Tần Sương nghe thấy thế thì đáy mắt có chút hoảng sợ, quả nhiên dáng vẻ lo lắng đến phát khóc, "Thế thì ta càng không được, ta... sớm biết như vậy đã không đến đây cùng ngươi rồi... Hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Tần Hoàn nắm chặt tay nàng, "Không biết diễn thế nào thì cứ giả vờ ngất xỉu là được chứ gì?"
Tần Sương nghe thấy thế thì đáy mắt hơi sáng lên, "Được, được, ta đây giả vờ bất tỉnh là được..."
Tần Hoàn ra sức nắm lấy tay Tần Sương trấn an, trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, các nàng người thì không đủ, đủ nửa đường lại vòng về, việc này thế nào cũng sẽ khiến người khác thấy kỳ lạ. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mỗi lý do bị bệnh cầu đại phu thì mới khiến cho Tôn Hạo Nguyệt bớt hoài nghi đi một chút. Cộng thêm Tôn Mộ Khanh cũng ở trong này, có lẽ tối hôm nay các nàng có thể kéo dài thời gian hơn một chút, chờ ngày mai quan phủ đến kịp thì quá tốt rồi.
Nghĩ nghư vậy, Tần Hoàn quay người lại nhìn xuống duối chân núi, nàng vẫn không thấy được Tần Diễm cũng như Chu Hoài.
Đang mải nghĩ ngợi thì đằng sau cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tần Hoàn và Tần Sương đều hồi hộp, Tần Hoàn nhìn sang Tần Sương, thấy thế nàng liền nhắm chặt mắt lại rồi nằm liệt xuống sàn xe...
Tần Hoàn nhìn xung quanh một chút, sau đó kéo rộng cổ áo choàng của Tần Sương ra.
Gió bên ngoài lạnh run khiến cho Tần Sương co rút người lại. Tần Hoàn khẽ nói, "Kiên nhẫn một chút, đừng lên tiếng."
Tần Sương ngay lập tức nhắm chặt mắt lại không nhúc nhích nữa, còn bên kia, cửa viện đã mở ra lần nữa.
"Tần cô nương? Quả nhiên là Tần cô nương quay lại..."
Giọng nói Đổng thúc truyền ra ngoài, vừa mở cửa ra thì thấy cả đoàn người mang sắc mặt lo lắng cùng vơi 2 chiếc xe ngựa.
Phục Linh khóc lóc như thật, "Đổng thúc, thật sự là xin lỗi, chúng ta phải quay lại đây rồi. Lục tiểu thư đi được nửa đường đột nhiên bị bệnh, trên thì nôn mửa dưới thì tiêu chảy, ban nãy đã hôn mê luôn rồi. Bọn ta không có cách nào nữa nên đành phải quay lại đây, dọc đường bọn ta cũng không mang nhiều dược liệu như vậy, chỉ cầu Tôn thần y xem bệnh cho Lục tiểu thư..."
Trên trán Đổng thúc có chút mồ hôi mỏng, có vẻ như vừa rồi mới chạy vội đến đây nên hơi mệt. Trên cái trán khô gầy tràn đầy nếp nhăn của ông hiện lên một tia kinh ngạc, "Lục tiểu thư ở đâu? Thế tử đâu rồi?"
Ánh mắt Phục Linh chớp động, tùy cơ ứng biến, "Thế tử... Tiểu thư đi chung với Ngũ tiểu thư. Bên đó Ngũ tiểu thư cũng không ổn lắm cho nên mấy người chúng ta liền dẫn Lục tiểu thư đến đây trước đã."
Đổng thúc gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa mà nhìn về phía xe ngựa, "Lục tiểu thư?"
Tần Hoàn vén màn lên rồi bước từ trong xe ngựa ra, nàng nhún người nói, "Lại phải quấy rầy Đổng thúc rồi, suốt trăm dặm quanh đây không biết phải đi nơi nào, cho nên mới đành phải vòng về đây."
"Tần cô nương sao lại nói như vậy, trước cứ vào trong đã rồi nói."
