Vào trong thành Lâm An, hiện giờ đã không còn sớm nữa, Tần Diễm liền đi đến bên cạnh xe ngựa của Tần Hoan, "Bọn muội có đói bụng không?"
Tần Hoan còn chưa kịp lên tiếng thì Tần Sương đã sầu khổ, "Quả thật có hơi đói bụng."
Tần Diễm cong cong môi cười, "Có muốn ta dẫn hai đứa đến Túy Hương lâu một chuyến không?"
Tần Sương lấy tốc độc của tia chớt vén rèm xe lên, "Túy Hương lâu là chỗ nào?"
Tần Diễm cười cười, hắn còn chưa kịp nói thì tên nô tài Trình Hộ bên cạnh đã không nhịn được lên tiếng, "Lục tiểu thư, Túy Hương lâu là tửu lâu số một số hai ở kinh thành, món 'Phật nhảy tường' của bọn họ là tuyệt nhất."
Quay lại kinh thành, mấy người thân tín bên cạnh hắn đã đến thế chỗ cho Chu Hoài. Trình Hộ này cũng là một trong số đó, hắn tướng mạo đoan trang, hoạt bát ăn nói dễ nghe, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm thấy rất thân thiết rồi. Tần Sương vừa nghe đến món 'Phật nhảy tường' đã cảm thấy chảy nước miếng rồi, vội vàng nhìn sang Tần Diễm với vẻ chờ mong, "Tam ca muốn dẫn bọn ta đi à?"
Tần Diễm cười cười nhìn Tần Sương sau đó lại nhìn thoáng qua Tần Hoan ở bên trong, thấy Tần Hoan bày ra dáng vẻ có đi hay không cũng được thì mới gật gật đầu, sau đó căn dặn thị vệ Tần phủ ở phía sau quay về báo tin cho Hồ thị.
Tần Sương cực kỳ vui mừng, cảm thấy bản thân mình đi theo Tần Hoan ra ngoài đúng là không thể nào đúng hơn được nữa.
Thị vệ cưỡi ngựa rời đi trước để báo tin, còn bên này Tần Diễm dẫn theo mấy người còn lại cùng với 2 chiếc xe ngựa đi vào thành trên con đường chủ đạo dẫn đến phía Bắc. Tần Sương biết Tần Diễm có lòng dẫn 2 người các nàng đi dạo nên đương nhiên liền cảm kích. Rất nhanh xe ngựa đã đến gần khu phố xá sầm uất trong kinh, Tần Sương vén màn lên nhìn thì thấy đám người đang chen chúc nhộn nhịp, mà cửa hàng hai bên cùng với những người bán hàng rong đều đang bán hàng Tết. Sự phồn hoa náo nhiệt của kinh thành ở gần ngay trước mắt, bầu không khí chuẩn bị đón Tết cũng càng lúc càng vui vẻ khiến cho Tần Sương hứng trí cực độ, kéo tay Tần Hoan nói chuyện. Thế nhưng tâm tư của Tần Hoan hoàn toàn không đặt lên trên sự náo nhiệt này.
Lại đi thêm nửa khắc nữa, xe ngựa Tần phủ chậm rãi đứng ở trước cửa một tửu lâu 3 tầng. Xe vừa đến thì tiểu nhị đằng trước cửa đã tiến lên chào đón, "Thỉnh an Thế tử gia, tiểu nhân có cảm giác là 800 năm nay rồi chưa được nhìn thấy Thế tử gia..."
Vừa nghe thấy thế liền biết Tần Diễm là khách quen của chỗ này, Tần Diễm đối xử với hạ nhân cũng không hề kiêu ngạo phách lối, sau khi xuống ngựa hắn liền căn dặn, "Ta dẫn 2 muội muội đến ăn cơm, bố trí nhã gian tốt nhất ở tầng ba cho ta."
Hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức tiểu nhị đã đáp lại, dẫn ngựa dẫn ngựa, vén rèm vén rèm, có thể nói là cực kỳ chu đáo.
