🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 147: Chiều lòng (3)

Tần Hoan thở dài, "Nếu như Điện hạ hồi kinh, lên đường cùng chúng ta thì đúng là vô cùng tốt. Chẳng qua hành trình của chúng ta quá chậm, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Điện hạ."

Đáy mắt Bạch Phong sáng lên, "Không có, sao có thể chứ, đợi chủ tử tỉnh lại rồi tiểu nhân nhất định sẽ bẩm báo nguyên văn."

Tần Hoan còn nói thêm lần nữa, không ngoài chuyện lo lắng cho vết thương của Yến Trì mà ban nãy nàng nói hắn không thèm nghe. Thấy Bạch Phong đáp lời rồi nàng mới yên tâm rồi dẫn Phục Linh rời đi. Vừa ra khỏi cửa viện thì chút dị dạng trong lòng Tần Hoan vẫn không hề vơi bớt.

Không bàn đến chuyện hắn lại cứu nàng lần nữa, mà ngay cả ở những chỗ khác thì tâm tư này của hắn cũng rõ rành rành. Bình thường nàng cũng chưa bao giờ có tâm tư vòng vèo lắt léo đến như vậy, giờ nàng mới hiểu được chữ tình giày vò người ta đến nhường nào.

"Tiểu thư, Thế tử Điện hạ nói gì vậy?"

Đến hiện tại thì Phục Linh không hề biết tí gì về tình cảm của Yến Trì và Tần Hoan. Tần Hoan trả lời, "Hỏi mấy người trong trạch viện này thế nào, lại hỏi mấy hôm nay chúng ta biết được những gì."

"Chúng ta thì biết được gì chứ, chỉ có mỗi một lần thấy được xác mèo đó thôi..." Nói đến đây Phục Linh lại thở dài, "Việc làm này của Tôn thần y thật sự chẳng biết phải nói gì. Một người như hắn sao lại có thể không nghĩ thông như vậy chứ, mặc dù Tôn phu nhân đã đi rồi thế nhưng hắn vẫn còn rất nhiều người thân lẫn kẻ hầu hạ mà, còn có bao người đã chờ hắn đi cứu chữa, còn nữa, có biết bao nhiêu người đang sùng kính hắn như vậy..."

Đột nhiên bước chân Tần Hoan ngừng lại, nàng nhìn thoáng qua hướng Đông, nàng vẫn chưa hề đi đến chỗ phế tích kia thế nhưng từ khoảng cách xa như vậy đã cảm nhận được sự hiu quạnh thê lường từ những bức tường đổ. Tần Hoan thở dài, "Tôn công tử ở chỗ nào?"

Phục Linh vừa nghe câu này thì vội vàng gật đầu, "Nô tỳ biết, vừa rồi nô tỳ đã hỏi Bạch thị vệ rồi."

Tần Hoan gật đầu, "Vậy em dẫn ta đến đó xem..."

Phục Linh 'Ừ' một tiếng, mặc dù thời gian tiếp xúc với Tôn Mộ Khanh quá ngắn thế nhưng tính tình của hắn thì ngay cả Phục Linh cũng có thể nhìn thấu. Phục Linh lại cực kỳ thích vẻ lương thiện thuần khiết của hắn, vì thế mới dẫn Tần Hoan đi về hướng Bắc tìm hắn.

"Tiểu thư, hình như chính là khoảng sân phía trước rồi."

Phục Linh giơ tay chỉ, Tần Hoan nhìn qua quả nhiên thấy có mấy binh sĩ đứng canh ở trước cửa viện. Tần Hoan dẫn Phục Linh đi đến bên cạnh, còn chưa kịp nói gì thì binh lính đã lên tiếng, "Cửu cô nương của Tần phủ phải không?"

Tần Hoan gật đầu, binh lính kia liền ở cửa ra, "Mời Cửu cô nương..."

Tần Hoan hơi chần chờ, "Sao ngươi nhận ra ta?"

Binh lính kia cười ha hả, "Hàn Tướng quân đã căn dặn rồi, nói có một vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp qua đây thì hỏi một câu có phải Cửu cô nương Tần phủ hay không, nếu như đúng là Cửu cô nương thì có thể đi vào."

