🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 163: Lễ vật của Tam thiếu gia (2)

"Vì sao Bàng phu nhân không nói ra? Vì sao không về nhà mẹ đẻ để tìm người bên đó quyết định thay cho mình? Cứ như thế này mãi thì lỡ có lúc bị đánh chết phải làm sao đây? Không, ngay cả không bị đánh chết, cứ như vậy mãi chỉ sợ Bàng phu nhân sẽ bị giảm thọ."

Tính tình Tần Sương nóng nảy, trong lòng có chuyện gì đều sẽ không nhịn được. Tần Hoan lại biết sự đau khổ của Thường thị, "Bàng phu nhân đúng là xuất thân từ nhà phú hộ, thế nhưng sau này nhà mẹ đẻ của Bàng phu nhân suy tàn, còn Bàng thị hiện tại chính là nhà giàu nhất phía Tây Bắc. Trừ phi Bàng phu nhân hạ quyết tâm hòa ly, nếu không bên Thường thị kia sẽ phải để ý đến thể diện mà không tiện làm lớn chuyện. Bởi vậy, Bàng phu nhân còn bận tâm đến gia tộc mình thì chỉ sợ không ai có thể ngăn chặn được Bàng lão gia rồi."

Tần Sương cắn chặt răng, "Sau này nếu như có ai dám đối xử với ta như vậy, ta nhất định sẽ rút dao ra liều mạng với hắn! Thật sự quá oan ức, không, không phải oan ức, là sống mà không giống con người nữa rồi."

Tần Hoan bất đắc dĩ nói, "Bé tiếng một chút, nếu để cho Bàng lão gia biết chúng ta đến chỗ đó của Bàng phu nhân thì chỉ sợ chúng ta chính là dẫn họa đến cho nàng rồi. Bàng phu nhân đương nhiên là khổ sở, thế nhưng ban nãy ta nhìn thấy trên cánh tay nàng ta không những là vết thương mới mà vẫn còn cả vết thương cũ nữa, có lẽ nàng đã chịu đựng rất nhiều lần rồi. Việc này không phải những thứ mà người ngoài như chúng ta có thể bàn luận, phải để cho Bàng phu nhân tự mình ra quyết định."

Tần Sương cũng hiểu được, mặc dù trong lòng thấy thương xót thay cho Thường thị thế nhưng cũng biết đạo lý hôn nhân trong đại gia tộc không đơn giản để cắt đứt quan hệ ngay mà hòa ly được. Càng đứng nói đến thân phận và địa vị hiện nay của Bàng lão gia.

Đi nhanh về phòng, Tần Hoan trước tiên cầm lấy 2 bình thuốc mỡ mà nàng đã làm từ trước, sau đó lại viết một phương thuốc, vốn định cầm phương thuốc cùng đưa sang thế nhưng lại sợ Bàng Phụ Lương nhìn thấy thì không biết phải giải thích thế nào. Cuối cùng nàng chỉ căn dặn Phục Linh mấy vị thuốc, để nàng qua nói lại cho Tình nương nghe thấy là được. Phục Linh theo Tần Hoan học tập lâu như vậy, đương nhiên dược liệu bên trong phương thuốc nàng ghi nhớ rất nhanh. Chờ đến khi toàn bộ lời Tần Hoan truyền đạt xong thì Phục Linh mới cầm thuốc mỡ đến tìm Tình nương.

Tần Hoan và Tần Sương chờ ở trong viện, một khắc sau Phục Linh liền thở hổn hển quay về.

"Tiểu thư, đều đã căn dặn xong xuôi, người yên tâm đi."

Đáy lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, Tần Sương lại thở dài, "Cũng là thương cảm, tiểu thiếu gia mới có mấy tuổi đầu mà đã biết mẫu thân mình phải chịu khổ như vậy rồi. Không biết sau này thằng bé có bị ảnh hưởng hay không."

"Chắc chắn." Giọng nói Tần Hoan trầm xuống, "Ít nhiều đều sẽ bị ảnh hưởng."

Tần Sương lắc đầu, "Thôi quên đi, về sau vẫn đừng nên gả cho nhà nào quá lợi hại. Bàng lão gia này là người giàu nhất Tây Bắc, thế nhưng lại âm thầm... Tốt nhất là gả cho một người thành thật một chút, nhà mẹ đẻ lại có thể nắm chắc được bên đó, có như vậy thì lỡ như nữ nhi gả đi rồi bị ăn thiệt thòi thì nhà mẹ đẻ cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho nữ nhi nhà mình..."

