🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 148: Khó chịu (1)

"Thế tử gia, Cửu cô nương, tiểu nhân biết sai rồi..."

Mới vừa đi đến cửa viện của Yến Trì, một nam nhân tai to mặt lớn thân mặc công phục đang quỳ xuống hướng về phía Tần Hoan và Tần Diễm. Hai người còn đang sửng sốt, sau đó mới nhận ra người này là ai, chẳng phải Tống Lợi thì còn là ai nữa?

"Thế tử gia, Cửu cô nương, tiểu nhân không dám nữa, cầu Thế tử gia khai ân..."

Tần Diễm chau mày rồi liếc mắt nhìn Tần Hoan. Lần trước lúc Tống Lợi đến đây là một kẻ cực kỳ hung hãn, Tần Diễm xuất hiện thì mới áp chế hắn được một chút. Thế nhưng cho dù là vậy thì hắn hành sự vẫn cực kỳ ngạo mạn và lười biếng, sau này khi hung thủ giết Tiểu Tùng Tử và Đại Thành hiện thân, Tống Lợi lại không hề ở lại trạch viện lâu đã rời đi luôn rồi. Tần Hoan không ngờ còn có thể gặp lại hắn, càng không ngờ được hắn vừa mới thấy mặt nàng liền cầu xin tha thứ.

Tống Lợi dập đầu bùm bụp, Tần Diễm chau mày, còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa viện lại xuất hiện thêm một người nữa. Người đó nghe được tiếng gào của Tống Lợi cho nên mới đi ra vén áo lên rồi quỳ xuống trước mặt Tần Diễm, "Hạ quan Tưởng Nguyên Châu bái kiến Thế tử, bái kiến Cửu tiểu thư..."

Tần Diễm nhíu mày lại, trong mắt có chút giật mình, "Tưởng Tri huyện đến rồi à."

Tưởng Nguyên Châu chính là lãnh đạo trực tiếp của Tống Lợi, là Huyện lệnh của Kế huyện. Ông ta có dáng vẻ đoan chính, trông còn có da có thịt hơn so với Tống Lợi, mặc dù trên thân mặc quan phục thế nhưng cả người lại toát ra vẻ hưởng thụ phóng túng, đôi mắt vừa hẹp vừa dài thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng giảo hoạt. Tần Hoan vừa nhìn thì đã biết đại khái con người này tâm tính có chút không đứng đắn rồi.

"Hạ quan là sau này mới biết Thế tử ở trong Bách Thảo viên, nếu như sớm biết như vậy thì nhất định hạ quan đã đến đây từ lâu rồi. Khiến cho Thế tử Điện hạ và các vị tiểu thư bị uất ức thật sự là lỗi của hạ quan."

Tần Diễm vẫn ung dung nhàn hạ nghe Tưởng Nguyên Châu nói hết câu, Tưởng Nguyên Châu thấy hắn không phản ứng gì thì lại nói tiếp, "Hạ quan rời khỏi kinh thành nhiều năm, cũng không biết thân thể Hầu gia và phu nhân có bình an khỏe mạnh hay không?"

Tần Diễm cười lạnh lùng, "Tưởng Tri huyện đến Kế huyện này làm Huyện lệnh đúng là thuận buồm xuôi gió, đúng là tăng thể diện cho Hầu gia rồi. Còn nữa, Tưởng Tri huyện quả là biết dùng người, Tống bổ đầu cực kỳ kính cẩn và chăm chỉ..."

Trên mặt Tưởng Nguyên Châu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, "Thế tử bớt giận, Tống bổ đầu làm việc không thỏa đáng, quay về hạ quan sẽ xử lý hắn."

Tống Lợi ở ngay bên cạnh, nghe thấy thế thì lập tức quỳ gối đến trước mặt Tần Diễm, cơ hồ như muốn ôm lấy chân Tần Diễm, "Thế tử, Thế tử, tiểu nhân biết..."

Chữ 'sai' còn chưa kịp nói ra thì bên cạnh đã có thị vệ Tần phủ tiến lên đạp Tống Lợi bay ra ngoài. Tần Diễm lạnh lùng liếc mắt về phía 2 người Tưởng Nguyên Châu một cái rồi không định nói gì thêm nữa, hắn nhìn nhìn Tần Hoan rồi đi vào bên trong viện, đương nhiên Tần Hoan cũng đi theo hắn.