Tần Sương vui sướng bước xuống xe, tiểu nhị thấy thế liền thỉnh an lấy lòng. Tần Hoan xuống xe sau cùng, tiểu nhị vẫn luôn vén rèm kia sửng sốt hẳn lên, mãi đến khi Tần Hoan sắp đi đến cửa mới phản ứng lại kịp, hắn vội bước lên trước thỉnh an, sau đó lại dẫn mấy người Tần Diễm lên lầu. Hiện tại vẫn chưa đến giờ cơm, thế nhưng cho dù là vậy thì trong sảnh cũng đã ngồi chật người rồi. Mấy người Tần Hoan vừa đến đã thu hút đủ mọi ánh mắt nhìn qua đây, Tần Diễm phải bước nhanh lên mấy bước che chắn cho Tần Hoan và Tần Sương, cả 3 huynh muội cứ thế lên thẳng tầng 3.
"Thế tử gia, mời ngài vào..."
Lên tầng 3 rẽ trái, lại tiếp tục đi về phía trước 10 bước liền đến cửa một nhã gian. Tiểu nhị vừa cung kính vừa thân thiện, đợi đến khi mấy người Tần Hoan vào rồi thì thấy nhã gian này bố trí cũng cực kỳ tao nhã hợp lòng người. Bởi vì gian phòng này ở sát đường cho nên tầm nhìn qua cửa sổ cũng cực kỳ rộng mở. Tần Diễm thấy tiểu nhị định châm trà liền nói, "Được rồi, đi xuống đi, chỗ này có người hầu hạ rồi. Mang đồ ăn mà bình thường ta hay gọi lên đây."
Tiểu nhị vâng lời sau đó mới xoay người đi ra rồi đóng cửa lại.
Tiểu nhị vừa đi khỏi, Tần Sương nhất thời cũng thả lỏng bản thân, vừa dặn Vãn Tình ở bên cạnh pha trà vừa hỏi, "Tam ca, có phải ca thường xuyên đến đây không?"
Tần Diễm gật đầu, hắn bước đến bên cửa sổ rồi mở cửa ra, "Hương vị của nhà này đúng là tuyệt nhất kinh thành, đợi lát nữa muội ăn rồi sẽ biết, nếu như thích thì sau này có thể thường xuyên đến đây."
Bắt đầu từ lúc xuất phát ở Cẩm Châu, dọc đường đi đương nhiên là Tần Diễm chăm sóc Tần Hoan Tần Sương cực kỳ tốt. Vốn là hắn đối xử với Tần Tương cũng không kém phần, thế nhưng từ sau khi xảy ra chuyện ở Bách Thảo viên thì hình ảnh Tần Tương trong lòng Tần Diễm trở nên người không biết nặng nhẹ, không quan tâm đến phép tắc và thể diện. Hắn vốn là muốn để cho Tần Tương tự mình rút kinh nghiệm, thế nhưng không ngờ rằng tự bản thân Tần Tương lại càng ngày càng xa lánh bọn hắn. Cứ như vậy Tần Diễm lại càng để mất đi sự thân cận đối với Tần Tương, ngược lại Tần Sương và Tần Hoan lại càng nhận được tấm lòng của hắn. Tần Hoan thì chẳng cần phải nói, mặc dù Tần Sương không nhịn được đôi lúc nói năng bốc đồng thế nhưng tính tình lại thẳng thắn hoạt bát, dẫn nàng ra ngoài nhiều lúc lại có thêm rất nhiều thú vị.
Tần Sương nhìn Tần Diễm xong trong mắt nàng toàn là sự sùng kính và lấy lòng, "Tam ca đối xử với bọn ta tốt quá, đây là lần đầu tiên ta đến chỗ tuyệt thế này để ăn cơm đó. Đa tạ Tam ca."
Thấy Tần Sương như thế thì Tần Diễm cũng có chút hưởng thụ, hắn quay sang nhìn Tần Hoan thì phát hiện ra nàng vẫn luôn bình thản ung dung.
Tần Hoan vốn không để ý đến đồ ăn lắm, hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ đến chuyến đi vừa rồi của Tần Diễm.