Tần Hoan bật cười, "Cũng không nhất định phải như vậy."

Tần Sương hừ một tiếng, "Thôi, ta nghĩ mấy chuyện này làm gì, có lẽ bản thân ta cũng không thể làm chủ."

Nhìn thì cảm thấy tính cách Tần Sương rất đơn giản, thế nhưng từ khi Tần phủ xảy ra chuyện rồi nàng không làm cái đuôi của Tần Tương nữa, trái lại càng ngày càng tiến bộ. Hiện tại nàng cũng nghĩ ra được Hầu phủ đón các nàng về kinh thành, ngoại trừ quan hệ thân thích này ra thì có lẽ vẫn còn mục đích khác.

Án mạng trong phủ vốn khiến cho người ta hoảng sợ, lại biết thêm được chuyện này của Bàng phu nhân lại càng khiến cho trong lòng Tần Sương và Tần Hoan phủ thêm một tầng mây mù u ám. Đến buổi chiều, Tần Hoan cũng không nghe thấy tin tức của Yến Trì đến đây, chỉ biết Uông Hoài Vũ đã phái thêm nhiều người nữa nhập phủ, lại lần nữa thẩm vấn từ trên xuống dưới người trong phủ, đồng thời, vụ án của Song Thanh ban tạm được phán định là tai nạn ngoài ý muốn.

Buổi chiều, Thanh Lan đã quay về Thanh Huy viên.

Nàng vốn là người bị hàm oan, hiện tại Tần Hoan và Dương Anh cũng đã khai rồi nên đương nhiên nàng được trong sạch.

Mà mấy người Song Thanh ban đêm hôm trước bị mang đi thì hiện tại cũng đã được thả ra. Chỉ có Thanh Nhàn và Dương Anh là vẫn còn ở lại trong phủ nha.

Buổi tối, ba tỷ muội Tần Hoan cùng đến viện của Tần Diễm để ăn cơm.

Cả một ngày này, Tần Diễm cũng thường xuyên đến Đắc Nguyệt lâu hỏi thăm tình hình vụ án. Hiện tại Tần Sương là người đầu tiên nhịn không được mà lên tiếng, "Tam ca, vụ án này khi nào thì mới có thể điều tra rõ ràng? Hôm nay Tri phủ Đại nhân có thu hoạch gì không?"

Không biết vì sao sắc mặt Tần Diễm càng lúc càng nghiêm trọng, trông càng khó coi hơn so với lúc trước, "Tạm thời vẫn còn chưa rõ ràng, trong phòng bếp có một người khả nghi, tra xét một lúc lâu thì chỉ là một người gian lận tiền mua sắm đồ ăn mà thôi. Còn về cái chết của Thanh Quân kia thì lại không có manh mối gì đáng giá cả."

Tần Sương gật gù, còn Tần Hoan nghĩ đến lời đêm hôm trước của Yến Trì, "Lưu vận chuyển lúc nào thì rời khỏi?"

Tần Diễm nhìn sang Tần Hoan, "Ta không biết khi nào ông ta rời đi, muội hỏi cái này làm gì?"

Tần Hoan gật đầu, "Lưu vận chuyển lần này cũng không sợ gặp phải rắc rồi, ông ta là bằng hữu nhiều năm của Bàng lão gia, lại quen biết Thanh Quân, chắc là đã bị Tri phủ Đại nhân thẩm vấn rất kỹ rồi..."

"Hỏi xong rồi, trả lời đúng y như Bàng lão gia đã nói."

Tần Hoan lơ đãng nói, "Bàng lão gia là cự phú ở phía Tây, Lưu Đại nhân lại kết giao cùng với ông ta, như vậy sau này nếu trong quan trường có việc gì khó xử thì cũng xem như là có người giúp đỡ rồi."

Tần Diễm hơi nhăn mày, lời này của Tần Hoan khiến cho hắn rơi vào trầm tư.

Quan hệ của Lưu Nhân Lệ và Bàng Phụ Lương chắc chắn còn thân thiết hơn nhiều so với hắn nghĩ, chứ không phải chỉ nhẹ nhàng bâng quơ như Bàng Phụ Lương đã nói. Mặc dù Tần Diễm cảm nhận được như thế, thế nhưng vẫn không có bằng chứng cụ thể, mà hiện tại Tần Hoan nói như vậy thì hắn lại không ngăn được suy nghĩ của mình. Lần này Lưu Nhân Lệ đến Bàng phủ liệu có phải còn vì chuyện gì khác hay không.