Đổng thúc nói xong thì nhìn sang phía xe ngựa, Tần Hoàn nhìn Vãn Tình và Tú Vân, vẻ mặt 2 người lập tức trở nên lo lắng đỡ Tần Sương xuống dưới. Đổng thúc liếc nhìn thì thấy 2 mắt Tần Sương nhắm chặt, cũng không biết là lạnh hay do khó chịu mà lông mi khẽ run rẩy, cả người cũng đang phát run. Đổng thúc vội nói, "Mau vào mau vào, viện mà Tần cô nương vẫn ở ta chưa khóa lại đâu."
Trên mặt Tần Hoàn tràn đầy vẻ sốt ruột, "Đổng thúc, không biết Tôn thần y đã ngủ chưa? Bệnh của Lục tỷ tỷ nguy cấp, mặc dù ta có học qua y thuật thế nhưng nhất thời cũng không biết phải làm gì mới đúng, có thể xin Tôn thần y ngay lập tức xem qua cho Lục tỷ tỷ được không?"
Hai nô bộc đi theo sát bên Đổng thúc đi trước dẫn đường, thấy thế Đổng thúc có vẻ hơi trầm ngâm rồi mới gật đầu, "Thiếu chủ nhân vốn sắp đi ngủ rồi, thế nhưng vừa rồi có chút việc nên hiện tại người vẫn chưa ngủ đâu. Ta dẫn mấy người đến gặp thiếu chủ nhân luôn."
Trong lòng Tần Hoàn buông lỏng, nếu như gặp được Tôn Hạo Nguyệt rồi sau đó cứ bám lấy hắn thì có thể cứu Tần Tương hay không?
Nghĩ đến đây nàng lại có thêm chút cảnh giác, Đổng thúc nói ban nãy vừa mới xảy ra chuyện?
"Đa tạ Đổng thúc, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Đổng thúc cười khổ, "Một con mèo hoang không biết từ đâu đến lại chạy vào phòng thiếu chủ nhân. Chúng ta phí nhiều công sức lắm thì mới bắt được nó, chính bởi vì thế nên mới náo laonj làm cho thiếu chủ nhân không thể chăm sóc được phu nhân, hiện tại có lẽ vẫn hơi buồn bực."
Tần Hoàn biết trong nhà này mèo hoang nhiều, ngược lại nàng yên tâm hơn một chút rồi quay lại nhìn mấy người đi theo đằng sau.
Các nàng đã vào trong cửa viện Đổng thúc vừa đi vừa nói, "Vẫn làm như trước đây, mấy tiểu ca thị vệ thì ở bên ngoài viện, tiển nhân dẫn 2 vị Tần cô nương đi gặp thiếu chủ nhân, đợi xem bệnh xong liền quay về viện mà sáng nay từng ở."
Sáng sớm các nàng vừa rời khỏi cho nên đương nhiên hiện tại sẽ ở lại chỗ cũ, đây là an bài cực kỳ bình thường hợp lý nên Tần Hoàn không thể nói một chữ không. Đứng ở cửa một lúc, mấy thị vệ mà Tần Hoàn chuẩn bị đã được sắp xếp chỗ ở bên ngoài viện.
Đợi khi thu xếp xong xuôi thì Đổng thúc mới dẫn nhóm người Tần Hoàn đến Nhân Tâm viện.
Tần Hoàn nhìn sang phía Tây, "Tôn công tử đang làm gì vậy?"
Tần Hoàn tin tưởng Tôn Mộ Khanh, hoàn cảnh khó lường như vậy nếu như có Tôn Mộ Khanh bên cạnh thì lại càng có thể kiềm chế được Tôn Hạo Nguyệt hơn.
Đổng thúc nghe thế thì ấm áp trả lời, "Tôn công tử đã ngủ rồi, Tần cô nương vừa đi thì tòa trạch viện này liền trở nên quạnh quẽ, chiều nay Tôn công tử đã qua nói chuyện với thiếu chủ nhân một hồi sau đó đã quay về viện của mình rồi."
Tần Hoàn hơi trầm ngâm, "Lục tỷ tỷ của ta bị bệnh hơi kì quặc, không biết có thể mời cả Tôn công tử đến nữa hay không."
Nói xong Tần Hoàn vội nói tiếp, "Ta chỉ là hơi lo lắng cho Lục tỷ tỷ, cũng không phải nghi ngờ Tôn thần y..."
Đổng thúc gật đầu ôn hòa, "Tiểu nhân hiểu rồi, Tần cô nương yên tâm, lát nữa tiểu nhân sẽ sai người đi mời Tôn công tử đến ngay."
