"Hoa Dung đạo?" Tần Hoan nghe thấy 3 chữ này thì trong lòng thấy có chút quen thuộc, "Chính là câu chuyện về Tào Hưng triều nhà Ngụy?"
Tần Hoan hỏi như vậy thì trong chớp mắt Tần Sương cũng có chút khó hiểu, Bàng Gia Ngôn lại gật đầu, "Ngươi cũng biết à?"
Tần Hoan cong môi, "Hơn 300 năm trước, triều Ngụy chia làm 3 bộ máy chính quyền. Tào Hưng đứng đầu triều Ngụy, gặp gỡ và chiến đấu cùng với 2 chính quyền khác ở bên sông Nhạn, sau đó vì thua trận nên chạy trốn. Có lời đồn là con đường mà hắn chạy trốn kia tên là Hoa Dung đạo, câu chuyện này thậm chí còn được viết ra rất nhiều vở kịch."
Tần Sương nhìn nhìn bàn cờ trong tay, "Thì ra là thế, ta phải giúp người này chạy trốn à?"
Tần Sương chỉ vào một quân cờ ở góc trên bên trái rồi hỏi, Bàng Gia Ngôn gật đầu, "Qua đây, ta dạy cho ngươi..."
Bình thường Bàng Gia Ngôn chẳng có ai chơi cùng cho nên hiện tại đến đây rồi thấy rất hào hứng. Tần Hoan thấy thằng bé cực kỳ vui vẻ đi dạy Tần Sương làm thế nào để chơi Hoa Dung đạo kia thì nàng quay sang quan sát cái hòm của Bàng Gia Ngôn.
Tần Hoan không nhịn được mà nhìn về mấy con rối đang biểu diễn tạp kỹ kia, "Những thứ này đều là Tình nương tự tay mình làm à? Thật sự quá là tinh xảo rồi."
Tình nương xấu hổi cười cười, "Nô tỳ cũng chỉ biết thêu thùa một chút thôi."
Tần Hoan bước 2 bước về phía cửa sổ, "Phu nhân thế nào rồi?"
Tình nương nghe thấy thế vội trả lời, "Phu nhân đã tốt lên rất nhiều rồi, vốn là muốn cảm tạ Cửu cô nương thật hậu hĩnh thế nhưng lại thật sự không tiện. Trong lòng phu nhân cực kỳ áy náy, tiểu thiếu gia cũng là người biết ơn, chỉ là mấy đồ chơi nhỏ thôi, khiến cho cô nương chê cười rồi."
Tần Hoan lắc đầu rồi nhìn qua, thấy Bàng Gia Ngôn cứ như ông cụ non đang điều khiển Tần Sương thì thở dài, "Tam thiếu gia tuổi còn nhỏ mà đã như thế thì chứng minh phu nhân giáo dưỡng cực kỳ tốt, những đồ chơi nhỏ này cũng cực kỳ đáng yêu."
Nói như vậy Tần Hoan liền đi đến bên cạnh hòm của Bàng Gia Ngôn rồi cầm một con rối nhỏ lên, "Ta chọn cái này nhé!"
Trong tay Tần Hoan chính là một con rối đang cầm thương, mặc dù con rối này chỉ là một vai võ phụ trợ bên trong gánh hát, thế nhưng nhìn vào thanh trường thương kia Tần Hoan lại nghĩ đến đêm đầu tiên mà nàng nhìn thấy Yến Trì...
"Cảm ơn Cửu cô nương, Cửu cô nương có lòng rồi."
Nếu như Bàng Gia Ngôn đã đến để nói lời cảm tạ thì đương nhiên Tần Hoan không thể từ chối. Trong lòng thằng bé có lẽ vẫn còn lo lắng, hiện tại nàng cầm lấy một thứ khiến cho thằng bé được thả lỏng rồi.
Nghe thấy Tần Hoan cầm lấy con rối đi thì Bàng Gia Ngôn vội vàng liếc mắt nhìn sang, thấy nàng lấy đi chỉ là một vai võ phụ thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục dạy Tần Sương. Hành động lén lút này của thằng bé đều rơi vào trong mắt mọi người, ngay cả Bạch Anh cũng không nhịn được mà cười lên một tiếng.
Dạy mãi một lúc lâu, Bàng Gia Ngôn chau mày, "Ngươi sao mà ngốc như vậy..."
