hiện tại Tần Diễm vừa xuất hiện đã nói phải báo quan, đương nhiên là muốn làm cho to chuyện rồi.
Phùng Chương cười lạnh, "Tần Thế tử đến đây thật khéo nhỉ."
Tần Diễm nhìn Phùng Chương, "Ta cũng thấy quá khéo, vừa hôm qua còn gặp Phùng huynh."
Đang nói chuyện thì Trương Nguyên dưới đất lại ho một tiếng, một người mặc áo lam hô to, "Công tử, Trương Nguyên huynh không xong..."
Triệu Tinh và Tần Diễm cùng nhăn mày lại, thấy bàn tay của Trương Nguyên theo bản năng vẫn ấn lên trên ngực mình. Con dao găm kia cắm vào rất sâu, mọi người ở đây ai cũng không dám rút ra, vì thế chỉ có thể đứng yên nhìn Trương Nguyên chờ đại phu đến mà thôi.
Giọng nói Triệu Tinh trầm xuống, "Chờ không kịp, chúng ta đưa hắn đi tìm đại phu, khiêng hắn lên!"
"Không được di chuyển hẳn..."
Triệu Tinh vừa dứt lời thì đột nhiên có tiếng quát nhẹ của nữ tử vang lên.
Tần Diễm sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên Tần Hoan đã từ tầng 3 đi xuống. Sau lưng nàng Tần Sương có chút bất an, thấy Tần Diễm nhìn qua thì nàng như cầu cứu nhìn về phía hắn. Ban nãy lúc 2 bên cãi nhau nàng cũng có nghe rõ ràng, cái gì mà Quý phi với Vương gia, Hoàng hậu với Thái tử, Tần Sương chỉ cảm thấy 2 phe này đều là những người cao cao tại thượng mà các nàng không trêu chọc nổi, không biết hiện tại Tần Hoan ra mặt thì có nên hay không.
Tần Diễm âm thầm thở dài rồi khẽ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Bước chân Tần Hoan hơi nhanh xuống bên dưới, mà ngoại trừ Tần Diễm thì những người trong phòng đều ngây ngẩn mà nhìn Tần Hoan.
Hôm nay Tần Hoan mặc một bộ váy màu hồng có thêu hoa sen, bên trên là áo ngắn màu tím nhạt còn bên ngoài vẫn khoác áo choàng dài màu trắng tuyết hôm qua. Bởi vì váy áo bên trong thay đổi cho nên càng nổi bật nhan sắc xinh đẹp thoát tục của nàng cho nên trông Tần Hoan hôm nay còn có vẻ dịu dàng xinh đẹp hơn hôm qua rất nhiều. Nàng chỉ vấn một búi tóc 'trụy mã kế' đơn giản, bên trên dùng một cây trâm bạch ngọc làm trang sức. Lúc nàng từ trên cầu thang bước xuống, dáng người yểu điệu mặt mày như họa, chờ nàng bước đến bậc thang cuối cùng thì ngũ quan xinh xắn kia càng rực rỡ khiến đám người đứng đầy trong đại sảnh bị lóa mắt. Triệu Tinh mím môi, nắm đấm cũng hơi buông lỏng, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Mãi đến khi Tần Hoan đi sát đến phía trước bọn họ, ánh mắt nàng chỉ rơi vào Trương Nguyên, cứ thế đi vượt qua trước mặt Triệu Tinh.
Triệu Tinh ngay lập tức hoàn hồn, "Vị... vị cô nương này, ngươi là người ở đâu?"
Tần Diễm vội trả lời, "Tiểu tướng quân, đây là muội muội nhà ta." Ngừng một lát Tần Diễm lại bổ sung thêm, "Là Cửu muội muội trong nhà, biết y thuật."
Triệu Tinh đương nhiên nhận ra Tần Triều Vũ, biết được đây không phải là Bát tiểu thư của Hầu phủ. Mà câu bổ sung này của Tần Diễm khiến cho hắn nhớ đến chuyện Tần Diễm hơn tháng trời không ở kinh thành, sau đó hắn nhíu mày, "Biết y thuật?"
Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần không xác định, mặc dù không có ác ý thế nhưng nghi ngờ này vẫn khiến cho người ta không thích.
Tần Sương ở bên cạnh nói, "Cửu muội muội là tiểu y tiên ở Cẩm Châu, nếu như muội ấy không cứu sống được người này thì dù có là Thần tiên cũng không giữ được mạng cho hắn đâu."
Nếu như là bình thường thì đương nhiên Tần Sương không dám chống đối với vị Triệu gia công tử này, thế nhưng khi nhìn thấy Triệu Tinh nghi ngờ Tần Hoan thì nàng mới không thể nào nhẫn nhịn lại được. Triệu Tinh quay sang nhìn nàng một cái, Tần Diễm lại nhanh chóng giải thích, "Tiểu tướng quân, đây là Lục muội muội nhà ta."