"Tam ca, chuyện của Lưu Đại nhân, Tam ca phải thận trọng một chút." Thấy Tần Diễm trầm tư như vậy, Tần Hoan liền nhắc nhở thẳng thừng luôn.

Nàng vừa dứt lời thì Tần Tương vốn dĩ luôn im lặng lại lên tiếng, "Chuyện bên ngoài Tam ca đều tự có tính toán, Cửu muội muội quản quá nhiều rồi."

Tần Hoan từ chối cho ý kiến, Tần Diễm tựa như lại không hề nghe thấy lời Tần Tương nói mà nhìn Tần Hoan giây lát. Trong lòng hắn hiện giờ Tần Hoan cũng không phải giống như nữ nhân gia nhà bình thường nữa, đột nhiên nàng nói như vậy thì nhất định là nàng đã nhìn ra điều gì rồi.

Tần Diễm gật đầu, "Đương nhiên phải thận trọng rồi."

Lời này khiến cho sắc mặt Tần Tương cứng lại, Tần Sương lại buồn cười nhìn thoáng qua Tần Tương, trong giây lát đột nhiên nàng nghĩ lại bản thân mình. Có vẻ như trước đây nàng cũng y hệt thế này, tự cho rằng lời mình nói là cực kỳ khôn ngoan, thế nhưng thực ra trong mắt người xung quanh thì nàng chính là một kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất rộng là gì rồi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Sương hơi đỏ lên, cũng may là hiện tại nàng đã biết khiêm tốn rồi.

Ăn cơm tối xong, Tần Hoan quay về phòng mình tiếp tục làm thuốc, làm thuốc xong cũng không chậm trễ nữa mà lên giường đi ngủ ngay. Ngày hôm nay biết được chuyện của Thường thị, trong lòng nàng nhịn không được mà dâng lên rất nhiều cảm động.

Tình hình hiện tại, nếu như nàng là Thường thị thì có lẽ cũng sẽ có rất nhiều đắn đo, phàm những nữ nhi có thể hòa ly thì nhà mẹ đẻ cũng phải rất có thế lực và ra mặt, còn người bình thường nếu như hòa ly thì sẽ bị coi là nỗi sỉ nhục của nam nhân. Triều trước chỉ cho phép nam nhân hưu thê, còn đến hiện tại mặc dù đã có không ít người hòa ly rồi, thế nhưng trong mắt thế gian thì hòa ly chính là nữ tử hưu phu quân của mình. Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ có rất ít nam tử đồng ý hòa ly, nếu không thích thê tử của mình thì có gì mà quan trọng chứ, có thể nạp thiếp mà, còn cả lập bình thê nữa.

Tần Hoan càng nghĩ thì trong lòng lại có chút trầm trọng, đang lúc cho rằng tâm trạng mình đang phiền muộn quá mức thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sột soạt. Trong lòng Tần Hoan rùng mình nên liền ngồi bật dậy, hôm nay nàng không để cửa chờ Yến Trì cho nên đã khóa cửa từ bên trong rồi. Tần Hoan còn đang ngạc nhiên nghi hoặc thì có tiếng gõ cửa 'cộc cộc' nhẹ nhàng vang lên.

Nếu là tặc nhân, sao lại gõ cửa sổ? Trong lòng Tần Hoan khẽ động, nàng vén chăn lên rồi bước xuống giường.

Đi đến trước cửa sổ, Tần Hoan nhẹ nhàng hỏi, "Yến Trì?"

Giọng nói trầm thấp của Yến Trì từ bên ngoài khẽ vang lên, Tần Hoan liền mở cửa ra.

Cửa sổ vừa mở, bên ngoài quả nhiên là Yến Trì cao lớn vững chãi.

Hắn chống tay lên bệ cửa mà bật nhảy vào trong, lúc quay lại đóng cửa thì hắn nhìn thấy trên người nàng chỉ mặc một lớp áo mỏng nên vội nói, "Đi quay lại giường đi."

Nói xong hắn kéo người nàng đến giường ngủ, Tần Hoan khẽ nói, "Sao ngài lại đến đây?"

Yến Trì liếc nhìn nàng một cái, "Sao ta lại không đến?"

"Vậy tại sao ban ngày ngài không đến?"

Yến Trì kéo nàng lên giường, lại đắp chăn gấm lên cho nàng, lúc này mới lên tiếng, "Ta ban ngày có thể đến gặp nàng à?"