Tần Sương dựng thẳng lông mày, nhìn sang Tần Hoan như muốn cầu cứu, "Ta thật sự là không biết phải đi như thế nào, đi được 1 lúc thì lại vòng trở về."
Tần Hoan hơi chau mày, nàng tiến lên nhìn bàn cờ có tạo hình hơi khác thường, bởi vì quân cờ lớn nhỏ không đều cho nên chính xác là không phải cứ tùy tiện điều khiển thì sẽ hoàn thành. Tần Hoan nhìn trong giây lát, đột nhiên chỉ vào một quân cờ rồi nói.
"Kéo cái này lên trên đi..."
Mặc dù Tần Sương không phải tuyệt đỉnh thông minh, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu. Tần Hoan nói một câu xong thì ngay lập tức nàng sáng mắt lên hiểu rõ vấn đề. Tần Sương mắt sáng như đuốc nhìn chòng chọc vào bàn cờ, chẳng bao lâu đã dẫn được 'Tào Hưng' kia chạy thoát rồi.
Tần Sương vui vẻ, "Sao nào?! Có phải ta thành công rồi không?"
Bàng Gia Ngôn khẽ hừ một tiếng, "Chẳng phải vẫn dựa vào người khác chỉ điểm sao... Thôi, cho ngươi chọn 1 cái đó..."
Tần Sương căn bản cũng chỉ muốn chơi đùa, "Ai thèm mấy đồ của ngươi chứ? Ta chỉ chọc ngươi chơi thôi."
Bàng Gia Ngôn chau mày, lại càng bất mãn, thằng bé trợn mắt liếc Tần Sương một cái, lấy Hoa Dung đạo về sau đó lại đi đến bên cạnh hòm, lấy một cái nhẫn ngọc rồi để lên trên bàn, "Cho ngươi."
Nói xong nó cũng không ở lại đây thêm nữa, đóng nắp hòm lại rồi ôm đi luôn.
Tình nương nhún người hành lễ với 2 người Tần Hoan rồi cười khổ, sau đó mới đuổi theo.
Tần Sương cười cười giơ cái nhẫn lên, hơi kinh ngạc một chút, "Ồ, chất lượng này thật sự không tệ đâu, đây..."
Nàng có chút xấu hổ, như vậy chẳng phải là nàng thật sự thèm muốn đồ chơi của Bàng Gia Ngôn à?
Mặc dù là chất lượng tốt, thế nhưng dù sao đây cũng là nhẫn ngọc của trẻ con, Tần Hoan liền nói, "Cho tỷ thì tỷ cứ giữ lại đi, cứ coi nói là đồ chơi nhỏ là được rồi..."
Tần Sương nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, "Tam thiếu gia này thật sự có chút thú vị.
Chậm trễ như vậy nên Tần Sương cũng không còn ý định ra ngoài nữa, chỉ ở lại trong phòng Tần Hoan xem nàng làm thuốc thôi.
Đến chiều, Yến Trì và Yến Ly đi theo Uông Hoài Vũ cùng nhau đến Thanh Huy viên.
"Điện hạ, vẫn không có manh mối gì." Bên trong Đắc Nguyệt lâu, Uông Hoài Vũ chau mày, "Từ lúc Thanh Quân rời khỏi Đắc Nguyệt lâu chỉ có thời gian nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ này tất cả mọi người ai ai cũng đều đang tự làm việc của mình."
"Ấm trà kia thì sao?" Đột nhiên Yến Trì hỏi, "Người đưa trà đến đã điều tra rồi hả?"
"Đưa trà đến là một người hầu bên cạnh Bàng quản gia, lúc Thanh Quân rời khỏi thì Bàng quản gia tự mình đưa đến. Lúc đi đến cửa thì Thanh Quân nói muốn uống trà cho nên Bàng quản gia đã gọi một người hầu ở bên cạnh mình đi lấy trà mang đến. Người hầu đó hạ quan cũng đã hỏi qua rồi, đưa trà đến xong rồi đi luôn, là vào 2 khắc sau khi Thanh Quân rời khỏi Đắc Nguyệt lâu."
Thanh Huy viên rất rộng, thế nhưng người hầu trong này cũng không có nhiều, lại bởi vì khắp nơi nối liền với nhau cho nên không có cách nào đoán ra được phương hướng mà hung thủ đã rời đi. Yến Trì nheo mắt, "Đã lục soát trong vườn rồi hả?"
