🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 147: Chiều lòng (1)

"Tiểu thư, Thế tử Điện hạ mời người qua đó để hỏi chuyện gì?"

Vừa đi ra khỏi viện của Tần Diễm thì giọng nói Phục Linh có chút lo lắng, "Thế tử Điện hạ chắc không đến nỗi quên mất người đã từng giúp đỡ hắn ở Cẩm Châu đâu nhỉ, còn có Thái Trưởng Công chúa dặn dò..."

Tần Hoan vừa nghe giọng nói sợ sệt của Phục Linh liền có chút dở khóc dở cười, "Đương nhiên là hỏi chuyện bên trong tòa trạch viện này. Trong đám người Tần phủ thì chỉ có ta và hắn là người quen cũ, có lẽ hỏi người khác hắn không yên tâm."

Phục Linh nghĩ nghĩ, có vẻ như có lý nên than thở một câu, "Tiểu thư, lần này cũng may mà có Điện hạ, Điện hạ lại cứu tiểu thư thêm một lần nữa, tính ra thì hình như Điện hạ đã cứu tiểu thư 3 lần rồi."

"Lúc đó nô tỳ thật sự là cực kỳ tuyệt vọng, hận không thể nhảy xuống đi theo tiểu thư, thế nhưng xà nhà kia cao gần đến đầu nô tỳ, ngay cả bò xuống đất cũng không bò qua nổi. Ngay lúc nô tỳ đang hoảng sợ thì đột nhiên Điện hạ xuất hiện, tiểu thư không biết đâu, vẻ mặt Điện hạ lúc đó hoàn toàn thay đổi, vừa nghe thấy tiểu thư ngã xuống thì đã không nghĩ ngợi gì mà nhảy vào trong rồi."

Giọng nói Phục Linh vừa cảm thán lại vừa cảm kích, "Thật sjw không nghĩ đến Thế tử Điện hạ lại là người giữ chữ tín đến vậy. Đồng ý với Thái Trưởng Công chúa rồi thì ngay cả nguy hiểm như thế cũng có thể xông vào, quả nhiên người đã nhập ngũ liền không giống với bình thường."

Tần Hoan nghe xong lại chỉ muốn cười, không ngờ Phục Linh lại thật thà quá mức đến vậy, cho nên nàng liền gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, lần này Thế tử Điện hạ có ân cứu mạng với ta, những việc khác tạm thời không nói, còn hiện tại hắn muốn hỏi gì đương nhiên ta đều phải trả lời thật tốt rồi."

Phục Linh cẩn thận đỡ lấy Tần Hoan, gật đầu liên tục.

Chẳng bao lâu sau binh sĩ dẫn đường liền dừng lại, hắn chỉ vào một viện trước mặt rồi nói, "Chính là ở chỗ này, Cửu cô nương, Thế tử Điện hạ tạm thời nghỉ ngơi ở đây, mời người vào trong."

Tần Hoan gật đầu cảm ơn rồi cất bước đi vào trong cửa viện.

Căn viện trước mặt này là vừa mới thu dọn xong, mà tốc độ dọn dẹp cực kỳ nhanh, bụi bặm lẫn mạng nhện trên mái hiên lẫn lan can đều không còn nữa, thế nhưng Tần Hoan thấy rõ là sơn trên mặt cũng đã bong tróc không ít. Nàng nghĩ một chút liền biết chắc chắn đây là do các binh sĩ dưới trướng Hàn Tướng quân làm, nàng khẽ lắc đầu rồi cười một tiếng.

"Cửu cô nương!" Bạch Phong đứng ở cửa gọi một câu sau đó vội vàng bước đến hành lễ rồi cười nói, "Điện hạ chờ người ở bên trong."

Tần Hoan gật đầu rồi đi thẳng đến cửa chính, vừa đến thì Bạch Phong đẩy cửa ra, "Mời..."

Tần Hoan bước vào, Phục Linh đang định đuổi theo thì Bạch Phong lại cười nói, "Phục Linh cô nương, ngươi ở bên ngoài chờ có được không?"

Phục Linh nghe thấy câu này có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, nàng vẫn còn có chút sợ hãi đối với Yến Trì, có thể không phải đứng hầu hạ ở gần hắn thì quá tốt rồi, cộng thêm Yến Trì đã cứu Tần Hoan nhiều lần rồi, không chỉ thế mà hắn còn rất tuân thủ lời căn dặn của Thái Trưởng Công chúa, nghĩ như vậy Phục Linh mới có thể yên tâm đứng bên ngoài.