Ngoại trừ Tần Diễm gặp gỡ với Phủ doãn thì còn có cả Lý Mục Vân, vì sao ông ta phải gặp Lý Mục Vân chứ?
Đang mải nghĩ ngợi thì đã phát hiện ánh mắt của Tần Diễm nhìn sang đây, quả nhiên Tần Diễm liền hỏi, "Cửu muội muội làm sao thế?"
Tần Hoan đảo mắt, nàng hỏi thẳng luôn, "Vừa rồi Tam ca đến gặp Phủ doãn Đại nhân là bởi vì án mạng ở trong thành này sao?"
Tần Diễm hơi kinh ngạc, "Hóa ra muội đang nghĩ cái này à, cũng đúng, muội luôn có nhiều hứng thú với mấy việc này." Tần Diễm nói xong liền cười cười rồi lắc đầu, "Có điều cũng không phải là vì án mạng ở trong thành, hiện tại ta không quan không chức cho nên tạm thời không quản được đến mấy chuyện án mạng."
Vẻ mặt Tần Hoan không chút thay đổi, "Thế vụ án trong thành kia đã có manh mối chưa?"
Ý cười trên mặt Tần Diễm tiêu tán, "Chi tiết thì ta không rõ lắm, có điều chắc chắn là vẫn chưa bắt được hung thủ." Nói xong Tần Diễm lại tiếp tục, "Cho nên mấy ngày nay nếu 2 đứa muốn ra ngoài đều phải tìm đến ta, tuyệt đối không được tự mình đơn độc ra ngoài."
Tần Hoan gật đầu, sau đó cũng chẳng biết phải hỏi tiếp thế nào, chung quy lại nàng cũng không thể nói bản thân mình nhìn thấy Lý Mục Vân. Lý Mục Vân là quan Tam phẩm Đại Lý Tự khanh, chưởng quản hình ngục trong thiên hạ, một tiểu nha đầu như nàng làm sao có thể trông thấy hay quen biết được?
Mà mặc dù Lý Mục Vân cũng đã đến đây, Phủ doãn Lâm An tìm Tần Diễm đến cũng không nhất định là bởi vì vụ án trong thành.
Nếu Tần Diễm nói bản thân không biết thì chắc hẳn là thật sự không biết.
Thấy có vẻ như Tần Hoan vẫn còn đang mải suy nghĩ thì Tần Diễm lại đơn giản nói, "Cửu muội muội, đến kinh thành rồi thì muội cứ yên tâm làm tiểu thư Hầu phủ thôi, mấy chuyện máu me này hoàn toàn không liên quan gì đến một cô nương gia như muội cả. Ngày đó thấy muội mổ nghiệm bên trong Bàng phủ thì ta chỉ cảm thấy... nếu lúc trước không đưa muội đến Cẩm Châu thì hiện tại có lẽ muội cũng không phải nhìn đến mấy thứ này."
Tần Diễm nói xong thì vẻ mặt hơi tối lại, giọng nói cũng tràn đầy thương tiếc, giống như hắn cảm thấy Tần Hoan phải làm cái công việc kia là cực kỳ cực kỳ tủi thân uất ức vậy.
Tần Hoan thấy vẻ mặt Tần Diễm như thế thì trong lòng nàng hơi cảm động, nàng cười khổ một tiếng, "Không có gì nghiêm trọng cả, người học y phải trị thương cho mấy người đứt tay đứt chân thì cũng cần phải tiếp xúc với máu me, kỳ thật cũng giống nhau cả thôi."
"Làm sao có thể nói là giống nhau được, người chết không may mắn."
Lời Tần Diễm nói rất thành khẩn, khiến cho Tần Hoan định nói nhưng lại thôi, sau đó lại nhận ra mình chẳng biết phải nói gì cho nên nàng đành nhìn sang Tần Sương theo bản năng. Tần Sương cũng tán thành với Tần Diễm gật đầu như giã tỏi, Tần Hoan thở dài, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
"Muội biết đúng là như thế, nhưng mọi người yên tâm đi, muội cũng không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với người chết. Thế nhưng sau này nếu gặp phải ai cần đến muội thì chắc chắn muội cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Tần Diễm nghe thấy thế liền cười cười, "Tâm tư của Cửu muội muội quả nhiên khác hoàn toàn các cô nương khác."
