Đôi mắt Yến Trì càng lúc càng mở to ra, giọng nói lại trầm thấp, "Sao thế?"
Nếu như không biết ý đồ của hắn thì Tần Hoan có thể là còn thấy dao động, thế nhưng một khi đã biết hắn muốn làm gì thì Tần Hoan liền cảm thấy không ổn cho nên mới không thuận theo hắn, "Giữa thanh thiên bạch nhật, ta tiến vào đây cũng đã lâu..."
Yến Trì cười hả hả, "Thì sao?"
Tần Hoan nói tiếp, "Ngài cho ta lệnh bài, Tam ca cũng đã biết rồi..."
Yến Trì cười còn to hơn, "Tam ca kia của nàng cũng là người tinh khôn, đương nhiên sẽ đến hỏi nàng. Nàng trả lời hắn thế nào?"
"Ta chỉ nói ngài bị Thái Trưởng Công chúa nhắc nhở bắt phải quan tâm đến ta, bởi vì không thể cùng chung đường cho nên mới đưa lệnh bài cho ta." Tần Hoan ngừng lại, trái tim càng lúc càng mềm mại, giọng nói cũng trở nên lý nhí, "Ngài lại lừa ta..."
Ý cười cộng thêm cả ý muốn chiếm hữu đong đầy trong mắt Yến Trì. Hắn nhìn nàng giây lát rồi đột nhiên ôm chầm lấy nàng xoay người. Tần Hoan kêu lên một tiếng, trước mắt trời đất xoay chuyển sau đó ngã nhào xuống giường. Yến Trì chống người đè lên trên nàng, đáy mắt sâu thẳm khiến cho nàng hơi run rẩy, chút sức lực đó của nàng ở trước mặt hắn thì có muốn làm cái gì cũng không được. Ngược lại hắn muốn làm gì nàng thì nàng cũng không thể phản kháng...
Y phục nàng xoay một vòng, trải rộng ra như cánh hoa sen nằm ở trên giường. Tóc nàng cũng tỏa đầy ra gối, hiện tại giống như một vũng nước thơm ngát vây quanh lấy đỉnh đầu nàng. Yến Trì nhìn nàng như thế thì hô hấp cũng hơi khó khăn rồi, "Sao lại nói ta lừa nàng?"
Tần Hoan thấy hắn chỉ chống ở trên người nàng chứ không hề đè xuống cho nên cũng không phản kháng gì, huống chi nàng cũng không phải người không nhận ra được tốt xấu, nhưng hiện tại vẫn còn hơi cảm động, "Lệnh bài kia là đại diện cho thân phận trong Hoàng thất của ngài, sao ngài lại có thể đưa cho ta chứ?"
Có vẻ như Yến Trì chỉ đặt 1 nửa tâm tư vào câu nói của nàng, còn lại hắn đang mải nhìn ngắm mặt mũi cùng đôi môi anh đào của nàng. Mặc dù hắn trả lời nàng nhưng sức lực toàn thân đều lấy ra để kiềm chế bản thân rồi, "Tại sao lại không thể cho nàng?"
Tần Hoan nghe thấy thế thì ngạc nhiên, "Nếu như ta vứt đi, hoặc ta là lấy lệnh bài đó ra dùng lung tung vào mấy việc không tốt thì ngài phải đi thu dọn thế nào? Mà... mà người đến gọi ngài có biết ngài đưa lệnh bài cho một nữ tử không liên quan là ta không? Việc này phải giải thích thế nào?"
"Thứ nhất, nàng sẽ không vứt đi."
"Thứ hai, nàng cũng sẽ không làm mấy chuyện không tốt."
"Thứ ba, cho dù cả 2 chuyện trên nàng đều làm, thì cũng vừa vặn để cho đám người bọn họ biết hết."
Yến Trì vừa nói đến đây thì đột nhiên nàng cảm thấy cổ tay mình lành lạnh. Nàng vừa ngước lên nhìn đã hắn nhét lệnh bài đó vào túi bên trong tay áo nàng. Lúc này Tần Hoan mới kinh hãi, "Không thể..."
Nàng định chồm dậy lấy lệnh bài kia ra, thế nhưng Yến Trì đột nhiên áp người xuống.