Trong lòng Tần Hoàn hơi yên tĩnh lại, nàng xoay người lại nhìn về phía sau, mới chỉ có đi một đoạn đường ngắn, Vãn Tình đỡ Tần Sương, Tần Sương nhắm chặt mắt nhưng vẫn nhìn ra được cả người nàng hơi căng thẳng. Tần Hoàn liền lùi lại phía bên cạnh Vãn Tình rồi vỗ vỗ lên sống lưng, lúc này thân thể cứng ngắc của nàng mới thoáng được buông lỏng đôi chút.
Rất nhanh, Đổng thúc đã dẫn mấy người Tần Hoàn đến trước cửa Nhân Tâm viện.
Sắc trời không còn sớm nữa, bên trong Nhân Tâm viện đèn đã sáng trưng, Lâm thẩm đứng hầu hạ ở trước cửa phía xa xa, mới nhìn thấy Tần Hoàn liền vội vàng bước đến, "Tần cô nương, gặp lại Tần cô nương rồi, Lục tiểu thư đây là bị làm sao vậy..."
Giọng nói Lâm thẩm có chút đau lòng, Tần Hoàn vội nói, "Cũng không biết có phải trúng lạnh hay không, mới lên đường được không bao lâu đã trên nôn dưới tiêu chảy rồi, hiện tại còn hơi bị sốt khiến cho thân thể lạnh lẽ, sau này tỷ ấy lại bất tỉnh hôn mê luôn rồi. Bọn ta có đem theo bên mình chút thuốc, thế nhưng cho tỷ ấy ăn rồi vẫn không có hiệu quả, đến tận chiều không đỡ cho nên chẳng còn cách nào khác nên đành phải quay lại đây."
Lâm thẩm là phụ nhân, hiện tại tiến lên cầm lấy tay Tần Sương, bóp bóp mấy cái rồi khẽ kêu lên, "Trời ạ, tay Lục tỷ tỷ sao lại lạnh thế này, ngay cả 2 má cũng lạnh đến mức không ổn rồi, mau vào trong mau vào trong..."
Tần Sương nằm trên lưng Vãn Tình, trong lòng nàng khẽ kêu khổ. Trời lạnh như thế này, cổ áo choàng của nàng lại bị kéo hết ra, tay cũng để ở bên ngoài thì đương nhiên phải lạnh run lên rồi. Mà hiện tại không chỉ có tay nàng lạnh, cả người nàng cũng sắp đóng băng...
Vừa bước vào Nhân Tâm viện, Tần Hoàn đã thấy Tôn Hạo Nguyệt đnứg chờ ở cửa phòng. Trong ấn tượng của Tần Hoàn, sau khi đến Bách Thảo viên thì chỉ nhìn thấy Tôn Hạo Nguyệt được 2 lần. Lần này gặp lại nàng vẫn cảm thấy hắn cao cao tại thượng như một vị Thần.
Cả người hắn mặc y phục trắng, gió lạnh thổi khiến tay áo hắn bay bay, hắn dùng ánh mắt từ bi mà đứng đó nhìn các nàng. Khi đám Tần Hoàn đến gần, ánh mắt hắn lập tức dán vào trên lưng Tần Sương, cái nhìn này khiến cho mấy người Phục Linh nhất thời khẩn trương hẳn lên.
"Tôn thần y." Tần Hoàn nhún người hành lễ, cũng không nhìn vào Tôn Hạo Nguyệt, "Thật sự quấy rầy Tôn thần y rồi, không nghĩ đến đi được nửa đường thì tỷ tỷ ta bị bệnh, không còn cách nào khác nên đành phải quay lại đây..."
Tôn Hạo Nguyệt lắc đầu, giọng nói ôn hòa hơn, "Trước tiên cứ vào trong đã."
Tần Hoàn đã từng đến đây, thế nhưng ngày đó lúc nàng đến là vào ban ngày, nàng chỉ nhớ rõ trong đại đường hơi lạnh, nhớ rõ những lời Tôn Hạo Nguyệt và Tôn Mộ Khanh nói chuyện, còn những thứ khác thì không nhớ rõ lắm. Hiện tại đã là tối muộn, Tần Hoàn không nghĩ đến lúc mấy người Tần Hoàn đi vào thì lại vẫn còn lạnh như băng. Nàng đảo mắt quan sát, nhìn thấy trong góc phòng có đặt một lư hương đang tỏa ra khói trắng. Nàng ngửi thử thì có vẻ như đây là đàn hương vào chút dược liệu gì đó khác.