Triệu Tinh hiểu rõ, ngược lại nhìn sang Tần Hoan, "Cửu tiểu thư, ngươi..."
"Để hắn nằm thẳng, mọi người tránh ra một chút."
Không cần Triệu Tinh phải nói cái gì, Tần Hoan nhanh chóng hạ lệnh. Nàng vừa mới mở miệng thì giọng nói hoàn toàn khác với dáng vẻ hiền lành mềm mại của nàng. Giọng nói nàng lạnh lùng, mang theo một khí thế áp bức người, mấy hán tử áo lam nghe thấy thế liền buông tay, đặt Trương Nguyên nằm thẳng dưới đất. Tần Hoan xắn cổ tay áo lên rồi ngay lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh.
Triệu Tinh liền không nhiều lời nữa, chỉ chăm chú nhìn vào Tần Hoan.
Mà một bên khác, Phùng Chương đang giả vờ say xỉn cũng đã mặt mày như phóng điện mà nhìn vào Tần Hoan từ rất lâu rồi.
Hắn mở to con mắt, bên trong tràn đầy vẻ ngoài ý muốn và kinh hỉ, cứ như hoàn toàn quên mất chuyện thủ hạ của mình vừa mới ngoài ý muốn giết người. Hắn nhìn chằm chằm lên mặt Tần Hoan, đột nhiên lại nhìn xuống đôi tay nàng. Hắn nhớ rõ ràng hôm qua lúc găp được Tần Diễm thì đúng là lúc Tần Diễm đang đón người quay lại kinh thành, bên trong chiếc xe ngựa dẫn đầu kia có một người đang vụng trộm nhìn hắn. Mặc dù hắn không thể nhìn thấy được người kia có dáng vẻ thế nào thế nhưng hắn vẫn thấy được đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mãi. Hắn nhìn bàn tay đang kiểm tra vết thương trên ngực Trương Nguyên, cảm thấy mình nhìn thấy nhất định là đôi tay này rồi, đột nhiên sâu trong lòng hắn cảm thấy bản thân mình và Tần Hoan cứ như có một duyên phận nào đó...
Ánh mắt tràn đầy hứng thú lộ liễu của Phùng Chương khiến cho Tần Hoan cực kỳ không thích, thế nhiên hiện tại điều làm cho nàng lo lắng chính là vết thương trên người Trương Nguyên.
Dao găm đâm vào thịt sâu khoảng 3 tấc, vừa vặn chọc vào ngực trái người đó. Trong Túy Hương lâu này không có dược liệu cho nên nàng căn bản không dám tùy tiện rút dao ra, thế nhưng không rút ra thì Trương Nguyên lại đau đớn co giật, máu trong miệng vết thương của hắn cũng chảy ra ngoài ngày một nhiều. Tần Hoan chau mày, nhanh chóng rút túi châm từ trong tay áo ra ngoài, đầu tiên nàng lấy cây châm có lưỡi thô to nhất cắt bỏ y phục xung quanh miệng vết thương, sau đó xé rách y phục đằng trước người Trương Nguyên. Phút chốc, con dao găm cùng bờ ngực trần trụi của hắn lộ ra bên ngoài.
Hành động này của Tần Hoan chỉ là của một đại phu bình thường, thế nhưng bởi vì tốc độ của nàng quá nhanh nên nhìn qua thì có chút hung tàn. Mí mắt Triệu Tinh co giật, sau đó lại thấy Tần Hoan rút cây châm mảnh nhất, nàng đâm vài nhát lên trên ngực Trương Nguyên sau đó quay đầu sang nhìn ông chủ, "Ông chủ, lấy rượu mạnh nhất ở chỗ này của ông đến đây..."
Tần Hoan ra lệnh một tiếng, ông chủ gần như đã mất 3 hồn 7 phách liền lập tức chạy ra đằng sau quầy. Rất nhanh sau đó ông ta bên một bầu rượu đi ra, Tần Diễm nhận lấy rồi mang đến bên cạnh người Tần Hoan ngồi xổm xuống. Tần Hoan lấy rượu, mở nắp ra rồi nghiêng bình trực tiếp rót rượu lên ngực Trương Nguyên. Mùi rượu càng lúc càng nặng, pha trộn với mùi máu tươi bên trong phòng tạo ra một loại hương vị rất khó ngửi.
Bọn tiểu nhị ở phía xa xa đã bịt kín mũi, Tần Sương cũng lùi về phía sau một bước theo bản năng. Thế nhưng Tần Hoan ở khoảng cách gần nhất thì sắc mặt lại không hề thay đổi, nàng chăm chú nhìn vết máu được rửa sạch trên ngực Trương Nguyên. Nhìn rượu dần dần lan ra khắp xung quanh miệng vết thương bởi thế cho nên vị trí mà dao găm đâm trúng lộ ra ngoài, máu thịt đỏ tươi khiến cho người xem lập tức ghê người. Tần Hoan lại cúi xuống xem xét tỉ mỉ, mọi người không biết tiếp theo nàng định làm gì thì đột nhiên cánh cửa khép hờ của tửu lâu một lần nữa được đẩy mở.