Tần Hoan còn chưa kịp nói thì cửa phòng đã bị gõ vang, tiểu nhị ở bên ngoài nói vọng vào, "Thế tử gia, thức ăn được mang lên rồi."
Tần Diễm hất hàm ý bảo 2 người Tần Hoan ngồi xuống rồi mới đánh tiếng cho tiểu nhị bước vào. Có 2 tiểu nhị khiêng một mâm lớn tiến vào, bên trên cả sắc lẫn hương vị đều đầy đủ cả. Tiểu nhị dọn từng món lên xong lại đặt một bình Mai tử nhưỡng lên rồi mới lui ra ngoài. Tần Sương đi lâu như vậy đã sớm đói bụng, lại cộng thêm ở trước mặt Tần Diễm thì không cần phải che giấu cho nên nàng ngay lập tức liền động đũa.
Tần Hoan và Tần Diễm bị vẻ háu ăn của Tần Sương thu hút nên cũng bắt đầu ăn cơm. Tần Diễm là khách quen của chỗ này nên liền giới thiệu nguồn gốc của từng món ăn, cả 3 huynh muội càng ăn càng vui vẻ. Một lúc sau cửa phòng liền lần nữa được gõ vang, hiện tại tiểu nhị đưa đến món đầu bảng của Túy Hương lâu chính là 'Phật nhảy tường'. Hai tròng mắt Tần Sương tỏa sáng nhìn vào một cái bát lớn đang tỏa hương ra bốn phía, đợi đến khi tiểu nhị vừa đi khỏi thì nàng liền không thể chờ được nữa. Tần Hoan nhìn thấy thế thì cười mãi không ngừng, hương vị tươi mới của đồ ăn, cộng thêm dáng vẻ của Tần Sương, khiến cho Tần Diễm cũng cảm thấy tình cảm huynh muội càng ngày càng thân thiết hơn. Tần Hoan thì cũng vì thế mà sương mù trong lòng lúc tế bái phu thê Tần Dật cũng tan đi không ít...
Ngay lúc đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên có vài tiếng quát tháo vang lên từ bên dưới.
Tần Hoan và Tần Diễm đều là người có phản ứng nhanh nhạy, nghe thấy thế Tần Diễm liền buông đũa xuống, "Hai đứa ở yên trên này đừng nhúc nhích, để ta đi xem thử."
Tần Hoan gật đầu, Tần Diễm cũng đứng lên đi ra cửa, Tần Sương cơm nước no nê lại lau lau khóe môi, uống vào một ly trà thơm rồi mới tò mò nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa. Vừa lắng tai nghe một cái thì tiếng ồn ào bên dưới lại càng lúc càng lớn rồi.
"Sao lại thế nhỉ, sao đến giờ Tam ca vẫn chưa về?"
Tần Diễm chỉ nói đi ra nhìn xem thử, nếu như là chuyện không liên quan thì chắc chắn hắn sẽ lập tức quay lưng trở về, thế nhưng hắn đã ra ngoài hơi lâu rồi, Tần Hoan chau mày, "Chúng ta cũng đi xem thử."
Tần Sương vốn cũng đang đứng ngồi không yên, nghe thấy thế liền lập tức đứng lên đi ra cửa cùng Tần Hoan.
Hai người ra ngoài rồi rẽ phải, vừa mới đi đến hành lang xung quanh cầu than thì đã sửng sốt. Khách khứa vốn ngồi đầy ở đại sảnh hiện tại đã không còn ai cả, ngược lại là hai nhóm người đứng đối diện với nhau. Một bên nhóm người mặc cẩm bảo màu xám, người đứng đầu là một nam tử mặc áo trắng trên người toàn là mùi rượu, hắn cười lạnh rồi nhìn sang đối phương với vẻ mặt khinh bỉ. Nam tử này có đôi mắt dài nhỏ, hiện tại trong khóe mắt đã có chút sát khí hung tợn sắc bén.