Tần Hoan nghĩ thấy cũng đúng, mặc dù chỉ một ngày không gặp thế nhưng hiện tại khi Yến Trì đứng trước mặt nàng thì trong tim nàng tự nhiên có một nỗi vui mừng nho nhỏ tràn ra, "Mặc dù không tiện gặp ta, thế nhưng dù sao thì ngài cũng là Đề hình Án sát sứ, ban ngày không cần đến điều tra vụ án à?"

Yến Trì lại kéo chăn lên cho nàng, "Ta đến chính là muốn nói chuyện với nàng..."

Tần Hoan nghe thấy câu này vội hỏi, "Làm sao vậy?"

Thấy nàng sốt ruột như vậy thì Yến Trì liền mỉm cười, "Đêm qua nói chuyện với nàng xong, ta đã đi thăm dò quá khứ của Lưu Nhân Lệ, đã điều tra ra rồi." Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, Yến Trì tiếp tục nói, "Năm ngoái, Lưu Nhân Lệ nhậm chức Đồng tri ở Từ Châu phía Đông."

(Đồng tri là một chức vụ dạng như phụ tá).

Tần Hoan chau mày, "Từ Châu? Từ Châu chính là ở hạ lưu sông Nhạn, cùng với Dự Châu thì một ở phía Tây, một ở phía Đông."

Yến Trì gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà có điều cực kỳ chút trùng hợp, Lưu Nhân Lệ cũng là người Định Châu."

Xem ra chỉ trong 1 ngày mà Yến Trì đã điều tra triệt để về Lưu Nhân Lệ rồi, Tần Hoan hơi kinh ngạc nói, "Lưu Nhân Lệ là người Định Châu? Thanh Quân kia hình như cũng là người Định Châu?"

Yến Trì gật đầu, "Không chỉ có như vậy, Bàng Phụ Lương cũng là người Định Châu, chẳng qua sau này hắn lựa chọn đến Dự Châu làm giàu."

Mặc dù khoảng cách từ Định Châu đến Dự Châu không xa, thế nhưng vì sao Bàng Phụ Lương lại đến Dự Châu?

Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng nhất, Tần Hoan chau mày nói, "Nếu như 3 người bọn họ là đồng hương, vì sao Bàng Phụ Lương không hề nhắc đến? Đồng hương thì sẽ có tình nghĩa của đồng hương, nếu như Bàng Phụ Lương vì thế mà giao lưu cùng bọn họ chẳng phải cực kỳ dễ nói sao."

Yến Trì gật đầu, "Đúng là như vậy, nhưng chỗ ở của Thanh Quân ở Định Châu thì ta vẫn còn chưa phái người đi thăm dò..."

Đương nhiên Tần Hoan biết, thời gian một ngày không đủ để điều tra thấu đáo tình hình ở Định Châu. Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Phải rồi, mặc dù Thanh Quân đã chết, thế nhưng ta nhớ rõ năm đó Thanh Quân có một người sư tỷ."

Yến Trì cũng hiểu ngay, "Ý của nàng là vị sư tỷ kia có thể biết được quan hệ của Thanh Quân và Bàng Phụ Lương rốt cuộc là gì?"

Tần Hoan gật đầu, "Chẳng phải nói sư tỷ kia của bà ta đã thành thân rồi sao? Mặc dù gả cho người khác thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có liên lạc gì. Hoặc là nói, sư tỷ bà ta chắc chắn sẽ biết bà ta có thù oán với ai."

Người chết là Thanh Quân, Bàng Phụ Lương nói bà là người Định Châu, còn nói bà ta không có thân nhân bằng hữu nào. Thế nhưng hiện tại Tần Hoan cũng chỉ biết 1 điều như vậy, nếu đã là sư tỷ thì chắc chắn sẽ biết nhiều một chút.

"Ta hiểu ý nàng, đương nhiên sẽ cho người đi thăm dò." Yến Trì hơi ngừng lại sau đó lại nói, "Người Song Thanh ban đều ở trong phủ, ngày mai trực tiếp để cho Uông Hoài Vũ thẩm vấn người Song Thanh ban là được."

Tần Hoan gật đầu, "Ừ, cả 2 vụ án đều có liên quan đến Song Thanh ban."

Nàng nói xong thì tự mình cũng cảm thấy có hơi trùng hợp quá mức, "Trước sau đã chết 2 người, một người là bầu gánh hiện tại, một người là bầu gánh trước đây. Nếu như cái chết của Thanh Ly không phải là ngoài ý muốn thì ta còn thực sự cho rằng có người đến để trả thù Song Thanh ban rồi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.