Một tiểu nhị đẩy cửa chạy vào, "Đại phu đến rồi!"
Bị tiểu nhị lôi đến chính là một ông lão tóc hoa râm, bởi vì bị lôi đi quá mạnh mẽ cho nên lúc bước vào cửa ông vẫn còn đang thở dốc, "Sao lại thế này... Sao lại gấp như vậy... Ồ, muốn cứu người này à?"
Ông lão thở hồng hộc bước đến, mặc dù cảm thấy được không khí trong phòng không giống bình thường thế nhưng lại không hề sợ hãi. Ông nhìn một cái vào Trương Nguyên trên mặt đất, trên mặt tỏ vẻ ngoài ý muốn rồi lại nói, "Rượu này là ai đổ thế?"
Không có ai lên tiếng, một tiểu nhị chỉ chỉ vào Tần Hoan, Triệu Tinh quát, "Còn không cứu người?"
Giọng nói Triệu Tinh không hề thân thiện, ông lão rụt rụt cổ lui về sau một bước, "Người này, cứu không được."
"Ngươi nói cái gì?" Triệu Tinh trợn tròn mắt, "Ngươi thân là đại phu, sao có thể còn chưa kịp nhìn mà đã nói không cứu được?"
Ông lão bị nhìn đến mức sợ hãi, cũng nhìn ra trong đại sảnh đều là người không phú thì quý, lúc này mới lên tiếng, "Nếu tiểu nhân xem rồi, người bệnh chết chẳng lẽ không phải nói là tiểu nhân chữa chết người ta sao. Vết thương kia của hắn thật sự là quá nặng, tiểu nhân không dám chữa, xin mời người khác cao minh hơn thôi."
Trương Nguyên trước đó vẫn còn tri giác, hiện tại đã ngất xỉu nằm trong vũng máu, Triệu Tinh liếc hắn một cái rồi giơ tay lên chỉ vào ông lão rồi dữ tợn nói, "Hoặc là cứu, hoặc là ngươi cũng sẽ như hắn..."
Lời này vừa nói ra thì ông lão liên tục cười khổ, ông còn đang phân vân thì đột nhiên Tần Hoan xoay người lại nhìn vào bao thuốc mà ông lão đeo theo bên người, "Đưa bao thuốc của ông cho ta mượn dùng đi, có bột cầm máu không?"
Tần Hoan liền gật đầu, "Cho ta mượn dùng bao thuốc là được rồi."
Ông lão nghi ngờ trong giây lát rồi mới tháo bao thuốc trên vai xuống đưa đến. Tần Diễm đứng dậy tiếp nhận, mang đến mở ra ở trước mặt Tần Hoan. Tần Hoan nhìn nhì, thấy bên trong có vải bông thuốc mỡ cực kỳ đầy đủ, vì thế nàng liền gật đầu, xoay người nhìn sang miệng vết thương của Trương Nguyên, "Dao găm đâm vào thịt 3 tấc, ta cũng không chắc chắn hoàn toàn có thể cứu sống hắn, dao này rút ra hay không rút?"
Tần Hoan nói xong nhìn sang Triệu Tinh, Triệu Tinh tiến lên, "Đương nhiên phải rút ra, Cửu cô nương có thể làm?"
Tần Hoan quay đầu lại, "Có 8 phần nắm chắc."
Đáy mắt Triệu Tinh sáng lên, "Rút ra!"
Tần Hoan xoay người, 2 tay nhúng vào rượu để rửa rửa, sau đó lại lấy vải bông bên trong bao thuốc ra, nàng gập vải bông xong liền đổ bột cầm máu, làm xong hết những thứ này nàng mới cẩn thận cầm lấy cán dao.
Mọi người ở đây ngoại trừ Tần Sương và mấy người Vãn Tình thì đều là người tập võ, ai cũng thấy với vết thương kia thì khả năng cao Trương Nguyên sẽ chết. Lúc Tần Hoan cầm lấy cán dao thì ngay cả Phùng Chương cũng cực kỳ hồi hộp.
Một tay Tần Hoan nắm cán dao, một tay còn lại cầm bông vải cùng với bột cầm máu ấn vào gần chỗ miệng vết thương. Nàng khẽ hít vào một hơn, đột nhiên nàng rút mạnh dao găm ra, mọi người chỉ nghe thấy 'Xoẹt' một tiếng vang rất nhỏ sau đó có một tia máu bắn ra. Còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, vải bông trong tay Tần Hoan đã ấn lên trên miệng vết thương của Trương Nguyên.
Dao được rút ra thì không cần nghĩ cũng biết máu sẽ phun ra, gần như trong nháy mắt tấm vải bông màu trắng trong tay Tần Hoan toàn bộ đã bị máu thấm đẫm. Tần Hoan quay sang nhìn Tần Diễm, nhanh chóng nói, "Đè lại!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]