Hắn vẫn còn đang cởi trần, đè lên trên người nàng hư hư thật thật, có vẻ như chạm được lại có vẻ như không chạm. Tần Hoan lại giống như người đang đeo gông cùm, chỉ có thể nằm yên lặng không dám nhúc nhích, "Tam ca đã bắt đầu hoài nghi, thật sự không thể..."
Yến Trì thờ ơ, "Ngược lại ta càng muốn cho hắn biết."
Tần Hoan trợn trừng mắt, nếu như nói quan hệ giữa 2 người từ lúc nào trở nên gần gũi thì chính là lúc hắn nhậm chứ Đề hình Án sát sứ đến làm người chủ thẩm vụ án của Tần phủ. Vào lúc đó, Tần Hoan cảm thấy hắn như người mở cửa dẫn đường cho nàng, giống như biết nàng muốn làm cái gì cho nên cứ thế im hơi lặng tiếng giúp đỡ nàng đạt được ý nguyện. Bất luận là hắn đang thưởng thức nàng hay thật sự cần có nàng hỗ trợ thì sự dung túng và quan tâm đó cũng đã đủ để nàng buông xuống lòng phòng bị của mình với hắn. Cộng thêm hắn cứu mạng nàng mấy lần, lại thấy được bình thường hắn hành sự ổn trọng và quyết liệt, trong thời gian hai người cùng hợp tác thì bất giác hình ảnh của Yến Trì đã in sâu vào trong lòng nàng. Thế nhưng 2 tháng đó có vẻ như nàng vẫn chưa phát giác ra một bộ mặt khác của tên Ma vương này.
Còn hiện tại, Tần Hoan vừa mới hiểu được, nói tên này sát phạt quả quyết sấm rền gió cuốn thì cũng thôi, còn sự ương ngạnh cùng ngang ngược đã bị hắn che giấu cực kỳ tốt. Tần Hoan còn nhớ rõ ngày mà hắn đứng bung dù che mưa cho nàng, lúc đó nàng chỉ cảm thấy hắn trầm ổn có thể dựa vào, thậm chí trong lòng nàng còn thầm thán phục một người có thân phận địa vị như hắn lại có thể âm thầm chăm sóc cho một tiểu cô nương cực kỳ chu toàn nhưng không thiếu đi lễ nghĩa...
Tần Hoan nhìn dáng vẻ bình tĩnh mà không cho phép người ta nghi ngờ mình kia của Yến Trì thì âm thầm cười khổ.
Phong độ cái gì, lễ nghĩa cái gì chứ, thời điểm đó chỉ sợ là tên này đang âm thầm tính kế cho nên mới cố kìm chế mà thôi. Nhìn thì có vẻ như không để lại dấu vết gì, hắn hiểu được tính tình của nàng nên mới kiên nhẫn khắc chế bản thân để âm thầm trau chuốt mọi thứ. Một mặt tỏ ra thờ ơ, một mặt lại giúp đỡ nàng, sau đó lại thỉnh thoảng tỏ ra quan tâm thân thiện, lại ở trước mặt nàng thể hiện ra một chút cường đại của hắn, sau đó che đậy sự ngang ngược và tà ác của mình lại, hắn còn tạo cơ hội để nàng trị thương cho hắn khiến nàng cũng có chút đau lòng. Nếu như đã làm đến như vậy mà nàng vẫn còn không có cảm giác gì thì thật đúng là một khúc gỗ rồi...
"Không được! Không thể! Không cho phép!"
Tần Hoan nhìn mặt Yến Trì, trực tiếp nói ra mấy chữ này. Nàng không muốn dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thế nhưng nàng cũng có chút con mắt nhìn người. Dựa vào thủ đoạn quỷ kế đa đoan của Yến Trì kia cộng với tính cách thích bày mưu lập kế của hắn thì nàng thật sự cho rằng Yến Trì có thể làm ra được rất nhiều chuyện. Nàng bực bội cho nên bất giác giọng nói cũng trở nên hung dữ.
"Không được, không thể, không cho phép..."
Yến Trì yên lặng giây lát rồi dùng lại chính mấy chứ đó 'cắn' lại nàng, sau đó lại nhổm người lên nhìn xuống nàng, "Mấy chữ 'không được' với 'không thể' này của nàng đối với ta vô dụng, có điều cái 'không cho phép' này lại có chút thú vị. Nàng nói cho ta xem 'không cho phép' này là như thế nào?"