Nàng nhìn sang Tần Hoan, Tần Hoan chỉ cảm thấy ánh mắt của Bạch Phong có chút không đúng lắm nhưng nhất thời cũng không nghĩ gì nhiều, "Vậy em chờ bên ngoài đi."

"Vâng, nô tỳ ở đây chờ tiểu thư, nếu tiểu thư có chuyện gì thì gọi một tiếng là được."

Phục Linh vui vẻ đáp lại, bóng lung Tần Hoan cũng biến mất đằng sau cửa. Bạch Phong đóng cửa lại, ý cười tràn đầy trên mặt.

Cửa vừa đóng lại thì trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh. Tần Hoan nhìn ngắm phòng khách này, cũng tương tự với chỗ nàng đang ở, bên trong có 2 gian phòng. Tần Hoan chần chờ gọi một tiếng, "Điện hạ?"

Nàng gọi xong nhưng cũng không có ai đáp lại, cùng lúc đó nàng mơ hồ nghe thấy bên trong phòng hình như có tiếng sột soạt.

Nàng chau mày, cất bước đi vào bên trong phòng, vừa đến cửa thì bóng dáng Yến Trì đã xuất hiện trong tầm mắt Tần Hoan. Hắn đã thay y phục khác, thế nhưng hiện tại trên người hắn chỉ mặc một bộ áo mỏng, vạt áo còn chưa cài lại mà để mở rộng ra. Tần Hoan liếc nhìn một cái đã thấy lồng ngực trần trụi của hắn rồi, nàng ngay lập tức dừng chân lại, nhìn thêm lần nữa thì thấy hơi nước trên tóc hắn vẫn còn chưa tiêu hết, quả nhiên là vừa mới rửa mặt chải đầu xong. Tần Hoan trợn mắt nhìn, nhất thời cũng quên cả hành lễ.

Yến Trì thấy Tần Hoan đột nhiên dừng lại thì nhăn mày, "Qua đây..."

Tần Hoan vẫn đang nhìn chằm chằm lồng ngực hắn, tình cảnh này có vẻ không ổn lắm.

Tần Hoan bất động, Yến Trì lại càng chau mày, đột nhiên hắn bước nhanh về hướng Tần Hoan. Hắn vốn mặc áo còn chưa cài lại, hiện giờ bước đi mang theo gió cuốn thì áo lại bị thổi bay sang 2 bên, da thịt rồi múi cơ trên ngực bụng toàn bộ để lộ ra ngoài.

Tần Hoan càng mím chặt môi, cộng với khí thế bức người của Yến Trì kheiesn cho nàng thật sự muốn chạy trốn. Thế nhưng khi vừa lùi lại một bước thì tay đã bị hắn túm lấy, Yến Trì chẳng nói chẳng rằng cứ thế kéo nàng hướng về phía giường.

"Chuyện... Điện... Ngươi..."

Yến Trì chỉ mới kéo nàng về phía giường thôi mà đã khiến cho nàng nói chuyện không lưu loát rồi. Hắn nghe xong cũng như chợt hiểu ra vấn đề nên liền thấy hơi xấu hổ rồi quay mặt đi. Vừa quay đi thì phát hiện trên mặt Tần Hoan lại ửng hồng rồi, trong mắt cũng có chút hoảng sợ, quả nhiên là đã hiểu lầm hắn rồi.

Yến Trì cười khẽ một tiếng, Tần Hoan thấy thế cũng trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt này mang theo vẻ nén giận, nén bực bội, nén trách móc. Yến Trì bị nàng nhìn đến mức trong lòng ngứa ngáy, hắn kéo thẳng nàng qua rồi sau đó ngồi phịch xuống giường, tiếp theo trực tiếp cởi áo ngoài ra. Đôi mắt Tần Hoan càng trợn lớn hơn nữa, căn bản là muốn dùng ánh mắt để đào ra một lỗ trên người hắn.

Mặc dù Đại Chu không hề nghiêm ngặt chuyện nam nữ, hai người có giao tình tốt cũng thường xuyên cùng nhau ra ngoài du ngoạn. Thế nhưng hiện tại nàng và hắn lại đơn độc ở trong một phòng, y phục không chỉnh tề, thì cũng không phải là một chuyện nhỏ.

