🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 165: Hành hạ đến chết (2)

Thanh Lan ngẫm nghĩ, "Từ lâu rồi ta đã nghe sư phụ và sư tổ nhắc đến, lúc đó cũng nghe không quá rõ lắm, chỉ nhớ rõ sư tổ không cho phép sư phụ nhắc đến chuyện của sư thúc tổ. Có vẻ như thầy trò bà ấy đều không thích vị sư thúc tổ kia."

Tần Hoan lưu lại lời này của Thanh Lan ở trong lòng rồi nói, "Ngươi có biết sư tổ ngươi có còn người quen nào nữa không?"

Thanh Lan hơi kinh ngạc, "Đêm qua Tri phủ Đại nhân cũng hỏi qua vấn đề này."

Tần Hoan cong môi, Thanh Lan liền nói, "Ta cũng không biết, dù sao ta và Thanh Quân cách biệt thế hệ, huống hồ những người vào gánh hát đa phần đều xuất thân cơ cực. Ngay cả ta thì trong nhà cũng chẳng còn ai, cùng lứa với Thanh Quân thì ngoại trừ Thanh Hi chỉ còn một vị đồ đệ của Thanh Hi có khi quen biết Thanh Quân. Có điều năm đó lúc Thanh Hi rời khỏi gánh hát thì cũng dẫn theo đồ đệ rời khỏi luôn rồi, sau này cũng không còn tin tức gì nữa, mãi đến khi nghe nói đến cả nhà của Thanh Hi gặp chuyện không may."

(Khúc này xin phép được dùng tên nhân vật nhé, sư tổ vs sư thúc tổ nhặng xị em bị chóng mặt ạ)

Đáy lòng Tần Hoan thoáng nghi ngờ, hôm qua chỉ nghe Yến Trì nhắc đến cả nhà Thanh Hi gặp chuyện không may chứ không hề nhắc đến đồ đệ của Thanh Hi. Tần Hoan lại lưu vào trong lòng, định chờ khi nào Yến Trì đến lại hỏi một câu.

Nàng đang mải nghĩ thì liền có tiếng ồn ào vang lên. Tần Hoan vừa xoay người lại đã thấy Uông Hoài Vũ dẫn theo nha sai bước nhanh đến đây trên con đường phía Nam. Mà ở đằng sau nha sai, Yến Trì và Yến Ly cũng cùng nhau đi đến, không biết Yến Ly đang nói cái gì, Yến Trì vừa nghe hắn nói chuyện vừa đi chậm lại...

"Tri phủ Đại nhân, cuối cùng thì người đã đến rồi."

Bàng Phụ Lương bước nhanh ra chào đón, "Người xem xem, giờ ta phải biết làm gì mới được?"

Uông Hoài Vũ đã sớm biết Lưu Nhân Lệ xảy ra chuyện, thế nhưng khi đến đây thấy tận mắt rồi trong lòng lại có chút chấn động. Lưu Nhân Lệ đã chết, chết ở bên trong Bàng phủ, cũng chết ở trong địa phận quản lý của ông ta tại Dự Châu.

"Làm thế nào phát hiện ra?" Uông Hoài Vũ siết chặt nắm tay.

Bàng Phụ Lương nhìn thoáng qua Bàng Hữu Đức, Bàng Hữu Đức liền tiến lên trước nói, "Sáng nay mấy người hầu phụ trách dọn dẹp đi ngang qua đây liền phát hiện ra."

Uông Hoài Vũ tiến lên nhìn thi thể của Lưu Nhân Lệ, sau đó lại quay sang nhìn hồ sen.

"Lúc phát hiện ra thì Lưu Nhân Lệ như thế nào?"

"Là mặt úp sấp xuống dưới, cả người đều đã bị đông cứng hết rồi, sau đó kêu gọi mọi người và cả lão gia cũng đến đây rồi thì bọn ta mới dùng móc và dây thừng kéo Lưu Nhân Lệ lên. Người đã chết lâu rồi."

Uông Hoài Vũ chau mày, "Bên cạnh có thấy người nào khả nghi không?"

"Không có, lúc đó trời vẫn còn chưa sáng hẳn."