Vào đến bên trong vẫn còn nghe thấp thoáng thấy tiếng Tưởng Nguyên Châu gào lên cùng với tiếng khóc của Tống Lợi. Tần Diễm liền nói, "Tưởng Nguyên Châu này từng là một trong những môn sinh của phụ thân, mấy năm trước xem ra vẫn còn có chút tiến bộ, hiện tại lại biến thành cái dạng này rồi. Có lẽ sau khi đến Kế huyện, biến thành một tên chúa tể ở cái địa phương nhỏ bé này mặc sức tác oai tác quái cho nên hắn mới không còn chút chí tiến thủ nào nữa rồi."

Tần Hoan nghe thấy thế thì âm thầm gật đầu, việc này đương nhiên nàng không thể tùy tiện xen vào.

"Thế tử, Cửu cô nương..."

Lại tiến thêm 2 bước nữa, Bạch Phong đứng ngoài cửa phòng tiến lên đón, vừa đi vừa nói, "Hà Tri phủ đang ở bên trong nói chuyện với Điện hạ, Thế tử và Cửu cô nương cứ vào trong là được."

"Tri phủ Viên Châu, Hà Tri Hàng." Tần Diễm gật đầu, khẽ nói một câu. Những lời này hiển nhiên là nói với Tần Hoan, Tần Hoan cũng chỉ ở bên cạnh gật đầu đáp lại mà không lên tiếng.

"Chủ tử, Thế tử Hầu phủ và Cửu cô nương đến rồi."

Bạch Phong đi đến bên cạnh cửa, thông bẩm một tiếng với bên trong. Lúc này Tần Hoan chỉ nghe thấy tiếng một nam tử trung niên cười rất sảng khoái, "Thế tử Hầu phủ đến rồi, vậy thì hạ quan cáo lui đây, không quấy nhiễu Điện hạ đãi khách nữa."

Giọng nói này rất ấm áp, vừa nghe đã biết người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu, phảng phất sự khôn khéo được tu luyện ra trên chốn quan trường giống hệt như Hoắc Hoài Tín. Tần Hoan và Tần Diễm chỉ đứng giây lát ngoài cửa, sau đó đã nhìn thấy một nam tử trung niên toàn thân mặc quan phục đi ra. Yến Trì đi theo tiễn ở phía sau 2 bước, sau đó ngừng chân lại, ánh mắt rơi lên trên người Tần Hoan.

"Hà Đại nhân..."

Tần Diễm tiến lên chắp tay, Hà Tri Hàng cũng vội vàng vén áo hành lễ, "Thế tử, đã lâu không gặp."

"Phải rồi, đã 2 năm không gặp rồi. Không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này gặp lại Hà Đại nhân."

Hà Tri Hàng cười ha hả, đảo mắt nhìn sang phía Tần Hoan, "Vị này... Chẳng lẽ chính là Cửu cô nương của quý phủ?"

Tần Hoan nhún người, "Hà Đại nhân."

Hà Tri Hàng cũng chắp tay với Tần Hoan, "Cửu cô nương đa lễ rồi, lần này khiến cho Cửu cô nương bị sợ hãi, cũng khiến cho Thế tử Điện hạ sợ hãi. Tại địa phương mà hạ quan quản lý lại xảy ra chuyện như vậy chính là do hạ quan cai quản bất lực rồi."

Tần Diễm nở nụ cười ôn hòa, "Viên Châu lớn như vậy, cho dù Hà Đại nhân có 3 đầu 6 tay thì cũng không thể nào đảm bảo không xảy ra chuyện được. Chuyện này chỉ là chúng ta vô tình gặp phải mà thôi, Hà Đại nhân không cần phải tự trách, vụ án này vẫn cần có Hà Đại nhân đến giải quyết hậu quả."

"Điều này thì xin Thế tử yên tâm, đảm bảo sẽ thỏa đáng."

Nói xong Hà Tri Hàng lại chắp tay, "Thế tử và Cửu tiểu thư tới bái phỏng Điện hạ, hạ quan không quấy rầy thêm nữa, xin cáo từ."

Tần Diễm gật đầu nghiêng người nhường lôi, Tần Hoan cũng lùi qua một bên, Hà Tri Hàng cúi đầu chào Yến Trì rồi sau đó mới đi ra khỏi cửa. Ông vừa đi khỏi thì Tần Diễm mới cười cười rồi chắp tay hành lễ với Yến Trì, "Thế tử Điện hạ..."