"Để nàng ta ở chỗ này đi." Dưới cửa sổ có một chiếc giường nhỏ, Tôn Hạo Nguyệt chỉ sang đó.
Tần Hoàn vẫn đứng tại chỗ, Vãn Tình và Tú Vân lại vội vàng đặt Tần Sương xuống đó. Tần Hoàn thấy thế thì đáy mắt liền hiện lên chút nguy hiểm, nàng sửa sửa lại vạt áo và chỗ cổ tay áo, sau đó lại giơ tay lên phất phất mấy cái lên mặt sau đó mới đi vào bên trong. Tôn Hạo Nguyệt liếc nhìn Lâm thẩm ra hiệu, "Đi châm trà cho mấy người các nàng, sau đó thẩm cũng đi nghỉ ngơi đi."
Lâm thẩm vội vàng vâng lời đi châm trà, trong phòng lạnh không chịu nổi khiến cho mấy người các nàng cũng bị lạnh run, đợi cho Lâm thẩm mang trà nóng lên thì mấy người Phục Linh không nghĩ ngợi gì mà uống vào luôn. Tần Hoàn nhìn thoáng qua, cho dù nàng có định căn dặn gì thì cũng không có cách nào nói trước mặt Tôn Hạo Nguyệt, lại cộng thêm trà của Lâm thẩm, nữa cho nên nàng đành mím môi không lên tiếng.
Tần Sương nằm đó, Vãn Tình có chút đau lòng ngồi bên cạnh giường. Tôn Hạo Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, sau đó liền bắt mạch cho Tần Sương. Lúc này trái tim căng thẳng của nàng mới buông lỏng ra được một chút, thế nhưng lần này chắc chắn tránh không được nên nàng chỉ còn mỗi cách cứ thế kiên trì nói dối mà thôi. Thừa dịp Tôn Hạo Nguyệt bắt mạch cho Tần Sương, Tần Hoàn âm thầm đánh giá con người hắn.
Hắn mặc cả người y phục trắng, tóc đen buộc lên một nửa, có vẻ như cách ăn mặc tùy tiện lúc chuẩn bị đi ngủ. Phong thái hắn ung dung nhàn hạ, căn bản không giống một kẻ ác. Tần Hoàn nhìn một vòng gian phòng này, cũng vẫn không hề nhìn ra chút dị thường nào.
Nàng cảm thấy có vẻ như mình đã nghĩ sai về hắn rồi, thế nhưng kinh nghiệm trước đây cho thấy có rất nhiều hung thủ khi bị đưa ra ngoài sáng thì ai ai cũng đều không thể tưởng tượng nổi. Bạch Phi Ngọc là giả, chỉ nhờ vào điểm này thì nàng sẽ không vì nhìn Tôn Hạo Nguyệt mà dao động nữa.
"Tôn thần y, tỷ tỷ ta thế nào rồi?"
Tần Hoàn hỏi một câu ra vẻ rất sốt ruột, Tôn Hạo Nguyệt thu tay lại rất nhanh, có vẻ như đang suy nghĩ, "Mạch tượng không có gì đáng ngại, chỉ là không biết tại sao lại hôn mê."
Tim Tần Hoàn đập thình thịch, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói, "Chẳng giấu gì thần y, ta cũng biết chút y thuật, thế nhưng nhìn tỷ tỷ ta như vậy mà lại không tìm ra được chỗ bị bệnh. Chẳng lẽ tỷ ấy mắc phải bệnh gì nguy kịch?"
Cho dù y thuật có cao siêu đến đâu thì cũng sẽ có lúc gặp phải những chứng bệnh khó khăn không chẩn đoán được. Tần Hoàn chính là dựa vào điểm này mà tiếp tục nói dối. Tôn Hạo Nguyệt hơi nhăn mày, xoay người lại thì thấy mấy người Vãn Hà vẫn đang đứng đó.
"Các ngươi đều ngồi xuống chờ đi, ta còn phải xem lại thật kỹ."
--
Dạo này mình lại bận rồi, nên sẽ ra chương chậm lắm, mọi người thông cảm nhé!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]