Uông Hoài Vũ hít sâu một hơi, vừa sốt ruột vừa tức giận. Vụ án của Thanh Quân vẫn còn chưa điều tra xong, vậy mà mới chớp mắt thôi Lưu Nhân Lệ lại chết. Vụ án của Thanh Quân thì không cần phải gấp rút lắm, thế nhưng Lưu Nhân Lệ vừa chết lại khiến cho rất nhiều ánh mắt trong triều đình nhìn chằm chằm vào. Mười ngày nửa tháng thì thôi, nếu như phá không được thì đánh giá cuối năm nay của ông bị giảm bớt một phần rồi.

Lúc Uông Hoài Vũ đang hỏi thì Yến Trì và Yến Ly cũng đã đi đến, người xung quanh cùng nhau hành lễ. Yến Trì khoát tay áo đi đến bên cạnh Lưu Nhân Lệ, sắc mặt hắn hơi trầm trọng, hắn nhìn Lưu Nhân Lệ giây lát sau đó nói, "Nghiệm thi, không nhất định là chết đuối, phải nghiệm qua thì mới biết được."

Uông Hoài Vũ vội nói, "Thế nhưng ngỗ tác của phu nha vẫn còn chưa trở về."

Yến Trì xoay người lại, ánh mắt hắn chuẩn xác đặt lên trên bóng dáng Tần Hoan đứng lẫn trong đám người.

Uông Hoài Vũ nhìn qua theo Yến Trì rồi cười khổ nói, "Chỉ có thể nhờ Cửu cô nương hỗ trợ thôi."

Tần Hoan liền đi đến bên cạnh Yến Trì, Yến Trì ấm áp, "Ngỗ tác của phủ nha vẫn còn chưa quay về, chỉ sợ vẫn phải nhờ ngươi hỗ trợ."

Tần Hoan gật đầu, "Việc nghĩa không thể thoái thác, đi chỗ nào nghiệm?"

Người đứng xung quanh xem nghe thấy câu này thì nhất thời tràn đầy kinh ngạc nhìn sang Tần Hoan. Uông Hoài Vũ liếc mắt nhìn đám người xung quanh với vẻ không kiên nhẫn, "Mọi người ở chỗ này đều đưa đi cho ta, chút nữa thẩm vấn từng người một."

Nói xong giọng điệu ông quay ngoắt, trở nên mềm nhũn, "Ta tìm một gian phòng trống cho Cửu cô nương nhé?"

Tần Hoan gật đầu, Uông Hoài Vũ liền cực nhanh nhìn sang Bàng Hữu Đức bên cạnh, "Tìm một gian phòng trống rồi mang thi thể qua đó."

Yến Trì nhìn Tần Hoan nói, "Có cần phải mổ nghiệm không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Nếu chỉ xem nguyên nhân chết thì cũng không cần."

Hai người nói đơn giản mấy câu, rất nhanh đã chuẩn bị xong được gian phòng trống, thi thẻ Lưu Nhân Lệ cũng được khiêng qua đó, còn đám nha sai lại tản đi ra thẩm vấn hạ nhân. Yến Trì và Uông Hoài Vũ cùng nhau bước vào trong phòng, Yến Ly nóng lòng muốn thử nhìn xem sao thế nhưng lại vẫn đứng do dự ngoài cửa. Yến Trì nhìn hắn một cái, không nói câu nào thừa liền đóng sập cửa lại.

Yến Ly đứng bên ngoài ê ê a a mấy tiếng thế nhưng lại không có dũng khí đẩy cửa ra.

Lần trước lúc hắn ngửi được mùi thối kia thì thiếu chút nữa đã nôn ra rồi, càng đừng nói đứng ở trước mặt Tần Hoan xem nàng nghiệm thi. Lỡ như lại có hình ảnh hay mùi vị gì vượt quá nhận thức của hắn thì hắn có khi lại thất lễ rồi...

Trong phòng, Tần Hoan xắn tay áo lên, đã bắt đầu cởi xiêm y Lưu Nhân Lệ ra.

