Yến Trì nheo mắt lại, "Tạm thời cái chết của Thanh Ly chính là ngoài ý muốn, nếu như không phải thì đúng là có khả năng này."
Tần Hoan gật đầu rồi nói tiếp, "Chuyện ngài nói về Lưu Nhân Lệ ta cũng đã ám chỉ vơi Tam ca, tin chắc hắn sẽ thận trọng."
"Đây đều là do nể mặt nàng, nếu không ta cũng chẳng thèm quan tâm Hầu phủ như thế nào!"
Tần Hoan trầm ngâm giây lát, "Có phải Hầu phủ đang lôi kéo nhân thủ cho Thái tử không?"
Yến Trì khẽ gật đầu, "Lần trước nàng xem bọn ta chơi cờ chắc hẳn đã nhìn ra..."
"Vậy ngài nghĩ thế nào?" Tần Hoan hỏi.
"Ta nghĩ như thế nào à... Từ xưa văn thần và võ tướng, văn thần an bang, võ tướng định quốc, trong triều đình văn thần tâm tư rất mạnh mẽ, còn võ thần cầm binh quyền trong tay lại gánh trách nhiệm trọng đại. Trước mắt ta vẫn còn chưa có ý tưởng gì cả, cũng không thể khiến cho Thánh thượng thấy rằng ta có ý tưởng."
Giọng nói Yến Trì rất bình thường, thế nhưng trong lòng Tần Hoan lại căng thẳng. Đương kim Thánh thượng vẫn còn đang thời tráng niên, mặc dù đã lập Thái tử thế nhưng cũng không có nghĩa là có chuyện Thái tử nói đến chuyện quyền lực ở trong triều. Trước đến nay chuyện sắc lập Thái tử sau đó lại phế truất cũng không phải là ít, mà người đã được lập thành Thái tử rồi lại muốn bức Vua thoái vị để ngồi lên ngôi báu sớm một chút thì cũng không hề thiếu. Duệ Thân Vương chính là chủ soái của Sóc Tây quân, tuy Yến Trì đã quay về kinh thành thế nhưng cũng có thân phận thiếu soái. Nếu như Yến Trì đáp lại lời Tần Diễm đến nương tựa Thái tử thì chỉ nghĩ thôi cũng biết Thánh thượng sẽ có biết bao nhiêu kiêng kỵ.
Cho nên Yến Trì chỉ có mỗi cách án binh bất động, giữ vững tư thế trung thành với Thánh thượng thì mới có thể bảo toàn được chính mình.
Tần Hoan nghĩ thông suốt chuyện này xong thì trên người không khỏi lạnh run, ngày đó Tần Diễm muốn lôi kéo Yến Trì thì nàng thật sự không nghĩ được nhiều như vậy. Hiện tại nàng suy nghĩ cẩn thận rồi, liền biết thái độ hôm đó của Yến Trì kỳ thật cực kỳ có thâm ý.
"Thì ra là thế, là ta suy nghĩ quá đơn giản rồi."
"Nàng nghĩ như thế nào?"
"Ngày đó ta thấy thái độ của ngài đen trắng không rõ, chỉ cho rằng ngài không hề muốn phụ thuộc vào Thái tử mà thôi."
Yến Trì nghe thấy thế thì khẽ mỉm cười, "Vì sao? Thái tử chính là Đông cung, là Thánh thượng tương lai."
Tần Hoan mím môi, "Mặc dù Thái tử chính là Thái tử, thế nhưng trong lòng ta ngài là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ quân công hiển hách. Khắp trong ngoài triều đình, không ai có thể ép ngài làm chuyện gì hết."
Nghe Tần Hoan nói như vậy thì Yến Trì lại dừng một chút rồi không nói thêm gì nữa.
Tần Hoan không biết hắn bị làm sao, một lúc sau Yến Trì mới giơ tay lên xoa xoa 2 gò má nàng, giọng nói cũng có chút nghiêm trọng, "Đột nhiên không muốn để nàng đến kinh thành rồi..."
"Hả?" Đợi mãi một lúc, vậy mà lại đợi đến câu này à.
Yến Trì nghiêng người, ôm trọn Tần Hoan vào trong lòng, "Ở trước mặt người ngoài thì nàng cung kính khép nép với ta, thế nhưng ta cũng không phải là không bị người khác ép buộc, nhất là khi đến chỗ bên trong Hoàng thành kia. Bên ngoài nhìn vào thì phồn hoa lộng lẫy, bên trong thật sự lại có vô số cánh tay âm thầm đổ dầu vào lửa. Ở nơi đó không ai là không có lợi thế trong tay, ở nơi đó đầu sóng ngọn gió, sương mù trùng điệp, luôn luôn khó có thể năm bắt trong tay hơn bất cứ vụ nghi án nào. Không chỉ thế, nơi đó sát khi trùng điệp, nàng vĩnh viễn không biết sẽ có biết bao nhiêu mũi tên đang chờ dịp để bắn lén nàng."