Uông Hoài Vũ gật đầu, "Xung quanh viện của Thanh Quân đều đã lục soát rồi."
Yến Trì lắc đầu, "Không chỉ là xung quanh viện này, chỗ ở xa hơn cũng cần phải lục soát."
Uông Hoài Vũ đảo mắt, sau đó liền gật đầu rồi lại nhìn sang Bàng Phụ Lương vẫn đang chờ ở bên cạnh, "Hiện tại chưa tìm được kết quả, có lẽ vẫn còn phải ở trong viện này điều tra lần nữa."
Nhà mình bị lục soát đương nhiên chẳng phải chuyện tốt lành gì, thế nhưng hiện tại chẳng có biện pháp nào khác.
Bàng Phụ Lương vội vàng đáp lời, "Tri phủ Đại nhân xin cứ tự nhiên."
Uông Hoài Vũ hài lòng, vội vàng gọi bổ đầu đến căn dặn tiếp xuống dưới.
Yến Trì thấy thế cũng đi ra ngoài, Yến Ly đuổi theo, "Thất ca cũng phải đi cùng à?"
Yến Trì gật đầu, "Tùy tiện đi lại một chút thôi..."
Hiện tại hoàng hôn đã buông xuống, toàn bộ Thanh Huy viên bị một tầng ánh sáng lờ mờ bao phủ. Mắt thấy sắc trời đã sắp tối đen nên nhóm người nha sai không khỏi bước nhanh hơn nữa. Yến Trì đi ra cửa nhìn, sau đó vòng ra đằng sau Đắc Nguyệt lâu rồi đi về phía Bắc.
Yến Ly đi theo Yến Trì, Uông Hoài Vũ phân phó thuộc hạ xong rồi cũng đi theo Yến Trì, "Điện hạ, mặt sau này có chút hẻo lánh, Bàng quản gia nói bên đó không có ai ở."
Yến Trì chau mày, "Vẫn nên lục soát một chút đi, cũng không cần phải quá tỉ mỉ, thế nhưng cũng vẫn nên đến xem thử xem có phát hiện điều gì khả nghi không."
Uông Hoài Vũ nghe thấy thế thì cũng gật đầu, "Vâng vâng vâng, Điện hạ nói có lý."
Yến Trì lại tiến lên mấy bước nữa rồi không động đậy nữa, Uông Hoài Vũ liền để cho mấy nha sai tiến lên điều tra. Yến Trì đứng tại chỗ nói, "Uông Tri phủ, ta nghe nói Thanh Quân đã chết kia hình như không có người nhà nào cả."
Uông Hoài Vũ gật đầu, "Đúng vậy, mà bà ta vốn là người Định Châu, hạ quan đã phái người đi Định Châu rồi."
Yến Trì ung dung thản nhiên, "Nhưng ta nhớ rõ hình như bà ta vẫn còn một sư tỷ."
Uông Hoài Vũ vốn là sửng sốt, sau đó hình như cũng nhớ đến cái gì nên đáy mắt sáng lên, "Đúng rồi... bà ta thật sự có một người sư tỷ, có điều là đã thành thân. Điều này để chút nữa hạ quan đến hỏi người của Song Thanh ban liền biết."
Nhắc đến Song Thanh ban, Uông Hoài Vũ lại thở dài, "Thanh Nhàn và Dương Anh kia cố tình hãm hại Thanh Lan, thế nhưng vẫn không thừa nhận cái chết của Thanh Ly có liên quan đến bọn họ. Có lẽ vụ án của Thanh Ly sẽ phải định là chết ngoài ý muốn."
Sắc mặt Yến Trì trầm xuống, "Nếu như không thể kết luận đó là mưu sát thì cũng chỉ có thể là ngoài ý muốn thôi."
Đang nói chuyện thì đột nhiên có một thị vệ chạy từ phía sau đến, "Hai vị d, Đại nhân, đằng sau phát hiện một sân viện kỳ quái..."
"Ở ngay phía sau, xin Đại nhân qua đó cùng với tiểu nhân..."
Uông Hoài Vũ nhìn sang Yến Trì, Yến Ly cũng bị hấp dẫn lực chú ý, "Sân viện kỳ quái? Ở chỗ nào? Dẫn đường!"