Tần Hoan nhìn nửa người không mặc áo của Yến Trì, ngoại trừ những vết sẹo lâu năm thì đường cong thắt lưng cùng với những khối cơ bên ngoài đều tinh xảo tựa như điêu khắc khiến cho mặt nàng dần nóng lên. Yến Trì đã nhập ngũ nhiều năm, cả người võ nghệ phi phàm thế nhưng dáng người lại không hề cường tráng thô lỗ, ngược lại là săn chắc nảy nở vừa phải. Xương thịt hắn là từ trong máu lửa khói đạn chiến tranh rèn luyện mà ra, bên dưới lớp da kia đại khái như chứa đựng một sức lực cường đại giống như mỗi lần công thành đoạt đất. Sức lực đó vừa khiến cho nàng kính sợ lại vừa động lòng, cộng thêm tấm lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, trước đây nàng cũng đã từng gặp qua biết bao nhiêu thân thể của người sống lẫn người chết, thế nhưng chưa từng thấy ai hoàn mỹ như Yến Trì. Vì thế rung động trong lòng nàng lại nhiều hơn một phần.

Tần Hoan có cố gắng thì cũng không thể tìm về cảm giác lạnh nhạt như không của đại phu mỗi lần đối xử với bệnh nhân nữa, không chỉ có như vậy, ánh mắt của nàng vẫn còn dán lên người Yến Trì trong vô thức, còn hai gò má lại giống như vừa mới bén lửa, liên tục đỏ hồng lên.

Yến Trì liền cảm thấy cực kỳ hứng thú, lúc còn trong bóng tối thì Tần Hoan đã cực kỳ khác với Tần Hoan mà hắn biết trước đây rồi, thế nhưng suy cho cùng thì lúc đó hắn không nhìn rõ được vẻ mặt của nàng. Hiện giờ ngoài kia ánh nắng chiếu rực rỡ, mặt Tần Hoan ửng hồng như hoa đào tháng ba, vừa rực rỡ lại vừa dịu dàng, khiến cho suýt nữa thì hắn không kiềm chế nổi bản thân nữa. Hắn cúi người nhìn thoáng qua thân thể của chính mình, "Đẹp không?"

Tần Hoan ngay lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt lườm hắn càng hung dữ.

Phải nói là ngày thường lúc nàng nghiệm thi hay tức giận thì cũng rất có khí thế uy hiếp người khác, thế nhưng hiện tại cái lườm này của nàng chẳng hề có chút khí thế nào hết. Ngược lại sự giận hờn vì xấu hổ này của nàng khiến cho trong lòng Yến Trì bùng lên một ngọn lửa, cổ họng hắn giật giật, muốn lập tức lôi nàng vào trong ngực mình. Thế nhưng khi hắn vừa giơ tay lên thì Tần Hoan đã lùi về sau một bước.

Cả người nàng toát lên đầy vẻ đề phòng, "Gọi ta đến đây để làm gì?"

Yến Trì thấy nàng y hệt như con mèo đang xù lông, không đành lòng chọc giận nàng nữa nên cười cười rồi xoay người lại, vết thương cũ chạy dài trên lưng hắn lộ rõ ràng ra.

Vết thương vừa lộ ra, toàn bộ đề phòng trên người Tần Hoan lập tức tiêu biến hết.

Vết thương này của Yến Trì là rất nặng, lúc còn ở Cẩm Châu nàng đã từng nói vết thương kia ít nhất cũng cần phải hơn tháng nữa thì mới có thể liền lại được, còn nếu như muốn khỏi hoàn toàn thì bắt buộc phải không động võ 2 tháng. Thế nhưng đối với Yến Trì mà nói sao có thể không động võ 2 tháng được, chưa kể mấy lần hắn cứu nàng cũng không thể không động võ được. Tần Hoan nhìn nhìn rồi trong lòng nàng cũng mềm nhũn như nước.

Hiện giờ khác với trước đây, 2 người đều biểu đạt lòng mình với đối phương, nàng cũng coi trọng hắn hơn trước kia, nhìn thấy vết thương này thì làm gì còn lòng dạ nào mà giận dỗi hắn nữa. Tần Hoan chau mày sau đó tiến đến gần.