Tần Hoan bị lời nói của Yến Trì khiến cho trong lòng căng thẳng, nàng ôm lấy eo hắn theo bản năng.
Yến Trì phát hiện ra động tác của nàng liền cúi đầu hôn một cái lên vành tai nàng, "Bị dọa à?"
Tần Hoan lắc đầu, "Từ sớm ta đã nghĩ đến một chút rồi, thế nhưng lại không rõ ràng giống như ngài."
Yến Trì vuốt sống lưng nàng, "Ta nói những thứ này, nàng nghe một nửa là được, nên có lòng cảnh giác, còn lại cứ giao cho ta."
Nỗi căng thẳng trong lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, đương nhiên nàng tin hắn, cho dù vừa rồi hắn nói qua hắn cũng không phải không thể bị ép buộc, thế nhưng đã mấy lần nàng tìm được đường sống trong chỗ chết đều nhờ có Yến Trì. Nàng không phải tin rằng Yến Trì có thế lực một tay che trời gì đó, mà là nàng tin hắn sẽ luôn hành động vì chính nghĩa.
"Ta hiểu, ta tin ngài."
Giọng nói Tần Hoan mềm mại, trong đêm lạnh gió rét gào rít lại cực kỳ dễ dàng thấm vào hồn người. Yến Trì siết chặt cánh tay, hắn xoa xoa lên đỉnh đầu Tần Hoan, vẫn còn 1 điều mà hắn còn chưa nói. Trong kinh thành ngọa hổ tàng long thế nhưng cũng là vàng thau lẫn lộn, hắn không biết Hầu phủ sẽ sắp xếp tương lai của nàng thế nào, thế nhưng hắn khẳng định sẽ có rất nhiều ánh mắt rơi lên trên người Tần Hoan.
Điều này vừa khiến cho hắn kiêu ngạo vui vẻ, lại vừa tức giận bất mãn.
"Cho ngài cái này..."
Yến Trì đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng mình vừa bị nhét vào cái gì đó.
Hắn vội vàng lùi lại một chút cầm vật ở trong lòng lên, vừa chạm tay vào hắn đã biết là cái gì rồi.
Mặc dù là túi thuốc thế nhưng mùi thuốc lại hoàn toàn không quá nồng, ngược lại là mùi thơm cực kỳ tươi mát của hoa cỏ. Yến Trì hít hà 2 cái liền cảm thấy cực kỳ sảng khoái tinh thần.
"Làm xong rồi, bên trong chủ yếu là thuốc khiến cho người ta có thể tập trung tinh thần."
Yến Trì bỏ lại túi thuốc xuông, sau đó lại ôm lấy Tần Hoan vào lòng, "Nàng làm cái gì cũng đều tốt."
Tần Hoan lặng lẽ cong môi, đột nhiên Yến Trì lại hỏi, "Còn những ai có nữa?"
Tần Hoan không hề phát giác ra ý trong câu hỏi của hắn, chỉ thản nhiên trả lời, "Của Phục Linh ta đã làm từ trước rồi, lần này làm cho Bạch Anh và Lục tỷ tỷ, mà cũng đã làm xong rồi. Còn những cái khác hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cho ai, để sau này từ từ tính..."
Hơi thở Yến Trì hơi ngừng lại, "Nàng làm cho tiểu nha đầu kia của nàng thì không nói, vậy mà nàng làm cho Tần Lục đó làm gì? Lại còn cả Bạch Anh nữa? Nàng để cho ta dùng chung một túi thuốc với tên thủ hạ cũ của ta vậy hả?"
Mặc dù giọng nói Yến Trì cố nén thấp xuống, thế nhưng vẫn nghe ra được hắn cực kỳ buồn bực.
Tần Hoan ngẩn người, "Nhưng mà ta đều đã làm xong hết rồi mà..."
Yến Trì cúi đầu, hung hăng cắn một cái lên trên má nàng, "Đưa đây, đưa hết cho ta!"
...
Sáng sớm hôm sau, Tình nương tự mình đi đưa bữa sáng mà người trong phòng bếp mang đến.
"Phu nhân nói án mạng xảy ra trong phủ chắc hẳn khiến cho Thế tử và 2 vị tiểu thư buồn bực, cho nên hôm nay cố ý chuẩn bị một chút cơm canh. Cũng không biết 3 vị tiểu thư thích ăn món gì cho nên đã đến tiệm bánh nổi tiếng nhất thành Dự Châu đặt về một ít điểm tâm."