Tần Hoan còn nhớ rõ buổi sáng nay lúc vừa mới ra ngoài thì Yến Trì hoàn toàn không hề muốn để cho nàng đi gặp Tôn Mộ Khanh, thế nhưng Hàn Khai Dương đã căn dặn như vậy thì chắc chắn đây cũng là mệnh lệnh của Yến Trì. Tần Hoan gật gật đầu, lúc đi vào thì trong đầu nàng vẫn còn toàn là bóng dáng của Yến Trì.

"Cửu cô nương..."

Tần Hoan còn đang mải suy nghĩ thì chợt nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo. Tần Hoan ngước lên nhìn đã thấy Tôn Mộ Khanh với vẻ mặt tiều tụy đang đi từ trong phòng ra.

Đã qua một đêm với nửa ngày rồi, có vẻ như cả đêm qua Tôn Mộ Khanh không hề ngủ. Hiện tại quầng mắt thâm đen vẻ mặt suy sụp, không còn dáng vẻ của thiếu niên ôn nhu như ngọc kia nữa, "Cửu cô nương, ngươi ra ngoài rồi hả? Ngươi có khỏe không?"

Tần Hoan trấn an, "Tôn công tử đừng nóng vội, ta vẫn ổn, ngoại trừ một tỳ nữ bên cạnh ta bị thương thì những người khác đều không sao cả."

Tôn Mộ Khanh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, mọi người là do ta mời đến đây, nếu như xảy ra chuyện thì ta thật sự hổ thẹn đến chết mất. Cửu cô nương, ta không ngờ sư huynh hắn lại..."

Nói như vậy xong hốc mắt Tôn Mộ Khanh lại đỏ lên sau đó cúi đầu xuống.

Tần Hoan thở dài, "Tôn thần y và Tôn phu nhân tình thâm nghĩa nặng, không thể trải qua cánh cửa kia cho nên mới đi lầm đường lạc lối, việc này không liên quan gì đến Tôn công tử cả. Tôn công tử hãy nghĩ rộng ra, sau đó... nén bi thương."

Tôn Mộ Khanh khịt khịt mũi, rồi sau đó mới ngẩng đầu lên, hốc mắt hắn đỏ ửng, khóe mắt ẩm ướt, thế nhưng vẫn nén không thất thố trước mặt 2 người Tần Hoan, "Ta... Ta cũng biết như vậy, ta không sao, chỉ là trong lòng có chút..."

Hắn chỉ muốn nói ra những cảm xúc trong lòng để bản thân thấy nhẹ nhõm một chút, thế nhưng mới nói được một nửa liền không biết phải nói gì nữa. Tôn Hạo Nguyệt là người mà hắn cực kỳ kính mến, hiện giờ sự tình đã biến thành như vậy thì trong chốc lát quả thật hắn không có cách nào nhẹ nhõm được.

Tần Hoan thấy thế thì cũng chẳng biết phải khuyên nhủ thế nào, mặc dù nàng cũng đi ra từ Dược Vương cốc thế nhưng lại không giống như Tôn Mộ Khanh, cảm nhận của Tôn Mộ Khanh nàng không có cách nào đồng cảm được cho nên không tiện dùng cách nói bình tĩnh lý trí đi khuyên nhủ. Nàng tới đây chẳng qua là vì không yên tâm cho nên mới đến thăm hắn, thế nhưng nếu thật sự phải giúp cái gì đó thì nàng không có khả năng giúp được rồi.

"Hàn Tướng quân nói thế nào?" Mãi một lúc lâu sau Tần Hoan mới hỏi một câu.

"Nói việc này cuối cùng phải giao lại cho Tri phủ Viên Châu, ta đã truyền tin tức này đến Ích Châu và Liên Châu rồi, ít ngày nữa hai nhà bọn họ có lẽ sẽ phái người qua đây, hiện tại ta ở đây đi theo nha môn Tri phủ để khắc phục hậu quả. Đợi đến lúc người hai nhà đến rồi ta mới tính đến chuyện khi nào rời đi, hiện tại người trong trạch viện này ai nấy cũng đều cực kỳ hoảng sợ cho nên ta cũng không thể đi được."

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là nên như vậy, có thế thì tất cả mới có thể yên tâm."

Giọng nói Tôn Mộ Khanh trầm trầm khàn khàn, "Vốn là định đi kinh thành, thế nhưng trước mắt lại phải chậm trễ khá lâu rồi. Cửu cô nương khi nào thì khởi hành?"

