Trên mặt hắn không hề có chút ý cười nào, thế nhưng tiếng nói lại cực kỳ ấm áp thấm vào lòng người. Lâm thẩm thấy như thế lại thêm trà cho các nàng rồi đặt luôn ấm trà xuống. Vốn dĩ Vãn Tình đã căng thẳng, nghe thấy Tần Hoàn nói như vậy thì đành phải đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Tôn Hạo Nguyệt nhìn xuống Tần Sương đang nằm, "Nhìn dáng vẻ của Tần cô nương ngược lại trông giống hệt như đang ngủ thiếp đi."
Tần Hoàn không hề dao động, "Cho nên mới khiến cho người ta lo lắng, dọc đường tỷ ấy mơ mơ màng màng lại còn nói mê nữa."
Tần Sương nghe Tần Hoàn nói vậy thì hơi căng thẳng, nàng khẽ hừ hừ hai tiếng phối hợp. Phục Linh thấy thế liền cực kỳ lo sợ, chỗ này cần gì nàng ta phải phối hợp chứ...
"Bắt đầu từ khi nào? Còn có triệu chứng nào khác không?"
Tôn Hạo Nguyệt vừa nói vừa sờ sờ lên trán Tần Sương, Tần Sương không nhịn được run rẩy một hồi.
Tần Hoàn trả lời, "Sau khi rời khỏi chỗ này khoảng 1 canh giờ, ban đầu còn tưởng là do ngồi trên xe ngựa quá mức xóc nảy, thế nhưng chẳng bao lâu sau liền nôn mửa và tiêu chảy, sau đó lại bị sốt..."
Tần Hoàn cũng biết bản thân mình nói có chút vớ vẩn, thế nhưng một khi đã bắt đầu nói dối rồi thì chỉ có thể tiếp tục kiên trì gắng gượng theo mà thôi. Nàng vừa nói vừa nghĩ, nếu như Tần Tương vẫn còn đang ở trong Bách Thảo viên thì đã bị nhốt ở chỗ nào đây?
"Hiện tại trán đã không nóng nữa rồi." Tôn Hạo Nguyệt nói tiếp, đột nhiên lại đổi đề tài, "Tần Thế tử đâu?"
Tần Hoàn đã nghĩ đến Tôn Hạo Nguyệt chột dạ, nàng nghe như vậy liền ấp úng, "Tam ca... Huynh ấy bận việc khác rồi... Tạm thời không thể rời đi được cho nên mới bảo bọn ta dẫn Lục tỷ tỷ về đây cầu đại phu chữa bệnh."
Tần Sương rõ ràng không có bệnh cho nên Tần Hoàn cũng không tin Tôn Hạo Nguyệt chẩn ra bệnh gì. Thế nhưng nhìn hắn kê đơn thuốc thì Tần Hoàn cũng không tiện ngăn cản. Còn bên này Đổng thúc đến rót trà trong ấm trà mà ban nãy Lâm thẩm để lại đưa cho Tần Hoàn, "Tay Tần cô nương đều bị lạnh đến đỏ bừng rồi, mau uống ly trà đi. Thiếu chủ nhân và thiếu phu nhân đều không thích mùi than cho nên ngoài sảnh này không bố trí địa long, đúng là đã khiến cô nương bị lạnh rồi."
Trong lòng Tần Hoàn bắt đầu cảnh giác, nàng lắc đầu, "Đổng thúc không cần phải lo lắng, ta chỉ lo lắng cho bệnh tình của Lục tỷ tỷ thôi."
Đổng thúc cười cười, "Đừng lo lắng, có thiếu chủ nhân ở đây, bệnh gì cũng đều có thể chữa khỏi."
Ánh mắt Tần Hoàn hơi chuyển, "Tôn thần y đương nhiên là y thuật cao tuyệt, nghe nói Lâm thẩm và Tiểu Lật Tử còn cả Đại Thành khỏi bệnh đều là nhờ Tôn thần y chữa khỏi?"
Bên này Tôn Hạo Nguyệt đã đứng sau bàn kê đơn thuốc, mà Đổng thúc nghe thấy thế liền gật đầu, "Đúng vậy, Lâm thẩm là do tuổi tác cao rồi cho nên mới bị bệnh, còn Tiểu Lật Tử và Đại Thành là lúc mua về đã có bệnh rồi. Có thiếu chủ nhân ở đây, khắp trong viện này mọi người dù bệnh nặng hay nhẹ thì đều không còn đáng ngại nữa."
Tần Hoàn khẽ cong môi, "Không biết Lâm thẩm là mắc phải bệnh gì?"
Đổng thúc cười cười, "Là bệnh đau tim, thỉnh thoảng lúc phát tác thì đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng không được. Vốn tất cả mọi người cho rằng bà ấy không sống được mấy năm, thế nhưng ai có thể tưởng tượng được thiếu chủ nhân lại chữa khỏi cho bà ấy rồi."
