"Đầy tớ phụ trách vẩy nước quét nhà lúc sáng sớm đã phát hiện ra, nước trong hồ sen kia đã đóng băng rồi cộng thêm tuyết rơi nữa. Muội có còn nhớ không, lần trước chúng ta đến xem cũng đã thấy chỗ hồ sen băng tuyết trắng xóa rồi. Thế nhưng sáng sớm hôm nay mặt băng trên hồ đã bị đập ra một cái hố, còn Lưu vận chuyển chính là đang trôi nổi bên trong nước đá."
Tần Sương nói cực nhanh, Tần Hoan càng nghe thì lông mày càng nhíu chặt lại. Nhóm người các nàng cùng đi về hướng hồ sen, còn chưa đến nơi đã nghe được bên đó truyền đến tiếng nói chuyện.
"Kéo một cái, nhanh..."
"Cẩn thận đừng để ngã xuống dưới..."
Tần Hoan nhíu mày, bước nhanh về hướng hồ sen.
Hồ sen này đúng là nơi trước đây Tần Hoan và Tần Sương đã từng đến, hiện tại chỗ núi giả bên cạnh hồ đang đứng đầy chủ tử lẫn hạ nhân của Thanh Huy viên. Sắc mặt Bàng Phụ Lương đen xì đứng bên cạnh, Bàng Hữu Đức thì đang chỉ huy mọi người vớt thi thể của Lưu Nhân Lệ lên. Còn Tần Diễm cũng đã dẫn theo Chu Hoài đến đứng bên cạnh, biểu cảm của 2 người họ u ám giống hệt với Bàng Phụ Lương.
"Tam ca..." Tần Hoan gọi Tần Diễm một câu rồi đi đến đứng bên cạnh hắn.
Tần Hoan chau mày, "Lần này thật sự là chúng ta đi không nổi rồi."
Đầu tiên là Thanh Quân chết, mặc dù cũng là án mạng thế nhưng vẫn không tính là cấp bách. Còn hiện tại, người chết lại là mệnh quan triều đình.
Mà vụ án này bất luận thế nào cũng đều phải trình báo lên trên Hình bộ và Đại Lý Tự, không chỉ có như vậy, có khi còn phải đưa đến trước mặt Thánh thượng. Tần Diễm biết người Tần thị không liên quan gì đến vụ án, thế nhưng một khi trình báo lên trên chắc chắn trong hồ sơ vẫn sẽ có tên của hắn, Hầu phủ ít nhiều gì cũng sẽ có liên quan đến vụ án này. Mà đến lúc đó Thánh thượng nghĩ thế nào thì chẳng ai có thể đoán được.
Tuy rằng Tần Hoan không hiểu quá nhiều về những tranh đấu trong triều đình, thế nhưng nàng vẫn hiểu được mối quan hệ chặt chẽ giữa đạo làm quan và làm thần tử. Trước kia phụ thân đã xử lý rất nhiều vụ án, một khi liên quan đến cái chết của quan lại trong triều thì nhất định sẽ là vụ án cực kỳ quan trọng.
Trên thế gian này, người làm quan trong triều, tính mạng đúng thật là quý giá hơn so với dân chúng tầm thường rất nhiều.
Tần Hoan híp mắt lại, ngẩng lên nhìn Bàng Hữu Đức và mấy nam bộc ở cách đó không xa. Bọn họ dùng móc câu dài và dây thừng, đã bắt đầu lôi được Lưu Nhân Lệ từ giữa hồ sen lên bờ. Toàn thân Lưu Nhân Lệ ướt sũng, y phục tóc tai đều đã bị đóng băng, bộ áo choàng màu xanh biển kia Tần Hoan đã nhìn thấy ông ta mặc từ mấy hôm trước. Nhìn dáng vẻ y phục chỉnh tề kia của ông ta, Tần Hoan không thể tưởng tượng được một đại nam nhân gần 40 tuổi như Lưu Nhân Lệ lại có thể ngã xuống hồ sen mà chết đuối.