Tình nương vừa nói thì người hầu ở bên cạnh cũng vén khăn phủ bên trên lên. Tần Diễm nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn thì chau mày, "Đây là phong phú quá rồi, đa tạ ý tốt của phu nhân."
Tình nương cười cười xua tay, "Không phong phú không phong phú, mời Thế tử và 2 vị tiểu thư từ từ dùng."
Tần Hoan và Tần Sương đứng bên cạnh, đón nhận ánh mắt của Tình nương khi vừa bước qua đây thì đã biết được quả nhiên sau khi Thường thị dùng thuốc đã có chuyển biến tốt đẹp. Đợi sau khi Tình nương rời khỏi, mấy huynh muội cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Tần Diễm hơi kinh ngạc nói, "Hôm nay khác hoàn toàn với những hôm khác..."
Bàng Phụ Lương chiêu đãi mấy huynh muội Tần Diễm vốn là cũng không dám khinh thường, cơm ăn mỗi ngày đều cực kỳ tinh tế, thế nhưng hôm nay lại thật sự vượt quá xa khuôn mẫu của mấy ngày trước. Tần Diễm trong lòng vốn có chút buồn bực, mới ăn được một nửa đã nói, "Vụ án này chẳng biết đến bao giờ mới có thể điều tra rõ ràng, chúng ta cũng không thể cứ mãi chậm trễ ở đây được, đợi thêm 2 ngày nữa nếu như vẫn không có kết quả thì chúng ta cũng cứ rời đi thôi."
Kỳ thật hiện tại đã cơ bản chứng minh mấy người Tần Diễm đều không liên quan gì đến cái chết của Thanh Quân, thế nhưng nếu lựa chọn ở lại thì tốt nhất vẫn phải chờ cho đến tận khi tra ra được kết quả. Mà hiện tại Tần Diễm quan tâm bậc nhất chính là nhân phẩm của Lưu Nhân Lệ, có vẻ như Tần Diễm cũng đã thay đổi chủ ý với Lưu Nhân Lệ cho nên cũng không cần thiết phải chờ đợi quá lâu...
"Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa rồi..." Quả nhiên Tần Sương cực kỳ hài lòng vì sắp xếp này.
Tần Hoan không nói gì, nhưng đương nhiên sẽ không phản đối. Thế nhưng nàng vẫn còn đang suy nghĩ xem Yến Trì định bao giờ thì về kinh?
Thân phận Đề hình Án sát sứ kia của hắn nói quan trọng thì cũng không quan trọng lắm, thế nhưng dù sao cũng là đích thân Thánh thượng sắc phong, nếu hắn đã bắt đầu nhúng tay vào vụ án này thì liệu có phải tiếp quản đến cùng giống như ngày ở Cẩm Châu kia không?
"Cửu muội muội?" Tần Sương chợt gọi to một câu.
Tần Hoan hoàn hồn, nhìn sang Tần Sương, Tần Sương lại bất đắc dĩ nói, "Muội đang suy nghĩ cái gì thế? Tam ca đang nói chuyện với muội kìa?"
Tần Hoan vội vàng ngước mắt lên nhìn sang Tần Diễm, thấy Tần Diễm lo lắng nhìn nàng, "Có phải muội có chỗ nào không thoải mái không?"
Tần Diễm tiếp lời, "Ta là đang nói với muội, không cần phải suốt ngày ở trong viện này, nếu như cảm thấy không thú vị thì cứ ra ngoài đi dạo cùng với Lục muội muội đi. Trong phủ này hiện tại cũng có chút xúi quẩy rồi."
Nơi có người chết đương nhiên có chút xúi quẩy, Tần Diễm đây là có ý tốt, Tần Hoan gật gật đầu, "Tam ca yên tâm, nếu như muốn ra ngoài thì tự muội sẽ đi."
Ăn xong bữa sáng, Tần Sương quả nhiên không nhịn được ý muốn ra ngoài, thế nhưng vừa đến cửa viện thì đã thấy Bàng Gia Ngôn ôm một cái hòm đứng ở bên ngoài. Tình nương đứng ở phía sau Bàng Gia Ngôn, nhìn Tần Hoan bước ra liền vội vàng hành lễ.
Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Sao các ngươi lại ở trong này?"
Tình nương liền cười nói, "Tam thiếu gia là đến để tặng lễ vật... Tam thiếu gia thích chơi cùng với 2 vị cô nương đó."
Tình nương còn chưa nói rõ thế nhưng chắc hẳn thương thế của Thường thị đã chuyển biến tốt đẹp rồi. Bàng Gia Ngôn đều đã đến đây, một người nho nhỏ lại ôm cái hòm to như vậy, nhìn là biết cực kỳ mệt mỏi."
Tần Hoan vội nói, "Vậy mau vào đi thôi."