Tần Hoan mím môi, "Chắc cũng vài ngày nữa thôi."

Trên mặt Tôn Mộ Khanh lại có vẻ day dứt, "Đều tại ta, làm chậm trễ hành trình của mấy tỷ muội Cửu cô nương, xin hãy nhận lời xin lỗi của ta. Cũng may là không xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu không..."

Tần Hoan lại nói, "Tỷ ấy chỉ bị kinh sợ một lúc thôi, mà việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cần gì phải tạ lỗi? Hiện tại Tôn công tử không cần đi lên phía Bắc cũng được, hiện tại có vẻ như tuyết lại sắp rơi rồi, Tôn công tử chỉ có một thân một mình thì có chút không ổn đâu."

Tôn Mộ Khanh cười khổ, "Hiện giờ... ít nhất cũng phải đợi sau Tết đến mùa xuân rồi thì mới có thể lên kinh, cũng không biết Thế tử có vì việc này mà sinh ra khúc mắc với Tôn thị và Bạch thị hay không, ta..."

"Không đâu." Giọng nói Tần Hoan trầm ổn, đừng nói Tần Diễm cần lôi kéo quyền lực ở khắp nơi, mà chỉ nói riêng tính tình của hắn chắc chắn cũng không phải là người không phân biệt phải trái, "Tam ca sẽ không đâu, việc này đúng sai phải trái ở đâu chúng ta đều biết rõ."

Tôn Mộ Khanh cũng nhẹ nhõm được đôi chút, "Vậy là tốt rồi, bất kể tại hạ có như thế nào thì cũng không muốn mất đi một người bằng hữu như Cửu cô nương. Cửu cô nương đã nói như vậy thì ta yên tâm, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ còn gặp lại."

Tần Hoan lập tức đáp lời, thế nhưng khi nhìn Tôn Mộ Khanh, Tần Hoan lại không hề hy vọng hắn bước chân vào kinh thành.

Hắn nói muốn đến thăm cố nhân đương nhiên nàng biết đó là ai, hắn từ nhỏ lớn lên ở Liên Châu thì ở kinh thành hắn có được mấy người bạn cũ chứ?

Tần Hoan muốn nói lại thôi, thế nhưng trong chớp mắt lại không biết phải nói gì nữa, nàng từ biệt hắn rồi dẫn theo Phục Linh đi ra cửa. Thẩm Hoan đã chết, hiện giờ nàng là Tần Hoan, nếu như nói quá nhiều thì ngược lại có lẽ sẽ lộ ra tình cảm huynh muội.

Lúc quay trở về phòng, vừa bước vào Tần Hoan đã nhìn thấy Tần Diễm. Tần Diễm thấy nàng về liền hỏi, "Thế tử hỏi muội những gì?"

Tần Hoan cười cười, "Chỉ hỏi mấy hôm nay trong trạch viện có gì dị thường hay không, lại hỏi trên đường có mạnh khỏe không, đều là những điều mà Thái Trưởng Công chúa căn dặn. Sau đó Thế tử lại dặn dò vài câu rồi để cho muội đi, chỉ là vừa rồi muội mới đi thăm Tôn công tử về."

Tần Diễm lên tiếng, "Ừ! Mấy người Tri phủ Viên Châu đã đến rồi."

"Nhanh như vậy sao?" Tần Hoan giả vờ như không biết, "Đến để tiếp quản chỗ này?"

Tần Diễm gật đầu, "Thế tử không đi gặp bọn họ à? Chỉ cùng muội nói chuyện một lúc thôi sao?"

Bỏ mặc Tri phủ Viên Châu không gặp, thế nhưng lại ngồi nói chuyện cùng với Tần Hoan, chuyện này đúng thật là không còn gì để nói.

Tần Hoan tiếp lời, "Điện hạ hơi mệt mỏi, nói vài câu xong muốn nghỉ ngơi giây lát, muội cũng không biết hắn định làm gì."

Tần Diễm lại gật đầu, "Tôn công tử bên đó thế nào rồi?"

"Hắn là muốn ở lại đây giúp đỡ khắc phục hậu quả, người của Liên Châu và Ích Châu cũng chẳng biết bao giờ mới đến, một khi hắn đã là người thuộc dòng chính của Tôn thị thì đương nhiên sẽ không rời đi. Hắn nói nguyên bản muốn đến kinh thành, thế nhưng hiện tại đành phải hoãn lại rồi."