Tần Hoàn chớp chớp mắt, "Bệnh như vậy phải làm thế nào mới chữa khỏi được?"
Đổng thúc nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, ông đã lớn tuổi rồi, âm thanh vừa khô héo vừa khà khàn, hiện tại lại cười như vậy thì không hiểu sao lại khiến Tần Hoàn nổi da gà đầy người. Đổng thúc ngừng lại rồi nói, "Tiểu nhân cũng không biết, có điều nếu như ngực đau thì chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở bên trong, đương nhiên cũng là chữa ở trong này rồi."
Đổng thúc đứng chống gậy, giơ tay lên chỉ chỉ vào ngực mình.
Tần Hoàn cảm thấy hành động của Đổng thúc có chút quái lạ, nàng không nhịn được lại hỏi, "Chữa bên trong? Phải chữa như thế nào?"
Đổng thúc liền nhìn ly trà bên cạnh Tần Hoàn, "Nếu như đĩa đựng ly trà này bị vỡ, chắc hẳn Tần cô nương cũng không hề muốn vứt bỏ luôn cả ly và nắp trà chứ? Hay là định thế nào?"
Một dòng cảm giác mát lạnh chạy từ dưới lòng bàn chân Tần Hoàn lên người, nàng không uống trà thế nhưng không hiểu tại sao đột nhiên hình ảnh Đổng thúc ở trước mặt lại trở nên mơ hồ. Tần Hoàn ra sức chớp chớp mắt, thế nhưng bóng dáng Đổng thúc lại biến thành mất người, nàng nhất thời cảm thấy đầu óc hỗ loạn, nàng đảo mắt nhìn xung quanh đã thấy Tần Sương nằm bất động trên giường nhỏ, mà mấy người Phục Linh bên cạnh đều đã ngã nhào xuống ghế. Vẻ mặt Tần Hoàn biến sắc, nàng muốn lên tiếng thế nhưng ngay cả sức để há mồm cũng không có.
Đổng thúc ở cách đó không xa tựa như than thở một tiếng, "Haizz... Đã đi rồi thì đi đi, vì sao còn phải quay lại chứ!"
Đổng thúc vừa nói vừa đi chậm rãi đến bên cạnh mấy người các nàng.
Mí mắt Tần Hoàn càng ngày càng nặng, trước lúc chìm vào bóng tối thì nàng chỉ nghe thấy tiếng Đổng thúc hỏi Tôn Hạo Nguyệt.
"Thiếu chủ nhân, mấy người các nàng phải làm thế nào..."
Tần Hoàn cố giữ cho mình tỉnh táo, Tôn Hạo Nguyệt vẫn dùng giọng nói thương xót chúng sinh kia của hắn, "Nhốt xuống bên dưới đi."
...
Tiếng y phục cọ sát vào sàn nhà lát đá mãi một lúc lâu, đợi đến khi ngừng lại thì Tần Hoàn đã bị người ta đặt ở trên mặt đất lạnh băng. Mặt đất có hơi ẩm thấp, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ ngẫu nhiên có một hai tiếng tí tách của ngọn đèn thắp sáng.
Lại im lặng hơn nửa khắc sau, có một tiếng bước chân và tiếng cọ xát vang lên, rất nhanh bên cạnh Tần Hoàn lại có thêm một người nữa. Tiếng bước chân rời đi nhưng rất nhanh lại quay lại, cứ như vậy 3-4 chuyến sau đó thì tiếng bước chân không rời đi nữa.
Đây là một gian phòng được xây ẩn dưới mặt đất, cả tòa Bách Thảo viên chỉ có 3 người biết.
Đổng thúc đứng tại chỗ nhìn mấy người Tần Hoàn, chẳng bao lâu sau phía xa lại vang lên tiếng bước chân.
Đổng thúc quay người lại, "Thiếu chủ nhân, các nàng phải ngủ bao lâu?"
Tôn Hạo Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt đi xuống, hắn nhìn thoáng qua mấy người Tần Hoàn, "Một ngày."
Đây là một nhà kho cực kỳ chật hẹp, ngay tại một chỗ ở cách lối vào không xa, Tôn Hạo Nguyệt nói xong liền đi từ cửa vào đó, càng đi càng vào sâu bên trong mật thất. Đổng thúc đóng cửa nhà kho lại, đi theo sau lưng Tôn Hạo Nguyệt.
Chẳng bao lâu sau 2 người đã đến trước cửa một gian phòng đóng kín, hiện tại ở đó có một người đang đứng.
Người này mặc áo màu bạc, thân hình cao gầy dung mạo tuấn tú, chính là người mà trước đây mang tên 'Bạch Phi Ngọc' xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Thương Lục, người đã tỉnh lại chưa?"