Bàng Gia Ngôn không nói gì, chỉ ôm hòm đi theo đằng sau Tần Hoan.
Vừa vào phòng, Phục Linh và Bạch Anh đều tò mò nhìn cái hòm trên tay Bàng Gia Ngôn, thằng bé ôm hòm đến đặt ở trên bàn trong phòng chính, sau đó mở nắp ra.
Hòm vừa mở ra thì thấy bên trong toàn bộ đều là mấy đồ chơi nhỏ rực rỡ muôn màu. Chiếc xe ngựa nhỏ màu vàng mà Bàng Gia Ngôn thích nhất kia cũng nằm ở bên trong, ngoài ra còn có cung tên vàng, cửu liên hoàn bằng ngọc, búp bê đất, con hổ nhỏ bằng vải... Toàn bộ đều là đồ chơi của trẻ con, trong nháy mắt mấy người Tần Hoan đều cong môi nở nụ cười.
Thấy mấy người Tần Hoan đều đã cười, Bàng Gia Ngôn hất cằm lên, "Ngươi, ngươi chọn trước đi."
Bàng Gia Ngôn chỉ vào Tần Hoan, Tần Hoan bật cười tiến lên phía trước, "Nhiều bảo bối như vậy, Tam thiếu gia thật sự không tiếc sao? Ngay cả xe ngựa này cũng không tiếc?"
Bàng Gia Ngôn nuối tiếc nhìn thoáng qua xe ngựa, thế nhưng sau đó lại quay ngoắt đi chỗ khác, "Ngươi thích thì cứ lấy đi!"
Tần Hoan cầm xe ngựa lên, quả nhiên Bàng Gia Ngôn dùng tốc độ cực nhanh quay đầu lại nhìn một cái, rồi sau đó dường như muốn thể hiện ra là mình không nuối tiếc gì nên lại quay đầu đi không nhìn lại nữa. Tần Hoan đặt xe ngựa xuống, xem từng cái từng cái một, Tần Sương ở bên cạnh thấy đây cũng toàn là đồ chơi nên liền tiến lên, "Oa, cửu liên hoàn này ngày xưa ta cũng từng chơi, thế nhưng chỉ chơi chứ không thể..."
Tần Hoan chỉ nhìn mà không nói, Tần Sương lại líu ríu như chim.
"Đây là cái gì?" Tần Sương cầm một cái ống tròn bằng bạc lên hỏi.
Bàng Gia Ngôn chau mày nói, "Thiên lý nhãn..."
"Hả?" Tần Sương vừa nghe thấy từ 'nhãn' nên mới đưa lên mắt mình rồi nhìn về phía Bàng Gia Ngôn. Rất nhanh Tần Sương đã hít vào một hơi khí lạnh rồi đặt lại ống tròn kia vào trong hòm, "Trời ạ, mặt biến thành lớn vậy, thật sự là dọa người!"
Nói xong nàng lại cầm mấy con rối lên, "Ồ, những thứ này thật sự là giống y như đúc."
"Đó đều là Tình nương tự mình làm." Bàng Gia Ngôn có chút kiêu ngạo nói.
Tần Hoan liếc mắt nhìn một cái, thấy tất cả con rối đều là đang biểu diễn tạp kỹ. Có múa đao cầm kiếm, có nuốt kiếm phun lửa, mỗi con đều chỉ có kích thước bằng nửa bàn tay thế nhưng mỗi một bộ y phục cũng như biểu cảm và động tác thì lại hoàn toàn không giống nhau, trông cực kỳ thú vị.
Tần Sương cầm lên nhìn một vòng xong thả xuống rồi nói, "Đây lại là cái gì?"
Tần Sương nhấc một bàn cờ hình vuông lên, các con cờ bên trong cũng đều là hình vuông, bọn chúng đều nằm sát cạnh nhau, không lấy ra ngoài được thế nhưng lại có thể trượt lên xuống trái phải. Màu sắc trên quân cờ cũng không giống nhau, mỗi cái lại vẽ một nhân vật, thế nhưng toàn bộ bàn cờ lại thiếu mất một mảnh.
Bàng Gia Ngôn nhìn thoáng qua, "Đây là Hoa Dung đạo... Ta nói cho ngươi cách chơi, nếu như ngươi có thể khiến cho Tào Hưng này chạy ra thì ta cũng cho ngươi chọn lấy một món đồ!"
Tần Sương ngạc nhiên, hóa ra ngay từ đầu là không muốn cho nàng chọn... Nàng nhìn lướt qua hòm của Bàng Gia Ngôn, định trêu chọc Bàng Gia Ngôn một chút, cũng không muốn để cho thằng nhóc con này khinh thường bản thân mình cho nên mới hất hàm lên, "Một lời đã định!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]