Mặc dù còn chưa nghiệm thi, thế nhưng vì cái chết của Thanh Quân trước đó nên mọi người đều có một mối nghi ngờ rất lớn đối vơi cái chết của Lưu Nhân Lệ.
Mà Tần Hoan chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi cũng đã cảm thấy được đây không thể là ngoài ý muốn hoặc là tự sát được.
Tần Hoan cụp mắt xuống sau đó lại nhìn xuống dưới hồ sen, hồ sen này khác hoàn toàn với hồ sen trong Tần phủ. Bên trên hồ sen của Tần phủ có hành lang và cầu bằng gỗ, nước trong hồ cũng không sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy lá sen tàn dưới đáy. Còn hồ sen ở Thanh Huy viên không chỉ có sâu mà bên bờ còn cao khoảng 2 thước, bốn phía đều là núi đá, toàn bộ đều có rào chắn. Nhìn như vậy, Lưu Nhân Lệ tuyệt đối không thể trèo lên rào chắn rồi ngã xuống chết đuối được.
Đương nhiên, Lưu Nhân Lệ cũng không nhất định là chết đuối.
Phương Bắc khi vào đông thì tuyết sẽ đọng lại mà không tan được, mà cũng có thể là vào mùa thu thì toàn bộ lá khô lẫn củ sen đều bị đào lên, cho nên lần trước Tần Hoan đến đây nhìn chỉ thấy trên mặt hồ toàn bộ đều là băng tuyết trắng tinh chỉnh tề, giống như có một tấm nhung trắng tinh mịn màng phủ lên trên hồ sen vậy. Mà hiện tại, tấm nhung đó đã bị đục một lỗ hổng làm lộ ra nước bùn dưới tầng băng, khiến cho khu vực xung quanh lỗ hổng cũng bị ẩm ướt.
Tần Hoan nhìn thấy, lỗ thủng đó nằm ở phía Bắc của hồ sen.
Bàng Phụ Lương đứng ở phía Tây Bắc, thấy Lưu Nhân Lệ đã được vớt lên rồi thì ông ta vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Nhân Lệ. Bàng Hữu Đức lắc lắc đầu, "Lão gia, đã chết rồi..."
Bàng Phụ Lương không biết nghĩ đến cái gì liền chau mày, "Khi nào thì Tri phủ Đại nhân mới đến?"
Bàng Hữu Đức vội nói, "Chắc là nhanh thôi, người chúng ta phái đi đã ra ngoài được 2 khắc rồi."
Ngược lại lần này Bàng Phụ Lương đi báo quan rất nhanh, người chết là Lưu Nhân Lệ, là mệnh quan triều đình, quả nhiên ông ta không dám chậm trễ chút nào.
"Được, hiện tại không cần phải làm gì thêm nữa, đợi Uông Tri phủ đến..."
Vẻ mặt Bàng Phụ Lương cực kỳ nặng nề, nói xong lại nhìn thoáng qua Tần Diễm ở bên này. Đúng lúc này Tần Diễm cũng tiến lên, nhìn thoáng qua Lưu Nhân Lệ vẻ mặt đã trắng bệch rồi ánh mắt cũng hơi trầm xuống, "Trong phủ Bàng công quá xui xẻo rồi."
Vẻ mặt Bàng Phụ Lương đau xót, "Từ trước vẫn tốt mà, lần này lại..."
Ông vừa dứt lời thì lại nói tiếp, "Đêm qua ta vẫn còn nói chuyện một lúc với Lưu huynh, sau đó hắn quay về viện trước, ta đợi cho Uông Tri phủ rời đi rồi cũng về nghỉ ngơi. Chỉ không ngờ là..."
Tần Diễm thở dài, "Để cho Uông Tri phủ điều tra cẩn thận đi, nếu như không tra ra lý do vì sao thì Bàng công ở lại trong phủ này cũng không yên tâm..."
"Đúng là như thế, đang êm đẹp mà Lưu huynh lại..."