Nhóm người đối diện hắn mặc cẩm bào màu lam đậm, người đứng đầu mặc trang phục gọn gàng màu xanh đậm, thân hình hắn cao lớn, mày kiếm mắt sáng. Hắn đoan đoan chính chính đứng đó, khẽ nhếch cằm, đáp mắt cũng lóe lên chút tức giận. Một mình hắn đứng ngay ngắn thì không nói, toàn bộ người phía sau hắn cũng đứng thẳng tắp, nét mặt mang đầy vẻ giận dữ, nhất thời khiến cho Tần Hoan nghĩ đến binh sĩ trong quân đội.
Hai bên tựa hồ như là đã đánh một trận, bàn ghế trong đại sảnh đều ngã đổ hết xuống đất.
Tiểu nhị và đám người làm đều trốn ở bên cạnh không dám lại gần, một người có vẻ như là ông chủ đang bắt đầu chắp tay không ngừng cúi đầu van xin khổ sở, "Hai vị gia, xin hai vị gia thủ hạ lưu tình, cả hai vị đều đến để ăn cơm, hà tất phải làm tổn thương hòa khí..."
Tần Hoan quét mắt nhìn qua, thấy bên người áo trắng có khoảng 15-16 người, ngoại trừ người áo trắng đó còn có 3-4 nam tử trẻ tuổi y phục hoa lệ còn những người mặc áo xám khác đều là người hầu. Còn phía bên người áo xanh này quân số lại chỉ có 1 nửa so với bên kia, mặc dù vậy thế nhưng đằng sau nam tử áo xanh đứng đầu đó thì 6-7 người kia ai ai cũng tráng kiện cao lớn, đều không phải là người tầm thường.
Ông chủ không ngừng cầu xin, thế nhưng 2 người đó lại không hề có chút ý định dừng lại nào. Đột nhiên nam tử áo trắng cười lạnh một tiếng, giọng nói trào phúng, "Thật sự là không ngờ đến, công tử nhà Phụ quốc đại tướng quân vừa quay lại đã lợi hại như vậy, khiến cho mấy tiểu dân bọn ta sợ đến mức không dám ăn cơm. Bắc phủ quân quả nhiên lợi hại, khiến cho người ta sợ chết khiếp..."
Biểu cảm của nam tử áo trắng cực kỳ khoa trương, toàn bộ đều là cợt nhả và khiêu khích, vừa nói lên đã khiến cho người ta không thích rồi. Mà Tần Hoan càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra người này thực ra là người mà hôm qua lúc bọn họ vào thành đã từng gặp.
Vừa nghĩ đến đây thì nam tử áo xanh kia đã cười lạnh, "Phùng Chương, nếu ngươi không phục thì cứ dùng nắm đấm mà nói chuyện, bớt ở đây diễn trò quái gở với tiểu gia ta. Đường đường là Thế tử gia của Trung Quốc công phủ, bên ngoài thì có Quốc công gia, bên trong thì có Thành vương và Tố Quý phi nương nương, cho dù ngươi có vừa nằm vừa đi thì cũng chẳng có ai dám quản ngươi, việc gì phải ở đây ăn không nói có không biết ngượng như thế? Nam tử hán đại trượng phu, đừng có giống như mấy cái giá áo túi cơm."
Phùng Chương... trong lòng Tần Hoan vừa động, quả nhiên họ Phùng...
Phùng Chương nghe thấy thế thì lại cười lạnh, "Nắm đấm? Trung Quốc công phủ dù có thế nào thì xem ra cũng không thể uy phong bằng Thái tử Điện hạ và Hoàng hậu nương nương, huống hồ Triệu gia lại có 10 vạn Bắc phủ quân nữa đó, nếu khiến cho Triệu công tử không thích thì Trung Quốc công phủ làm thế nào có thể đánh thắng được 10 vạn Bắc phủ quân kia chứ? Bỏ đi bỏ đi, Trung Quốc công phủ ở trước mặt Phụ quốc đại tướng quân phủ của ngươi có là cái gì đâu..."