"Đau không?" Đầu ngón tay Tần Hoan khẽ xoa lên, nàng thấy bên dưới miệng vết thương đều đã lành rồi, chỉ còn lại khoảng 1 tấc ở chính giữa vẫn có chút mủ mà thôi. Trong lòng Tần Hoan hơi trĩu nặng, Yến Trì lại bình thản, "Không đau."

Tần Hoan không nói gì, "Thuốc mỡ ta đưa người đâu?"

Yến Trì giơ tay lên chỉ chỉ vào ngăn tủ ở phía đầu giường, quả nhiên thuốc mà nàng đưa cho hắn cũng đang đặt ở trên đó.

Tần Hoan bước đến lấy thuốc, vừa cầm lên nhìn vào thì lại nhíu chặt mày, "Sao lại còn nhiều như vậy?"

Yến Trì vẫn không quay đầu lại mà chỉ cực kỳ bình thản nói, "Mấy hôm ở Cẩm Châu bận diễn luyện trong quân doanh nên không bôi..."

Diễn luyện trong quân... Tần Hoan vừa nghe thấy câu này liền biết hắn không nhịn được phải động võ rồi. Khóe môi nàng co giật thế nhưng lại không nói gì, "Nếu như vẫn còn lên mủ thì lại phải một lần nữa dùng đến dao cắt lên miệng vết thương này, đến lúc đó chắc chắn sẽ để lại di chứng nặng nề."

Vừa nói Tần Hoan vừa rút Hàn Nguyệt ra, mũi dao lướt qua chỗ lên mủ, thế nhưng nàng không đành lòng để hắn bị đau thế nhưng trong giây lát nàng lại thu dao về rồi bôi thuốc lên, "Đến Viên Châu cùng vì diễn luyện trong quân à? Ngài phải đích thân xuống thao trường không?"

Yến Trì lắc đầu, "Cũng không cần, Hàn Tướng quân là thủ hạ cũ của phụ thân ta, ta đến đây là vì việc riêng."

Tần Hoan 'Ừ' một tiếng sau đó mơi thấy yên tâm, "Cũng không biết kho thuốc ở đây có bị hủy hay không, ta phải làm lại thuốc mới cho ngài mới được. Nửa tháng tiếp theo ngài không được phép động võ nữa, miệng vết thương nứt ra là lại bị lên mủ."

Yến Trì im lặng, giọng nói cũng mềm mại, "Nghe lời nàng là được."

Hắn không còn thái độ nghiêm trang kia nữa, trong lòng Tần Hoan cũng giống như bị cái gì đó đụng cho mềm nhũn. Nàng không nói gì thêm nữa chỉ chuyên tâm bôi thuốc cho hắn, rất nhanh sau đó nàng đã lấy vải bông bên cạnh băng bó cho hắn rồi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng băng bó, thế nhưng lúc trước nàng không có chút ý niệm gì với hắn cho nên cho dù có tiếp xúc gần với sống lưng hắn thì cũng chẳng cảm nhận được điều gì, còn bây giờ lại không giống như trước nữa rồi.

Tần Hoan cầm băng vải quấn từ lưng hắn đến phía trước, tay lại vòng từ nách hắn lên vai phải, cứ như vậy trông giống hệt như nàng đang ôm hắn từ phía sau. Quấn được vòng đầu tiên thì không có gì, vòng thứ 2 cũng không có gì, thế nhưng lúc quấn vòng thứ 3 thì đột nhiên Yến Trì tóm lấy tay nàng. Hắn nắm cả 2 tay nàng dạy nàng thắt nút ở phía trước ngực hắn, sau đó hắn lập tức xoay cả người lại. Hiện tại Tần Hoan có muốn lùi cũng không kịp, tay Yến Trì lại rơi lên trên eo nàng.

Hai chân hắn tách ra như hai gọng kìm, một tay kéo nàng đến đứng giữa 2 đùi hắn còn một tay ôm lấy eo nàng.

Tần Hoan hít thở sâu, nàng đứng hắn ngồi, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Yến Trì còn phải hơi ngửa đầu lên nhìn nàng.

Từ góc độ này nhìn xuống, con ngươi Yến Trì đặt biệt thâm thúy, thế nhưng đáy mắt lại mơ hồ có chút ánh sáng rực rỡ. Cảm nhận được hai tay hắn siết càng lúc càng chặt, Tần Hoan vội vàng chống hai tay lên trên đầu vai hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.