Lần trước nghiệm thi là nữ tử, thế nhưng hiện tại là nam nhân, mà không chỉ là nam thi, lại còn là nam thi vừa mới chết. Thi thể Lưu Nhân Lệ bị ngâm nước lạnh cho nên ngoại trừ trông có chút trắng xanh thì ngay cả thi ban cũng xuất hiện rất ít. Bởi vậy một khi y phục bị cởi bỏ thì trông gần giống như trạng thái của một nam nhân bình thường rồi...

Uông Hoài Vũ chưa bao giờ được chứng kiến nữ ngỗ tác nghiệm tử thi, bởi vậy nên có chút lo lắng Tần Hoan đối diện với nam thi thì không tiện xuống tay. Thế nhưng vừa thấy Tần Hoan nhanh chóng lột sạch Lưu Nhân Lệ thì ông không khỏi trừng lớn con ngươi theo bản năng. Nếu có một mình ông nhìn thân thể của Lưu Nhân Lệ thì cũng sẽ không xấu hổ, thế nhưng bởi vì hiện tại có Tần Hoan ở đây, không hiểu sao ông lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Thế nhưng khi đối diện với vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng nghiêm túc của Tần Hoan thì Uông Hoài Vũ lại thấy trong lòng mình thêm một lần nữa nói không nên lời.

Lần trước nghiệm thi Thanh Quân, không chỉ có mổ bụng người ra để kiểm tra, mà ngay cả nội tạng đồ ăn trong bụng cũng lấy ra hết, tràng diện không thể không nói hết sức đẫm máu. Còn lần này là nghiệm nam thi, tràng diện lại không thể không nói hết sức xấu hổ. Thế nhưng ánh mắt Tần Hoan vẫn luôn cẩn thận tinh thế chỉ như đang nhìn đồ vật mà thôi. Theo ông được biết, sang năm Tần Hoan mới được 17 tuổi, tuổi tác nàng vẫn còn nhỏ như vậy mà lấy ở đâu ra vẻ trầm ổn bình tĩnh nhường này?

Lưu Nhân Lệ được đặt ở trên trường án, trước tiên Tần Hoan cởi y phục ông ta ra, sau đó liền xem trên người ông ta có vết thương hay không. Nàng vừa cẩn thận kiểm tra thì Yến Trì lại lên tiếng, "Uông Đại nhân đã tra được tin tức về sư tỷ của Thanh Quân chưa?"

Uông Hoài Vũ rất nhanh phục hồi lại tinh thần, "Sư tỷ bà ta? À... tra được rồi tra được rồi, đang định hôm nay đến nói với Điện hạ. Hạ quan nhân được một tin xấu, sư tỷ của Thanh Quân đã chết từ 15 năm trước rồi, mà... mà chết ở trong một vụ đại án. 15 năm trước, Mạnh huyện ở phía Tây xảy ra vụ đại án cướp vàng không biết Điện hạ đã từng nghe qua chưa? Thời điểm đó phía Tây chuẩn bị có chiến tranh, vàng này vốn chính là quân lương, lúc ấy... lúc ấy chính là Sóc Tây quân và Bắc phủ quân đóng ở phía Tây, Duệ Thân Vương là chủ soái của Sóc Tây quân!"

Yến Trì gật đầu, "Còn gì nữa?"

Uông Hoài Vũ kinh ngạc, "Chỉ như vậy thôi, sư tỷ của Thanh Quân đã chết, con đường này chúng ta điều tra không ra được nữa rồi."

"Uông Đại nhân có tra ra được sư tỷ của Thanh Quân chết thế nào không?"

Câu hỏi của Yến Trì lập tức làm khó cho Uông Hoài Vũ, vẻ mặt ông ta khó xử, "Cái này hạ quan vẫn chưa kịp tra, có điều hạ quan nhớ mang máng là có một trận lửa lớn..."

"Không phải là lửa lớn." Giọng nói Yến Trì hơi trầm xuống, nói xong hắn nhìn sang Tần Hoan, "Cứ chờ cnn nghiệm xong rồi nói tiếp."

Tần Hoan đang nghiệm thi, Yến Trì đương nhiên muốn đợi Tần Hoan nghiệm xong rồi lại cùng hắn nghe tiếp tin tức mà hắn muốn nói.

Còn bên này rất nhanh Tần Hoan đã thu được manh mối mấu chốt, "Bụng Lưu vận chuyển phồng lên, răng môi và vị trí yết hầu có cát đọng lại. Những nơi khác không hề có vết thương trí mạng, có thể kết luận là bị chết chìm."