Yến Ly lên tiếng thì người hầu kia đương nhiên không dám thất lễ, lập tức xoay người lại dẫn Yến Ly đi về phía trước. Yến Trì lẳng lặng theo đằng sau, Uông Hoài Vũ cũng đi sau Yến Trì, chẳng bao lâu sau mấy người đã đến được phía trước một sân viện bị khóa chặt.
Vị trí mà 3 người đang đứng cực kỳ hẻo lánh, mà hiện tại chỗ tiểu viện này căn bản cũng hiu quạnh rách nát. Uông Hoài Vũ chau mày nhìn trước cửa viện, "Viện này có chỗ nào kỳ quái chứ? Cửa cũng khóa rồi..."
"Đại nhân, mặc dù đã khóa cửa thế nhưng bên trong lại có người."
Uông Hoài Vũ nhíu mày, "Có người?!"
"Vâng, Đại nhân, vừa rồi lúc bọn tiểu nhân lục soát đến chỗ này thì nghe thấy bên trong có động tĩnh."
Nha sai nói là sự thật, Uông Hoài Vũ không nghi ngờ lời của hắn mà tiến lên áp tai vào cửa nghe ngóng.
Thế nhưng ông nín thở nghe mãi một lúc lâu vẫn không nghe được chút âm thanh nào vang lên.
Chỉ trong giây lát, bóng đêm đã trầm xuống. Uông Hoài Vũ đang muốn xoay người lại hỏi nha sai kia thì đột nhiên một giọng nữ hài vang lên, "Em bé nhỏ, mau trốn đi... Đằng sau cửa lớn cười ha ha..."
Giọng nữ hài non nớt mà biến ảo khôn lường, tại nơi hoang vu hẻo lánh này đột nhiên vang lên khiến cho ngay cả Uông Hoài Vũ cũng cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Ông ta đột ngột lui lại đằng sau, không thể tin được nhìn vào cửa viện.
Bởi vì ông nghe rõ ràng, âm thanh kì quái kia đúng là phát ra từ đằng sau cửa viện.
Yến Ly đang đứng bên cạnh Yến Trì cũng cảm thấy kinh hãi, "Ai ở bên trong?"
"Em bé nhỏ, mau trốn đi... Đằng sau cửa lớn cười ha ha..."
Có thể là lại nghe thấy tiếng người nói chuyện cho nên người ở bên trong lại lên tiếng. Nàng lặp lại câu hát lúc trước, chỉ là trong giọng hát nghe ra được chút kinh sợ nhưng lại điên loạn...
Uông Hoài Vũ không nhịn được mà lùi về phía sau một bước, cắn chặt răng nói, "Người đâu, mau đi gọi Bàng lão gia đến đây, mở cửa viện này ra!"
Uông Hoài Vũ ra lệnh, đương nhiên nha sai đáp lời rồi chạy nhanh mà đi, Uông Hoài Vũ nhìn qua Yến Trì rồi lại nhìn Yến Ly, vẫn còn cảm thấy lạnh hết cả gáy, "Điện hạ, đây..."
"Em bé nhỏ, mau trốn đi... Đằng sau cửa lớn cười ha ha..."
Uông Hoài Vũ còn chưa dứt lời thì người trong viện lại hát lên khiến cho cánh tay ông cũng nổi cả da gà. Ngay cả đêm hôm mà Tần Hoan mổ nghiệm cũng không hề khiến cho ông có cảm giác sợ hãi như vậy.
Người bên trong viện rõ ràng là nghe được tiếng nói chuyện của mọi người, thế nhưng không phản ứng gì mà chỉ cứ lặp đi lặp lại mãi câu đồng dao này. Hoặc là người đó cố ý, hoặc là đầu óc có vấn đề...
Lại nhìn khu viện này hoang vu quạnh quẽ đến thế, Uông Hoài Vũ chau mày một lúc rồi mới nhớ đến những tin đồn trước đây từng nghe qua.
Uông Hoài Vũ còn đang trầm ngâm, trên con đường nhỏ phía sau đã thấy bóng dáng Bàng Phụ Lương và Bàng Hữu Đức một trước một sau chạy đến đây. Nhìn thấy mấy người Yến Trì đứng ở trước cửa viện, Bàng Phụ Lương liền biết đã xảy ra chuyện gì, ông ta thở hổn hển bước đến, "Hai vị Điện hạ, Tri phủ Đại nhân..."
