🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 146: Yêu đương vụng trộm? (3)

Tần Hoan gật đầu, lúc quay sang nhìn Yến Trì thì hắn cũng vẫn đang nghe Hàn Khai Dương nói mà chưa nhìn sang đây. Nàng gật đầu, "Vậy chúng ta đi thôi." Nói xong Tần Hoan liền đi về phía Tây, thế nhưng vừa mới đi được 2 bước thì nàng đã nghe thấy tiếng Hàn Khai Dương nói gì đó về 'kẻ cũng là người của Dược Vương cốc' kia thì đột nhiên dừng chân lại, nàng quay đầu nhìn về phía Hàn Khai Dương.

Quả nhiên Hàn Khai Dương tiếp tục nói, "Hắn mới chỉ đến đây vài ngày, nhóm người Cửu cô nương đến đây cũng là do hắn mời mà đến. Có vẻ như hắn không liên quan gì đến vụ án này, hiện tại thì tinh thần đang có chút sa sút, có vẻ như không thể tiếp nhận được sự thật, vừa rồi còn hỏi có tìm được Cửu cô nương hay chưa."

Người mà Hàn Khai Dương nói đến chính là Tôn Mộ Khanh, Tần Hoan nghĩ đến Tôn Mộ Khanh liền thở dài một tiếng. Tôn Mộ Khanh vẫn còn đang vui mừng vì được gặp lại Tôn Hạo Nguyệt, chỉ không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy. Chuyện này nhất định là hắn không liên quan gì, chỉ là trong tâm lý chắc hẳn sẽ cực kỳ khổ sở. Tần Hoan tiến đến, "Xin hỏi Hàn Tướng quân, Tôn công tử ở chỗ nào?"

Tần Hoan vừa dứt lời thì Yến Trì cũng nhìn sang đây, ánh mắt hắn sâu hút như vực thẳm khiến cho Tần Hoan phải giật mình.

Hàn Khai Dương không phát hiện ra dị thường của Yến Trì nên vội trả lời, "Chính là ở trong viện phía sau, hiện tại toàn bộ người trong trạch viện này đều đang được giam giữ ở đằng sau. Sao thế? Cửu cô nương muốn gặp hắn?"

Tần Hoan đang định gật đầu, Yến Trì lại lạnh lùng, "Đã là họ Tôn thì hiện tại cứ giam lại, chờ khi nào Tri phủ Viên Châu đến thì bàn sau." Nói xong Yến Trì lại liếc mắt một cái lạnh lùng về phía Tần Hoan, "Cửu cô nương vẫn nên lấy điều dưỡng thân thể làm trọng."

Tần Hoan chỉ cảm thấy Yến Trì cực kỳ không thích câu hỏi này của nàng, 4 mắt nhìn nhau, nàng phát hiện ra không mắt hắn lại càng lạnh giá hơn.

Hiện tại Tần Hoan hơi khó hiểu, thế nhưng ngay lập tức đã phát hiện ra vì sao hắn lại không thích, đột nhiên nàng thấy dở khóc dở cười.

"Vẫn... vẫn là Thế tử suy xét chu toàn." Tần Hoan không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhún người hành lễ rồi xoay người bỏ đi.

Vừa quay đi thì Tần Hoan baats giác khẽ nở nụ cười, Phục Linh nhìn thấy thế thì lại kỳ quái hỏi, "Làm sao vậy tiểu thư?"

Tần Hoan vội vàng thu lại nụ cười rồi lắc đầu, "Không có gì, quay về thôi, hiện tại chúng ta đến thăm Bạch Anh."

"Nàng uống thuốc xong thì đi ngủ rồi." Phục Linh nói xong lại khẽ hỏi, "Sao đột nhiên tiểu thư lại gọi Vãn Hạnh là Bạch Anh?"

Tần Hoan đảo mắt, "Có phải Bạch Anh dễ nghe hơn so với Vãn Hạnh không?"

Phục Linh nghĩ nghĩ giây lát sau đó gật đầu, "Đúng vậy, tiểu thư quả thật thông minh."

Tần Hoan chỉ 'Ừ' một câu rồi không nói thêm nữa, hai người đi thẳng đến viện lần trước ở. Như lời Đổng thúc nói, viện này vẫn còn để nguyên giống như lúc trước, bởi vì Bạch Anh đang ngủ cho nên Tần Hoan định đi thay xiêm y rồi sau đó mới đến thăm nàng.

Vừa vào cửa Phục Linh đã lấy váy áo ra, sau đó đi chuẩn bị nước ấm cho Tần Hoan rửa mặt chải đầu.

"Tiểu thư, trên cổ người bị sao vậy?"