Phùng Chương nói xong liền phất tay, "Đã thấy hết chưa? Về sau gặp Triệu gia Đại công tử nhớ phải đi đường vòng, Trung Quốc công phủ có gì đáng sợ đâu, chỉ sợ mỗi Phụ quốc tướng quân phủ mà thôi, chúng ta không có 10 vạn Bắc phủ quân đâu đó..."
Phùng Chương nói xong liền thật sự ra lệnh cho đám thủ hạ lui lại, Triệu Tinh nghe thấy thế thì nhíu chặt lông mày, "Triệu gia là Triệu gia, Hoàng hậu nương nương là Hoàng hậu nương nương, Thái tử Điện hạ là Thái tử Điện hạ, ngươi bốc phét dông dài cái quỷ gì?"
Phùng Chương khẽ cười, "Bắc phủ quân họ Triệu, Hoàng hậu nương nương cũng họ Triệu, cái này cần ta phải dông dài à?"
Triệu Tinh phẫn nộ siết chặt nắm đấm, "Trước kia ngươi đã bất kính với phụ thân ta, hiện nay lại dám cứ thế mà thoái thác? Bắc phủ quân là Bắc phủ quân của Đại Chu, của Thánh thượng, tự dưng ngươi kéo cả Hoàng hậu nương nương vào là có ý gì?"
Phùng Chương lại cười, "Trong triều đình có ai mà không biết, ai mà không hiểu Bắc phủ quân Triệu gia các người có cái cứt mèo nào chứ (ý nói hành động mờ ám)... Nếu không thì ngươi tự ra ngoài hỏi một chút đi, hỏi bọn họ xem xem ta nói có đúng hay không... Bắc phủ quân này rõ ràng đã là họ Triệu, làm gì còn là Bắc phủ quân của Đại Chu nữa chứ..."
Đề tài kéo lên trên người Hoàng hậu, Thái tử cho nên ông chủ Túy Hương lâu cũng không dám khuyên nhiều, người ở xung quanh cũng chỉ hận bản thân mình không bị điếc, cái gì cũng chưa từng nghe, nào có ai dám đi cắt lời Phùng Chương nữa. Nắm đấm Triệu Tinh vang lên răng rắc, nhìn vẻ mặt Phùng Chương tràn đầy khiêu khích và kiêu ngạo kia thì cuối cùng liền không nhịn nổi nữa, hắn giơ tay lên chỉ, "Thứ khốn nạn, mồm miệng đều phun ra phân! Đánh cho ta..."
Vừa dứt lời thì Phùng Chương cũng cười lạnh một tiếng, thấy người của Triệu tinh vọt sang bên này thì men say trên mặt cũng tiêu tán đi, hắn lùi lại 3 bước, "Đây chính là tự ngươi muốn đánh đó." Nói xong trên mặt cũng chuyển sang vẻ tràn đầy hung ác và nham hiểm, "Đánh, đánh mạnh vào cho ta!"
Trong khoảnh khắc, tràng diện giương cung bạt kiếm nhất thời hỗn loạn cả lên. Sau lưng Triệu tinh đều là binh sĩ trong quân, lần này không đeo theo binh khí cho nên chỉ dùng tay không xông đến. Mà đám người hầu áo xám bên này của Phùng Chương mặc dù không cường tránh cao lớn như đám người áo xanh thế nhưng Tần Hoan đứng trên tầng 3 có thể quan sát ra được, lúc bọn họ tiến lên đỡ chiêu thì có ánh sánh lạnh chớp lóe bên trong tay áo, rõ ràng chính là đã có chuẩn bị cất giấu hung khí.
Nghĩ đến đây thì đột nhiên có một tiếng kêu đau đớn, trong sảnh hai đám người đang quấn vào nhau đột nhiên sửng sốt. Vừa quay lại thì thấy một người hầu mặc áo xám cầm dao găm đâm sâu vào ngực của binh sĩ áo lam!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]