Tần Hoan ở bên cạnh cũng nhún người, Yến Trì nhìn 2 người rồi giơ tay, "Không cần đa lễ, vào trong nói chuyện đi."

Tần Diễm đứng thẳng người lên, sau đó mới cất bước đi vào trong, "Hôm qua Điện hạ cứu Cửu muội muội, ta là người làm ca ca vẫn chưa đến cảm tạ, vốn định tối qua đến rồi thế nhưng mấy người Hà Tri phủ cũng đến rồi cho nên ta không tiện quấy rầy."

Yến Trì khẽ cười, giơ tay chỉ lên ghế dựa bên cạnh, "Không cần phải nói lời cảm tạ, ta ở Cẩm Châu đã đồng ý với Thái Trưởng Công chúa phải chăm sóc cho Cửu cô nương, nếu như chăm sóc không tốt thì chỉ sợ Thái Trưởng Công chúa lại trách tội một mình ta."

Yến Trì ngồi trên chủ vị, Tần Diễm ngồi xuống bên trái hắn còn Tần Hoan ngồi bên cạnh Tần Diễm.

"Thái Trưởng Công chúa thương yêu Cửu muội muội, quả nhiên là phúc khí của Cửu muội muội..."

Bạch Phong đi vào phòng châm trà xong liền đứng ở phía sau người Yến Trì, Yến Trì nghe thấy thế thì gật đầu, "Tính tình của Cửu cô nương rất tốt, khiến cho người khác yêu thích cũng là bình thường. Hầu gia và phu nhân cũng đối đãi với nàng như con ruột của mình vậy."

Tần Hoan chỉ cụp mắt xuống mà không nói lời nào, Tần Diễm quay sang nhìn Tần Diễm, thấy thế hắn liền cười rộ lên, "Chuyện này thì ta cũng biết, Hầu gia và phu nhân đã thu nhận Cửu muội muội làm nghĩa nữ. Nhị thúc và Nhị thúc mẫu rời bỏ trần thế đã nhiều năm rồi, có Hầu gia và phu nhân yêu thương Cửu muội muội đương nhiên là vô cùng tốt. Chỉ tiếc là mấy năm nay ta không có ở Cẩm Châu, nếu không thì Cửu muội muội cũng đỡ khổ sở rồi."

Yến Trì từ chối cho ý kiến, "Sau này Cửu cô nương cũng trở về kinh thành rồi, Thế tử muốn tận tâm chăm sóc thế nào thì cũng đều có thể."

"Đó là đương nhiên." Tần Diễm đáp lời, sau đó lại chuyển đề tài, "Nếu biết sớm Thế tử Điện hạ cũng cần phải tới Viên Châu thì chúng ta đã chung đường cùng với Thế tử rồi, như vậy cũng có thể tránh được trận tuyết lớn 2 hôm trước."

Hắn vừa dứt lời thì Tần Hoan đã mẫn cảm nhận ra chút không tầm thường.

Tần Diễm tuyệt đối sẽ không muốn chung đường cùng với Yến Trì, hắn nói như vậy chính là vì muốn thăm dò xem Yến Trì đến đây thực sự là vì việc gì.

Yến Trì đoan chính nhấc lý trà trên bàn lên, nghe thấy thế liền khẽ nhếch môi một cái, "Vốn cũng không phải đến Viên Châu, Thế tử chắc hẳn có điều không biết, Thánh thượng bổ nhiệm cho ta một chức vụ Đề hình Án sát sứ, ta đã chậm trễ ở Cẩm Châu nhiều ngày rồi cho nên định sẽ trở về kinh thành thật sớm. Thế nhưng vừa đến chỗ Viên Châu thì nghe nói Hàn Khai Dương cũng ở đó..."

Yến Trì hơi ngừng lại rồi dùng ngữ điệu tầm thường nói, "Hàn Khai Dương là thủ hạ cũ của phụ vương ta, cũng có chút tình nghĩa với ta. Nếu lần này đi ngang qua mà không gặp thì cũng chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại, vì thế mới đi một chuyến đến doanh trại Viên Châu."