Phục Linh đang hầu hạ Tần Hoan thay quần áo cho nên chỉ liếc mắt một cái đã thấy được dấu vết trên cổ Tần Hoan.

Mặt Tần Hoan hơi nóng lên, thế nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh như không, nàng lắc đầu, "Chắc là bị va vào đâu nên trầy da hoặc là vết bầm thôi, không có gì đáng ngại cả."

Vừa nói Tần Hoan vừa dùng tốc độ nhanh nhất mặc xiêm y vào. Cũng may hiện tại là mùa đông, cổ áo không thấp lại cộng thêm tóc che phủ cho nên cũng không quá lộ. Đợi đến khi tất cả đã xong xuôi thì cũng là 1 canh giờ sau.

Phục Linh mang trà nóng và điểm tâm lên, Tần Hoan chỉ dùng một miếng rồi đi thăm Bạch Anh.

"Tiểu thư, Ngũ tiểu thư ở ngay tại gian phòng đối diện chúng ta."

Bởi vì viện lần trước đã có người chết cho nên dù sao thì Tần Tương cũng không muốn đến đó ở, ngược lại đến đây chen chúc cùng với mấy người Tần Hoan. Bạch Anh lại được bố trí ở trong viện lần trước Tần Tương ở, Tần Hoan nghe thấy thế liền gật đầu sau đó lại tiếp tục đi thăm Bạch Anh trước.

Hai mũi tên kia có thể là đã đâm sâu vào tận xương, trên mặt Tần Hoan không thể hiện gì thế nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng. Lúc Tần Hoan vừa bước qua cửa viện thì đã thấy Bạch Anh đang nằm sấp trên giường thực ra đã tỉnh lại rồi, vừa thấy Tần Hoan tiến vào thì Bạch Anh lập tức muốn đứng dậy.

"Đừng có nhúc nhích, vết thương của ngươi không được phép cử động..."

Tần Hoan đè Bạch Anh xuống, Bạch Anh lại cố sức quay đầu lại nhìn sang Tần Hoan, "Tiểu thư không sao chứ?"

Tần Hoan gật đầu, "Vốn tưởng rằng ngươi còn đang ngủ, nếu như biết ngươi đã tỉnh lại rồi thì ta sẽ đến thăm ngươi sớm hơn."

"Nô tỳ không sao, tiểu thư mạnh khỏe là tốt lắm rồi."

Bạch Anh chỉ mặc áo lót, vết thương trên vai trái đã được băng bó chu toàn. Tần Hoan vén chăn gấm lên, kéo áo ngủ của nàng ra cẩn thận xem xét lại, thấy không còn trở ngại gì nữa thì mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Phục Linh nghe thấy liền nói, "Tiểu thư không bị thương tích gì, Thế tử Điện hạ đã cứu tiểu thư đó. Vãn Hạnh, ngươi đừng quá lo lắng, ngươi hiện tại dưỡng thương là điều quan trọng nhất. Phải rồi, tiểu thư đặt lại tên khác cho ngươi, gọi là Bạch Anh. Ngươi có thích không?"

Bạch Anh ngạc nhiên, tựa hồ không nghĩ tới nhanh như vậy Tần Hoan đã biết rồi. Nàng nhìn sang Tần Hoan, thấy ánh mắt Tần Hoan tựa như vừa có cảm kích lại vừa đau lòng nên cụp mắt xuống rồi nói, "Thích, nô tỳ thích lắm."

Tần Hoan cong môi, "Ta không sao, Thế tử Điện hạ cũng không sao cả, ngươi cứ an tâm, buổi tối ta đến đây đổi thuốc cho ngươi."

Lông mi Bạch Anh khẽ run run, nàng là thuộc hạ của Yến Trì đương nhiên sẽ lo lắng cho an nguy của hắn, thế nhưng chưa đợi nàng nhiều lời một câu nào thì Tần Hoan đã nói cho nàng biết, trong lòng nàng có chút cảm kích xen lẫn với tự trách, "Nếu tiểu thư không cứu nô tỳ thì tiểu thư cũng sẽ không rơi vào trong cơ quan, tiểu thư và Thế tử Điện hạ cũng sẽ không phải mạo hiểm như vậy."

Tần Hoan suy nghĩ trong giây lát, "Lần mạo hiểm này... Thật ra cũng có chút thú vị."

Chẳng biết nàng nghĩ đến cái gì mà giọng nói trở nên mềm mại, sau đó cười rộ lên, "Bọn ta không chỉ có không đáng ngại mà thậm chí còn tìm được rất nhiều chứng cứ về tội ác của Tôn thần y. Cho nên chuyện này ngươi không cần để ở trong lòng, huống chi ngươi đã cứu mấy người chúng ta, nếu không có ngươi thì bọn ta cũng không thể ra được khỏi cửa đá, cho dù có ra được thì trận tên bên ngoài chắc chắn sẽ trút hết lên người bọn ta..."