Nàng vừa dứt lời thì 2 tròng mắt Yến Trì hơi nhíu lại.

Tần Hoan tiếp tục, "Bụng nạn nhân có một vết máu bầm màu xanh tím, có lẽ hình thành ra do lúc bị ném lên trên mặt băng. Ngoài ra trên cổ Lưu vận chuyển, 2 cổ tay đều có một vết hằn siết cực mảnh mai, mặc dù không phải là vết thương trí mạng thế nhưng cũng có chút kỳ lạ, không hề giống như bị trói lại... Vết thương này bị gây ra bởi cái gì và tại sao thì ta còn chưa biết, thời điểm tử vong là vào đêm qua khoảng giờ Dần đến giờ Mão. Ngoài ra tạm thời chưa phát hiện thêm điều gì, chẳng qua trên người nạn nhân có 2 vết sẹo của vết thương cũ, thời điểm bị thương có lẽ rất lâu rồi nên tạm thời chưa xác định được."

Nguyên nhân cái chết cùng với thời gian tử vong đều có rồi, Uông Hoài Vũ gật đầu nhìn sang Yến Trì. Tần Hoan ban nãy cũng nghe được lời Yến Trì nên hiện tại cũng nhìn qua, "Điện hạ lại thu được manh mối gì rồi à?"

Yến Trì nghiêm mặt, "Sáng nay nhận được tin, năm đó đại án cướp vàng, ngoại trừ 5 vạn lương vàng không cánh mà bay thì cả nhà Trương tướng quân đều là bị hành hạ cho đến chết..."

Tần Hoan hơi kinh ngạc, Uông Hoài Vũ cũng chấn kinh nhìn về phía Yến Trì.

Bản thân tin tức này đã khiến cho ông kinh ngạc, mà chuyện Yến Trì đã tra ra được cả vụ án năm đó cũng khiến ông cực kỳ bất ngờ. Tin tức của Yến Trì nhanh hơn ông, mà từ sớm Yến Trì đã nghĩ đến sư tỷ của Thanh Quân, khiến cho ngay lập tức ông có chút hổ thẹn.

"Hành hạ đến chết?" Tần Hoan chỉ cho rằng cả nhà Thanh Hi đã chết ở trong trận lửa lớn.

Yến Trì gật đầu, "Hồ sơ vụ án này để ở Vân Châu, phía Bắc của Dự Châu. Bên kia dùng bồ câu để đưa tin tức đến cho nên lời nói vẫn chưa cụ thể được. Nhưng đại khái là lúc đó Thanh Hi rời đi thì có dẫn theo đồ đệ của mình, sau khi gả cho Trương tướng quân thì đã sinh ra 1 trai một gái. Về sau thi thể cả nhà được tìm thấy ở trong đám cháy, thế nhưng cũng không phải toàn bộ là bị chết cháy. Cả nhà họ, Thanh Hi là bị người ta siết cổ chết, 1 trai một gái còn lại là bị dìm chết, còn Trương tướng quân là trúng tên mà chết. Người đồ đệ của Thanh Hi kia lại không thấy nhắc đến, khả năng lớn là bị chết cháy trong đám lửa rồi."

Tần Hoan còn đang định hỏi đồ đệ của Thanh Hi lưu lạc đến đâu, không ngờ lại có kết quả như vậy.

Nếu đã là cướp tiền, thì vì sao lại phải hành hạ đến chết?

Nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu Tần Hoan hiện lên một tia sáng, "Đợi một chút, ngài nói một người bị siết cổ, 2 người bị dìm chết, lại có một người trúng tên chết?"

Tần Hoan đứng ở bên cạnh thi thể của Lưu Nhân Lệ, thi thể này không khiến cho nàng cảm thấy được sợ hãi, thế nhưng tin tức này của Yến Trì lại khiến cho nàng lạnh cả người, "Thanh Quân là thắt cổ mà chết, cũng tương tự như bị siết cổ. Mà Lưu vận chuyển là bị chết chìm, còn có Thanh Ly... Thanh Ly chẳng phải trúng tên mà chết sao?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.