Tần Hoan đỏ bừng mặt, cái 'không cho phép' này nhìn thì có vẻ như cũng tương tự với 'không được, không thể', thế nhưng lại mang theo chút ám muội tỏ vẻ ra lệnh, giống như vì một loại ước nguyện nào đó nên mới có ý định chiếm giữ chủ quyền. Cái nhìn chằm chằm của Yến Trì khiến cho tim nàng đập lỡ mất một nhịp.
"Không cho phép chính là không cho phép, đây cũng không phải là chuyện của một mình ngài."
Yến Trì nhìn Tần Hoan, đột nhiên lại đè xuống lần nữa để đầu lên trên vai nàng, hơi thở phả thẳng vào má và vành tai nàng. Giọng nói hắn vừa dịu dàng vừa trầm thấp, đẹp đẽ chưa bao giờ thấy, "Ta vốn tưởng rằng ngoại trừ cái người xưng là Thiên tử kia thì trên thiên hạ này không ai có thể nói vơi ta chữ 'Không'. Thế nhưng hiện tại nàng nói 'Không cho phép' ta lại rất yêu thích, nếu như nàng đã không cho phép rồi thì ta sẽ chiều theo ý nàng."
Một khi hắn không đi rêu rao chuyện của hai người ra bên ngoài thì Tần Hoan không buồn bực nữa, thế nhưng hắn lại không hề sửa lại thái độ mà còn nói... nói chọc ghẹo người ta như vậy... Bàn tay Tần Hoan định đẩy hắn ra giờ cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Thấy hành động này của nàng, Yến Trì cười nhẹ một tiếng, "Có nặng không?"
Tần Hoan nhăn mày, mặc dù hắn cũng không phải người vạm vỡ, thế nhưng...
Tần Hoan vẫn còn đang thầm oán giận chưa nguôi thì Yến Trì xoay người lại nằm nghiêng bên cạnh nàng, Tần Hoan quay đầu sang thì hắn đã thò tay ra kéo nàng ôm vào trong lòng mình. Nửa người nàng dựa sát vào ngực hắn, lần này đối diện với khuôn ngực trần trụi này nàng không có cách nào đẩy ra được nữa.
"Nằm với ta một lúc, đã mấy ngày nay không ngủ rồi."
Tần Hoan chau mày, cả cường đại lẫn yếu đuối Yến Trì luôn luôn thể hiện ra vừa đủ, ban nãy nàng còn cố tình lùi lại giữ khoảng cách với hắn, vậy mà bây giờ đã cam tâm tình nguyện nằm yên trong ngực hắn. Tần Hoan thở dài sau đó gối lên trên cánh tay hắn.
Lệnh bài đặt trong túi tay áo nàng đã có chút nóng lên, đột nhiên Tần Hoan tỉnh hồn lại, "Lệnh bài làm thế nào quay lại tay ngài?"
Nàng giao lệnh bài cho thị vệ Tần phủ, chắc chắn thị vệ Tần phủ đã đi đến nha môn Kế huyện. Có vẻ như thị vệ Tần phủ đã trở về, thế nhưng vừa rồi không hề nghe thấy Tần Diễm nhắc đến lệnh bài đang ở đâu, hóa ra lại ở trong tay Yến Trì rồi.
"Huyện lệnh Kế huyện và Tri phủ Viên Châu đã đến rồi."
Mí mắt Tần Hoan động động, Tần Diễm nói trước khi trời tối thì Huyện lệnh Kế huyện và Tri phủ Viên Châu mới có thể đến, thế nhưng không ngờ 2 người kia đã đến sớm như vậy. Nàng nhìn Yến Trì đang nhắm mắt nói khẽ, "Nếu như bọn họ đã đến rồi, sao ngài còn bỏ mặc không tiếp người ta?"
"Đương nhiên phải mặc kệ." Giọng nói Yến Trì lạnh như băng, tựa như có chút tức giận.
Tần Hoan khó hiểu, thế nhưng cũng không hỏi gì nữa. Nàng vẫn cảm thấy Yến Trì không mặc áo như vậy thì cực kỳ bất nhã thế nên mới lấy áo ngoài kia khoác lên trên người hắn. Yến Trì thờ ơ, "Khi nào các nàng khởi hành?"
Tần Hoan vừa nghe thế thì sững lại giây lát, "Chuyện này Tam ca chưa nói, có điều dựa theo ý tứ trước đây của Tam ca thì đương nhiên phải gấp rút lên đường rồi."