Giọng nói Bàng Phụ Lương chua chát, thật sự không biết phải nói cái gì. Đang êm đẹp thì Thanh Quân chết, sau đó cả Thanh Huy viên đều bị phủ nha Tri phủ giám sát chặt chẽ. Gặp phải chuyện như vậy vốn là ảnh hưởng đến thanh danh rồi, chứ đừng nói hiện giờ lại có thêm một mệnh quan triều đình chết ở trong phủ mình.
Bàng Phụ Lương nhìn Lưu Nhân Lệ xong nhắm chặt 2 mắt, trong mắt cảm xúc cực kỳ hỗn loạn.
Tần Hoan đi theo Tần Diễm bước đến 2 bước, từ rất xa nhìn qua đã thấy sắc mặt Lưu Nhân Lệ cực kỳ trắng, vừa nhìn là biết đã bị ngâm lâu bên trong nước lạnh. Nàng chưa nghiệm thi nên không thể xác định được Lưu Nhân Lệ cụ thể chết vào lúc nào, thế nhưng chỉ nhìn nếp nhăn trên da kia liền biết chắc hẳn là đã chết từ đêm khuya.
Giữa đêm khuya, Lưu Nhân Lệ tự mình chạy đến đây? Sau đó cắm đầu ngã xuống hồ à?
Tần Hoan lắc đầu, càng xác định được việc này chắc chắn rất kỳ quặc, nàng đảo mắt liền phát hiện ra mấy bóng người hơi thận trọng đứng xen lẫn giữa đám người bên ngoài. Đó chính là mấy cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, mỗi người đều khoảng 20 tuổi, mà trong đó có một người Tần Hoan lại thấy cực kỳ quen mắt. Nàng nghĩ nghĩ một lát rồi chợt giật mình.
Nàng chắc chắn lại suy nghĩ của mình, sau đó đi về hướng người đó...
"Thanh Lan cô nương?"
Tần Hoan khẽ gọi một tiếng, Thanh Lan vốn đang nhìn sang bên Lưu Nhân Lệ liền lập tức quay đầu lại.
Nhìn thấy người gọi mình là Tần Hoan, ban đầu Thanh Lan sửng sốt, sau đó dường như nhớ ra rồi mới phản ứng lại được, nhún người, "Tần cô nương."
Trên mặt Tần Hoan cũng có chút ngạc nhiên, ngày đó ở đằng sau sân khấu Yến Trì cũng không hề giới thiệu thân phận của nàng, vậy mà tại sao Thanh Lan lại biết được nàng họ Tần?
Tựa hồ như nhìn ra được suy nghĩ của Tần Hoan, Thanh Lan khẽ cười, "Tất cả mọi người đều biết mấy huynh muội Trung Dũng Hầu kinh thành đang ở đây."
Tần Hoan gật đầu, quan sát nàng giây lát, "Xem ra thật sự không tồi, ngày đó nhìn thấy thần sắc cô nương kiên nghị cứng rắn, ta liền nghĩ đến chuyện của Thanh Ly sư phụ không liên quan đến ngươi, chỉ là lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực."
Thanh Lan cười khổ, "Tính cách ta quá bướng bỉnh, không phải bản thân mình làm thì chắc chắn sẽ không thừa nhận. Cũng may mà về sau Tri phủ Đại nhân nhìn rõ mọi việc."
Đương nhiên Thanh Lan không biết Uông Hoài Vũ nhìn rõ mọi việc là nhờ có Tần Hoan. Tần Hoan cũng không có ý định nói điều này ra mà chỉ nhìn Thanh Lan, "Ngươi có biết trong phủ này còn có một vị bầu gánh cũ của các ngươi cũng xảy ra chuyện không?"
Thanh Lan gật đầu, "Đương nhiên là biết, người trong gánh hát bọn ta cũng ở phía sau, bình thường không dám đi ra đằng trước, chỉ vì hôm nay nói là đằng trước xảy ra chuyện cho nên mới không nhịn được lòng hiếu kỳ."