Tần Hoan nói chuyện đầy ẩn ý, nhưng Phục Linh hoàn toàn không hiểu gì, thế nhưng Bạch Anh lại biết tâm tư của Yến Trì. Khi nghe Tần Hoan nói như vậy thì liền nghĩ ra được giữa 2 người có lẽ đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên chuyện này không phải là chuyện mà một kẻ hạ nhân nho nhỏ như nàng nên biết đến, cho nên chỉ coi từ 'thú vị' của Tần Hoan chính là có ý như Tần Hoan vừa nói mà thôi. Suy cho cùng Bạch Anh cũng bị thương nằng, Tần Hoan nói mấy câu khiến cho nàng an tâm sau đó lại muốn canh cho nàng ngủ. Mặc dù Bạch Anh có chút xấu hổ thế nhưng bản thân bị mất máu quá nhiều, cho nên chẳng bao lâu sau đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tần Hoan lại ngồi nhìn trong giây lát sau đó mới cùng Phục Linh nhón chân khẽ bước ra ngoài.

Ra khỏi cửa, sắc trời bên ngoài đã đến giờ Ngọ, Tần Hoan nhìn sang phía Đông, chỉ thấy vốn là dãy mái nhà cong cong nằm liền sát với nhau nay loại khuyết đi một mảnh. Tòa trạch viện cứ như thế ngoại đào viên nằm trên lưng chừng núi này rốt cuộc cũng đã bị hủy đi rồi.

Tần Hoan bước đi rất chậm, mặc dù đã đến giờ Ngọ thế nhưng sắc trời vẫn hơi u ám, giống như lại chuẩn bị rơi một trận tuyết lớn. Gió lạnh vừa thổi đến, lúc kéo áo choàng lên thì Tần Hoan cảm thấy trên cổ có chút vừa đau vừa ngứa. Ban nãy nàng đã soi gương rồi, trên gáy có 2-3 dấu vết, có một chỗ nghiêm trọng nhất đã sưng cục lên rồi.

Ban nãy lúc còn ở dưới đất, trong hoàn cảnh nguy hiểm nàng không thể nghĩ được nhiều như thế, còn hiện tại đã ra ngoài rồi thì Tần Hoan lý trí và bình tĩnh hơn rất nhiều rồi, bởi vậy trong lòng lại rối như tơ vò, nàng và Yến Trì... Yến Trì...

"Cửu muội muội, muội đi thăm về rồi à?"

Đang mải nghĩ ngợi thì Tần Sương đột nhiên đi đến, Tần Hoan gật đầu sau đó Tần Sương tiếp tục nói, "Tam ca nói nếu muội không muốn nghỉ ngơi thì qua bên đó một chuyến."

Tần Hoan hơi chau mày, nàng biết Tần Diễm muốn hỏi chuyện gì.

Tần Hoan đi theo Tần Sương đến chỗ Tần Diễm, vừa mới bước vào viện đã thấy Chu Hoài đứng chờ ở ngoài cửa. Sắc mặt ông ta hơi trắng, cả người trông cũng có vẻ tiều tụy, nhìn thấy Tần Hoan đi đến thì Chu Hoài vội vàng tiến lên hành lễ, "Cửu tiểu thư!"

Tần Hoan quan sát Chu Hoài một cái, "Có bị thương không?"

Chu Hoài lắc đầu, "Không hề, chỉ là dược tính của thuốc mê kia vẫn còn chưa tan hết." Nói xong Chu Hoài ngừng lại một lúc, "Cửu tiểu thư quả thật đã khiến cho người ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn."

Tần Hoan cười nhạt, "Chu quản gia không sao thì tốt rồi."

Lời này khiến ánh mắt Chu Hoài chớp động, ông ta giơ tay lên mời, "Thế tử đang chờ ở bên trong."

Tần Hoan cùng Tần Sương bước vào bên trong. Tần Diễm đang đứng căn dặn gì đó vơi người hầu, trên tay kẻ đó cầm một phong thư, nhìn thấy Tần Hoan tiến vào thì gật đầu chào rồi bước ra ngoài.

"Cửu muội muội, qua đây ngồi đi." Tần Diễm có vẻ như cực kỳ thân thiết với Tần Hoan, "Còn ổn chứ? Sao không ngủ một lát đi? Bên dưới cơ quan kia toàn bộ là nước lạnh, muội có cần phải kê đơn thuốc cho chính mình không?"

Tần Hoan cười rồi lắc đầu, "Không sao, Tam ca có chuyện gì xin cứ nói."