Tần Hoan nói xong thì ngồi xuống, Phục Linh vội vàng đi pha trà. Tần Hoan thấy Tần Sương không có ở trong phòng thì liền chuyển đổi đề tài, "Lục tỷ đâu rồi?"

"Đi thăm Ngũ muội muội rồi." Lúc Tần Diễm nhắc đến Tần Tương thì sắc mặt hắn cũng không tốt lắm. Tôn Hạo Nguyệt sẽ không tự nhiên mà đi bắt người, chẳng qua là thiết lập một cái bẫy để xem Tần Tương có mắc phải hay không. Có lẽ ngay cả Tôn Hạo Nguyệt cũng không nghĩ đến đường đường Ngũ tiểu thư của Tần phủ lại dễ dàng lừa gạt đến như vậy.

Nếu như không vì Tần Tương thì có lẽ hiện giờ bọn hắn đã đến thành Viên Châu rồi.

"Nó cũng không việc gì, chỉ có điều có lẽ sẽ có thêm một tâm bệnh."

Giọng nói của Tần Diễm mang theo chút lạnh lùng. Tần Hoan chỉ gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.

Tần Diễm lại lên tiếng, "Tỳ nữ kia của muội thương thế có hơi nặng nề, cho nên bọn ta ngày kia mới xuất phát, để cho nàng ta dưỡng thương 1 ngày mai. Sương Nhi đã nói rồi, tỳ nữ kia có chút nhanh nhẹn, ở lại bên cạnh muội cực kỳ tốt."

Chỉ có chút nhanh nhẹn? Trong đầu Tần Hoan nhại lại câu nói này của Tần Diễm, thế nhưng hắn sắp xếp như vậy nàng cũng thấy thỏa đáng, "Vâng, đa tạ Tam ca."

"Đều là người trong nhà, không có gì phải cảm tạ hay không cả. Có muốn tạ thì cũng phải là Ngũ muội muội đi tạ muội."

Tần Hoan chỉ cười mà không nói gì, còn đang nghĩ xem có nên trả Bạch Anh lại cho Yến Trì hay không thì trong chớp mắt nàng đã xua tan ngay ý định này. Dựa vào tính cách của Yến Trì thì chỉ sợ hắn không phái thêm người cho nàng thì mới là tốt.

Nếu như Tần Diễm đã định thời gian rồi thì Tần Hoan cũng không hỏi nữa, rất nhanh sau đó Tần Sương đã trở về kề cận bên cạnh Tần Hoan không rời. Tần Hoan không tiện tự mình đi tìm Yến Trì nữa, mà bên phía Yến Trì cũng không phái người đến mời nàng qua đó. Mặc dù nói như thế không khiến cho người ta hoài nghi thế nhưng Tần Hoan một khi đã động tâm ý thì sao có thể không nhớ nhung Yến Trì được. Đêm đó Yến Trì lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng, đến sáng tỉnh dậy, toàn bộ binh sĩ trong nhà đã được Hàn Tướng quân dẫn đi, thế nhưng Yến Trì vẫn còn lưu lại.

Bởi vì ngày mai mới phải lên đường cho nên hôm nay lại cực kỳ nhàn hạ, Tần Hoan lấy dược liệu trên xe ngựa của mình rồi đi điều chế 2 phần thuốc mỡ. Một phần đưa cho Bạch Anh, còn một phần nữa còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để đưa cho Yến Trì thì Tần Diễm đã đến chỗ tìm nàng.

"Muội theo ta đến gặp Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ..."

Lời này vừa nói ra khiến cho Tần Hoan âm thầm giật mình, "Tam ca định làm gì?"

Tần Hoan nhăn mày, "Nếu như Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ còn ở trong này thì đương nhiên ta không thể cùng ở một nơi mà không gặp mặt được. Ta và hắn không quen biết, muội đi theo ta là tiện nhất."

Lời này đúng thật là gãi đúng chỗ ngứa nên đương nhiên Tần Hoan đồng ý. Nàng không biết Tần Diễm nói là thật hay là muốn đi thăm dò nàng và Yến Trì cho nên đành phải thấp thỏm không yên mà đi theo Tần Diễm đến chỗ của Yến Trì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.