Uông Hoài Vũ chỉ chỉ lên cửa viện, "Bàng lão gia, người bên trong này là ai?"
Bàng Phụ Lương nghe thấy lời này thì vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên, ông do dự giây lát sau đó vẫn nói, "Đại nhân, trong viện là Đại nữ nhi của tại hạ tên là Gia Vận."
Vẻ mặt Uông Hoài Vũ cũng nhất thời có chút lúng túng, Bàng Phụ Lương là không có nữ nhi thân sinh thế nhưng lại có một kế nữ, mà chuyện này phần lớn dân chúng ở thành Dự Châu đều biết. Uông Hoài Vũ thân là quan phụ mẫu đương nhiên cũng biết, thế nhưng ông chưa bao giờ gặp mặt vị kế nữ này, cũng tiện hỏi đến chuyện riêng tư của nhà người khác, chỉ không ngờ trong tình huống này lại có thể gặp được.
"Em bé nhỏ, mau trốn đi... Đằng sau cửa lớn cười ha ha..."
Bàng Phụ Lương vừa dứt lời, đằng sau cửa lại vang lên tiếng nữ hài hát đồng dao.
Trên mặt Bàng Phụ Lương lúc trắng lúc xanh, Yến Trì chau mày, "Nếu là tiểu thư Bàng phủ, tại sao lại phải ở trong nơi hẻo lánh thế này? Vì sao lại phải khóa cửa viện của nàng lại?"
Trên trán Bàng Phụ Lương toát ra một tầng mồ hôi mỏng, "Thật sự không dám gạt Điện hạ, Đại nữ nhi của tại hạ không biết tại sao từ 4-5 năm trước lại bị mắc bệnh điên, từ đó đến nay cứ điên điên khùng khùng, tại hạ đã mời đại phu về khám thế nhưng vẫn không chữa được. Sau này tại hạ không còn cách nào nữa đành phải để cho con bé đến ở trong viện phía sau này. Ngày đó con bé cứ nghe thấy chút tiếng động là sẽ gầm rú không ngừng, cho nên mới đành phải khóa cửa lại, bình thường cũng không dám để bọn hạ nhân đến quấy nhiễu nó..."
Nói xong Bàng Phụ Lương lại cười khổ, "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, khiến cho 2 vị Điện hạ và Đại nhân chê cười rồi."
Yến Trì nhìn thoáng qua cửa viện, "Mở cửa ra..."
Bàng Phụ Lương nghe thấy thế vội vàng xoay người lại nhìn sang Bàng Hữu Đức. Bàng Hữu Đức lập tức rút chìa khóa ra tiến đến mở cửa. Khóa vừa rơi xuống, đằng sau cửa lại vang lên tiếng bước chân sột soạt, Bàng Hữu Đức đẩy cửa ra, Yến Trì đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy rất nhanh đã trốn vào bên trong căn nhà.
Bàng Phụ Lương liền nói, "Điện hạ có thấy không? Gia Vận rất sợ hãi người khác, người đến nhiều thì trốn, trốn không được thì gào to rống lớn."
Yến Ly chau mày, "Vừa rồi nàng hát cái kia là cái gì?"
Bàng Phụ Lương vừa lắng tai nghe vừa nói, "Điện hạ nói là bài đồng dao kia à? Bài đồng dao đó là lúc Gia Ngôn còn nhỏ, Gia Vận dẫn theo Gia Ngôn chơi đùa thì tỷ muội 2 đứa thích hát lên. Lúc đó Gia Ngôn mới được 2-3 tuổi..."
Trong viện này tối đen như mực, ngay cả người lớn cũng cảm thấy sợ hãi chứ đừng nói chỉ là một cô nương còn chưa lớn. Còn nữa, vừa rồi Yến Ly thấy rõ, Bàng Gia Vận có vóc người của một cô nương 14-15 tuổi rồi, thế nhưng giọng hát đồng dao của nàng lại cực kỳ non nớt, giống như vẫn chỉ dừng lại ở những năm 7-8 tuổi mà thôi. Nghĩ như vậy, Yến Ly liền có cảm giác sợ hãi kỳ lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]