Hàn Khai Dương đúng thật là xuất thân từ Sóc Tây quân mà ra, là thủ hạ cũ của Duệ Thân Vương, đương nhiên Tần Diễm cũng biết điều này. Hắn vốn không biết vì cái gì mà Yến Trì đến đây, cứ tưởng rằng Yến Trì sẽ tìm một lý do hợp lý thế nhưng ai biết được hắn lại không che không đậy, nói thẳng là đến để thăm người cũ cho nên Tần Diễm không tiện hỏi thăm quá nhiều.

"Thì ra là thế, chẳng trách Thế tử Điện hạ dẫn theo cat Hàn Tướng quân cùng đến."

Lông mày đáy mắt Tần Diễm đều là ý cười phải phép, ánh mắt lại sáng như sao nhìn sang Yến Trì.

Yến Trì nhập ngũ từ nhỏ, sau đó cơ hội trở về kinh thành cũng không nhiều, bởi vậy hắn cũng không quen biết gì nhiều với những quý công tử như Tần Diễm. Lần này ngồi trước mặt Yến Trì, Tần Diễm mới cảm thấy có chút khó giải quyết.

Tần Diễm là một trong những quý công tử ở kinh thành, thế nhưng cũng không phải giống như mấy cái bao cỏ chỉ biết cưỡi ngựa ngắm hoa kia, hắn căn bản cực kỳ nắm chắc khả năng nhìn thấu lòng người của mình, thế nhưng nhìn Yến Trì hắn lại cảm thấy Yến Trì cực kỳ bí hiểm và kín kẽ.

"Lúc biết tin thì Hàn Tướng quân lại cực kỳ hào hứng, căn bản là đang rảnh rỗi cho nên mới cùng theo đến đây, ngược lại còn nhanh hơn một bước so với nha môn Kế huyện. Hiện giờ thời tiết đã chuyển sang rét đậm rồi, Hàn Tướng quân lo lắng đám binh lính đóng quân lâu lại lười nhác."

Tần Diễm khẽ cười, "Vậy là tốt rồi, nếu vì chuyện này mà làm lỡ dở chuyện trong quân thì đúng là không ổn lắm. Tiếp theo đây Điện hạ có tính toán gì không? Là muốn ngay lập tức hồi kinh hay là nghỉ ngơi tạm ở Viên Châu?"

Yến Trì nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, "Hiện nay vẫn còn chưa định, vậy còn mấy người Thế tử thì sao?"

Tần Diễm liếc mắt một cái nhìn Tần Hoan, "Bọn ta định sáng sớm mai khởi hành, chậm trễ ở chỗ này đã quá lâu rồi. Ban đầu người trong nhà bọn ta muốn đầu tháng chạp phải trở về rồi, hiện tại chỉ sợ là không kịp."

Yến Trì tiếp lời, "Ừ, một khi đã như vậy thì vẫn nên sớm lên đường thôi."

Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng hơi nặng nề, lời này của Yến Trì chính là có ý không cùng chung đường với các nàng?

Tần Diễm cười cười, "Điện hạ còn có việc ư? Hiện tại đã đến cuối năm rồi, trong và ngoài cung đều có rất nhiều công việc, chỉ sợ Bệ hạ cũng vẫn đang chờ Thế tử Điện hạ trở về kinh thành. Tính ra Thế tử Điện hạ rời kinh cũng đã hơn 3 tháng rồi nhỉ."

Yến Trì cong môi, "Năm nay vừa mới sắc lập Thái tử, công việc đúng là nhiều hơn so với mấy năm trước một ít. Có điều ta hàng năm đều không về kinh, cho dù Bệ hạ nghĩ đến thì hẳn cũng sẽ không an bài chuyện gì cho ta đâu. Ngược lại có lẽ Hầu gia đang chờ Thế tử về đó."

Tần Hoan nhìn Yến Trì, cảm thấy lời này của hắn có chút thâm ý, mà Tần Diễm cũng cười cười, "Phụ thân ta lại không có gì sốt ruột, chỉ có mẫu thân là rất nóng lòng muốn gặp 3 vị muội muội. Mẫu thân ta rất yêu thương nữ nhi, trong phủ hiện tại có mỗi mình muội muội ta cho nên giờ có thêm 3 muội muội nữa thì đương nhiên là mẫu thân sẽ ngày ngóng đêm trông."

Tần Hoan thầm lắc đầu, nếu thật sự là như thế thì ngày trước hà tất phải đưa Cửu tiểu thư đến Cẩm Châu?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.