Thanh Lan dừng một chút rồi nói, "Vị bầu gánh cũ mà ngài nói kia tính ra ta phải gọi là sư tổ. Năm đó lúc ta vừa được sư phụ thu nhận thì sư tổ cũng sắp lui về rồi, cơ hội được gặp bà ấy cũng không nhiều, sau này chỉ gặp lại 2 lần lúc ở Dự Châu."
Có thể là thấy Tần Hoan hiền lành cho nên Thanh Lan liền nhịn không được mà nói nhiều hơn một chút.
Tần Hoan khẽ nhướn mày, "Dự Châu? Các ngươi thường xuyên gặp mặt tại Dự Châu sao?"
Tần Hoan đương nhiên muốn hỏi Thanh Lan nhiều một chút cho nên mới đi sang bên cạnh vài bước. Thanh Lan thấy thế liền đi theo rồi nói, "Cũng không hẳn, mỗi năm chỉ có 1 lần thôi, chính là ở trong Thanh Huy viên. Bàng lão gia cực kỳ ưu ái buổi diễn của Song Thanh ban, nghe nói là từ thời sư tổ đã kết giao tình nghĩa rồi. Mỗi cuối năm bọn ta đều được Bàng lão gia đặt diễn, lúc bọn ta đến đây thì đôi khi sư tổ cũng đến, bà ấy dẫn theo sư phụ, Bàng lão gia, còn có Lưu vận chuyển cùng nhau tụ họp."
"Năm nào Lưu vận chuyển cũng đến?"
Thanh Lan lắc đầu, "Cũng không phải là hàng năm, thế nhưng cũng đã có 3-4 lần rồi."
Tần Hoan lại chau mày, "Trong vòng 3 năm nay ông ta có đến không?"
Thanh Lan nghĩ nghĩ, "Không có, lần gần nhất cũng là 3 năm trước rồi."
Lưu Nhân Lệ làm Diêm vận sử tại Lưỡng Hồ 3 năm chưa trở lại kinh thành điều này ai cũng biết, có điều trước đây Lưu Nhân Lệ đều nhậm chức ở phía Đông, cứ đến cuối năm lại đi quãng đường thật xa đến Dự Châu ư?
Mấy người này nghĩ thế nào thì cũng không giống với quan hệ bình thường.
"Ngươi có nghe đến chuyện của vị sư thúc tổ kìa của người không?"
Tần Hoan vừa hỏi xong thì sắc mặt Thanh Lan cũng như bị làm khó, giống như có chuyện gì đó không tiện nói ra.
Tần Hoan cong môi, "Không sao, không tiện nói thì cũng không quan trọng."
Thanh Lan lắc đầu, "Không phải, không phải là không tiện, chỉ là dường như sư phụ cũng không quá thích vị sư thúc tổ kia..."
Tần Hoan chau mày, Thanh Lan khẽ nói, "Không sợ Tần cô nương cười nhạo, Song Thanh ban chỉ có 2 vị bầu gánh đời đầu tiên là thật sự có tình tỷ muội, sau này truyền xuống thì không tránh khỏi tranh đấu phe phái. Lứa người nhỏ tuổi chúng ta vốn không quen biết gì nhiều về vị sư thúc tổ kia, thế nhưng vị sư thúc tổ đó chính là người đầu tiên trong gánh hát không màng đến vị trí bầu gánh mà bỏ ra ngoài thành thân, cho nên khó tránh khỏi có người nghị luận. Thế nhưng sư phụ ta không thích vị sư thúc tổ đó, chỉ nói là bà ấy chính là phản đồ của gánh hát cho nên cũng không cho phép chúng ta nhắc đến."
Thanh Lan nói như vậy cũng có chút đạo lý, nếu như Thanh Ly thật sự coi Song Thanh ban là tín ngưỡng thì có lẽ cũng sẽ không thích Thanh Hi rời khỏi Song Thanh ban để đi thành thân. Tần Hoan gật đầu, "Vậy mấy người các ngươi có biết vị sư thúc tổ đó đã xảy ra chuyện không?"
Thanh Lan do dự giây lát rồi gật đầu, "Biết..."
Thấy sắc mặt Thanh Lan do dự, Tần Hoan liền hỏi, "Làm sao vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]