Tần Diễm hơi do dự rồi thở dài, "Không ngờ được chuyện lần này lại khiến cho bọn muội phải mạo hiểm. Chuyện này suy cho cùng cũng do Ngũ muội muội hành sự không chu toàn, ta sẽ nói muội ấy sau, hai đứa không sao thì tốt rồi."

Tần Diễm dừng một chút mới hỏi ra vấn đề chính, "Sao Cửu muội muội lại có lệnh bài của Thế tử?"

Tần Hoan vốn không muốn dùng đến lệnh bài của Yến Trì, thế nhưng lúc đó nàng chỉ lo lắng nha môn Kế huyện không chịu hành động, mà chuyện của Tần Tương lại cực kỳ khẩn cấp, cộng thêm Tần Diễm không có ở đó nên nàng đành phải lấy lệnh bài của Yến Trì ra áp bức một chút. Nàng hoàn toàn không ngờ đến việc này lại gây ra náo loạn lớn đến vậy, Yến Trì thậm chí ngay cả đoàn quân đóng ở Viên Châu cũng đều kéo đến đây rồi...

Trong nháy mắt Tần Hoan nghĩ đến rất nhiều lý do, "Nói ra thì vẫn là do ý chỉ của Thái Trưởng Công chúa."

Tần Hoan đã nhận phu thê Nhạc Quỳnh làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, đương nhiên Thái Trưởng Công chúa cũng có thể tính là một nửa tổ mẫu của nàng, dùng Thái Trưởng Công chúa để giải thích việc này lại rất hợp lý, "Thái Trưởng Công chúa lo lắng dọc theo đường đi muội gặp phải nguy hiểm thì không có cách nào tự cứu lấy mình, vốn định để Nhị công tử Hầu phủ tiễn ta một đoạn đường, thế nhưng muội làm sao dám nhận lời được chứ? Đúng lúc đó Thế tử Điện hạ cũng đang ở Cẩm Châu lại cần phải trở về kinh thành cho nên Thái Trưởng Công chúa liền phó thác muội cho Thế tử Điện hạ. Tam ca cũng biết lúc đó Thế tử Điện hạ không thể đồng hành cùng với chúng ta được nên mới đưa cho muội lệnh bài kia, chỉ nói là khi giơ lệnh bài này ra thì người khác sẽ biết muội có quan hệ với Duệ Thân Vương phủ, đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho muội nữa."

Ánh mắt Tần Diễm xoáy sâu vào Tần Hoan, nếu như không phải vẻ mặt Tần Hoan vẫn bình thản như không thì hắn đã cho rằng nàng đang lừa gạt hắn, "Nhưng mà... Muội có biết Duệ Thân Vương Thế tử đưa lệnh bài cho muội là loại lệnh bài gì không?"

Tần Hoan mở to mắt nhìn, "Chẳng phải chỉ là lệnh bài mà hạ nhân trong phủ Duệ Thân Vương dùng thôi sao?"

Tần Diễm lắc đầu thở dài, "Cửu muội muội à, muội quá ngây thơ rồi. Đó chính là lệnh bài đại diện cho thân phận của Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ. Một khi lệnh bài đã đưa ra thì toàn bộ doanh trại của Viên Châu cũng sẽ hiểu là hắn đã đến đây. Đừng nói doanh trại Viên Châu, trước khi trời tốt có lẽ Tri phủ Viên Châu và Huyện lệnh của Kế huyện đều phải đích thân đến đây. Lúc muội bảo thị vệ cầm lệnh bài đến nha môn Kế huyện, tên Huyện lệnh kia còn sợ đến mức hồn vía lên mây."

Tần Hoan sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, "Đại diện... thân phận của Thế tử Điện hạ..."

Tần Diễm nhìn dáng vẻ ngây ngô của Tần Hoan thì dở khóc dở cười, "Lệnh bài kia là độc nhất thiên hạ, làm gì có chuyện hạ nhân trong phủ Duệ Thân Vương cũng dùng? Hắn cho muội cái này thì muội cũng có thể đại diện cho hắn, đừng nói nha môn Kế huyện nho nhỏ, mà ngay cả quân đội trong doanh trại ở Viên Châu muội cũng có thể điều động được. Thế nhưng nếu như xảy ra điều gì bất trắc thì cũng chỉ có một mình hắn gánh chịu trách nhiệm."

Độc nhất thiên hạ... Quân đội Viên Châu cũng điều động được... Trách nhiệm của một mình hắn...

Bàn tay nàng hơi siết chặt lại, cảm xúc lúc lên lúc xuống. Có một người hầu ở bên ngoài vội vàng chạy đến, "Thế tử, Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ mời Cửu cô nương đến phía trước nói chuyện..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.