Nói xong Tần Hoan lại hỏi, "Vậy khi nào ngài rời đi? Bên Viên Châu có còn việc gì không?"
Yến Trì mở mắt ra nhìn nàng, "Nàng muốn khi nào thì ta đi?"
Tần Hoan biết Yến Trì cũng phải quay lại kinh thành, nếu như 2 người có thể chung đường thì đương nhiên quá tốt, thế nhưng vẫn còn Tần Diễm và một đám người Tần thị ở bên cạnh quan sát cho nên nàng chỉ sợ để lộ ra sơ hở. Yến Trì nhìn sắc mặt nàng đã biết ngay nàng đang suy nghĩ cái gì, khẽ xùy một tiếng, "Đồ vô lương tâm."
"Ngài còn có việc khác phải làm, nhưng nếu có thể chung đường thì đương nhiên rất tốt."
Tần Hoan ngay lập tức bổ một câu như vậy, lúc quay sang nhìn Yến Trì thì đã thấy hắn nhắm mắt hô hấp đều đều rồi. Tần Hoan hơi kinh ngạc, lại đợi một lát nữa không thấy hắn có động tĩnh gì mới chống người ngồi dậy. Nàng và hắn chỉ cách nhau có vài thước, một người thính ngủ như hắn vậy mà giờ vẫn có thể ngủ được. Tần Hoan cứ yên lặng nhìn khoảng nửa khắc sau đó mới trườn sang bên cạnh lấy chăn đắp lên trên người hắn. Trời đã lạnh như vậy, rốt cuộc là thân thể phải sắt đá thế nào thì mới có thể chịu đựng được giá lạnh?
Thế nhưng dù có vững chắc như sắt đá thì vẫn có thể bị thường, Tần Hoan nhìn lên băng vải trên vai hắn mà ánh mắt tối lại.
Nàng cẩn thận đứng dậy, sau đó lại cẩn thận đi ra ngoài, đợi đến khi ra khỏi phòng rồi mới sửa sang lại y phục sau đó vẫn cảm thấy lo lắng nên quay đầu lại nhìn vào trong một cái. Cách một bức tường cho nên chẳng còn nhìn thấy gì nữa cả.
Tần Hoan khẽ thở ra mấy hơi, không còn chút khác thường nào nữa rồi mới đi ra ngoài mở cửa. Phục Linh và Bạch Phong ở bên ngoài đều nhìn qua đây, Tần Hoan khẽ cười, "Chủ tử nhà người nói muốn nghỉ ngơi giây lát."
Bạch Phong gật đầu, "Vâng, tiểu nhân liền đợi ở bên ngoài."
Tần Hoan nhìn về phía cửa viện, "Nghe nói Tri phủ Đại nhân và Huyện lệnh Kế huyện đã đến rồi?"
Bạch Phong là người mà Yến Trì tín nhiệm nhất cho nên đương nhiên cũng biết rõ việc này. Quả nhiên Bạch Phong nói, "Vâng, đã đến đây hơn nửa canh giờ rồi, chủ tử không để ý đến bọn họ nên mới để họ chờ ở bên ngoài."
Bạch Phong hơi ngừng lại rồi nói, "Nghe nói do tên Huyện lệnh Kế huyện kia quản lý thuộc hạ không ra gì cho nên trong lòng chủ tử mới không vui."
Tần Hoan hơi giật mình, lúc nhìn sang Bạch Phong thì thấy hình như hắn còn thâm ý gì khác, lời này của hắn đương nhiên là nói cho nàng biết. Trong lòng Tần Hoan như lại phủ lên một lớp gì đó mềm mại, "Thì ra là thế." Dừng lại một chút nàng hỏi tiếp, "Điện hạ các ngươi có nói khi nào hồi kinh không?"
Bạch Phong trả lời, "Vừa rồi Điện hạ vẫn đang bận rộn nói chuyện với Hàn Tướng quân, ngược lại không có đại sự gì cả. Hàn Tướng quân tạm thời quản lý chỗ này, có điều chỗ này xảy ra vụ án lớn như vậy thì cũng nên để cho Tri phủ Viên Châu đến quản. Có lẽ chỗ này ngay trong tối nay sẽ phải chuyển giao cho nha môn Viên Châu rồi. Hàn Tướng quân muốn dẫn theo thủ hạ quay về, còn chủ tử thì cũng không biết là có tính toán gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]