Thương Lục chắp tay cúi đầu với Tôn Hạo Nguyệt, "Đã tỉnh rồi."
Nói xong Thương Lục xoay người lại mở cửa, cửa vừa mở ra thì thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Gian phòng không lớn, chỉ khoảng 4-5 trượng vuông, bố trí cực kỳ đơn giản thế nhưng lại lạnh thấu xương.
Tôn Hạo Nguyệt tiến vào, gian phòng này chính là dùng gạch băng để lát nền. Giữa gian phòng có 2 cái giường bằng băng, hiện tại 1 giường trốn không, còn 1 giường khác lại đang có người nằm.
Đổng thúc và Thương Lục đều đứng canh ở bên ngoài, Tôn Hạo Nguyệt đi một mình đến bên cạnh giường.
Tần Tương nằm trên giường, tóc đen để tán loạn, áo choàng và váy áo hoa lệ cũng đã bị cởi ra, hiện giờ nàng chỉ còn mặc mỗi đồ lót. Nàng nằm trên giường băng, thế nhưng thân thể lại không cảm nhận được cái lạnh mà chỉ không còn chút sức lực nào cả.
Đầu óc nhất thời hỗn loạn, nàng không nhớ nổi bản thân mình làm thế nào để đến được chỗ này. Nàng chỉ nhớ hôm nay dậy rất sớm, còn chưa dặn dò gì đã ra ngoài. Nàng vốn là muốn đi đến chỗ cửa Tây, thế nhưng không ngờ được còn chưa đi đến cửa Tây đã nhìn thấy Bạch Phi Ngọc đang đứng chờ nàng. Lúc ấy nàng cực kỳ vui mừng phấn chấn nên đã bước nhanh về phía Bạch Phi Ngọc, sau đó thì sao?
Tần Tương nghĩ mãi mà không ra, thế nhưng nàng đã mở mắt ra được nửa canh giờ, nàng biết mình đang nằm trong một gian phòng cực kỳ quái lạ, nhìn sang bên cạnh thấy giường băng trống trải thì cực kỳ sợ hãi. Nàng biết mọi chuyện không đúng rồi!
Ngay tại lúc nước mắt náng sắp chảy cạn khô rồi thì nghe được tiếng Tôn Hạo Nguyệt và 'Bạch Phi Ngọc' nói chuyện.
Thương Lục là ai? Đã thức dậy là đang nói nàng à?
Tần Tương không thể tin được mà trợn trừng mắt!
Lúc Tôn Hạo Nguyệt đi đến bên cạnh nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ kia của Tần Tương, rõ ràng hắn đã thấy được thế nhưng lại giống như không hề nhìn thấy. Hắn chỉ đưa tay ra, bắt mạch, cả người Tần Tương đều đang run rẩy, thế nhưng lúc mở miệng thì trong cổ họng nàng khàn đặc, chỉ có thể phát ra mấy âm thanh rời rạc.
"Tôn... Hắn... Bạch thiếu..."
Tần Tương không cảm nhận được sự đau đớn trong cổ họng mình, thế nhưng mấy chữ nàng nói ra lại cực kỳ khản đặc. Nước mắt nàng rơi xuống như mưa, nàng biết hoàn cảnh như này chắc chắn không phải trò đùa gì cả. Tôn Hạo Nguyệt sẽ làm gì với nàng?
"Thuốc hơi thiếu một chút rồi, hiện tại thế này là quá tỉnh táo."
Giọng nói lãnh đạm của Tôn Hạo Nguyệt vẫn quen thuộc như vậy, ánh mắt đầu tiên của Tần Tương khi nhìn thấy Tôn Hạo Nguyệt thì cũng giật mình. Hiện tại Tôn Hạo Nguyệt là có ý gì? Thuốc gì thiếu? Hắn sẽ làm gì nàng?
"Vâng, chủ tử, phải tăng thêm bao nhiêu?"
"Một tiền, nhiều hơn nữa thì tim của nàng không dùng được nữa."
Đối thoại của 'Bạch Phi Ngọc' và Tôn Hạo Nguyệt khiến cho ngay cả hô hấp của Tần Tương cũng ngừng lại. Nàng ngẩn ngơ nhìn Tôn Hạo Nguyệt, sau đó lại cố sức quay đầu sang phía cửa, vừa thấy thì rõ ràng đó là bóng dáng mặc y phục màu bạc.
Trong nháy mắt, Tần Tương liên tiếp cảm thấy được trước mặt tối sầm. "Tam... Tam..."
Tần Tương muốn gọi một tiếng Tam ca, thế những chữ 'Tam' cũng gọi mãi mà không nên lời. Nàng nhìn qua bên kia chỉ thấy sườn mặt tinh xảo của Tôn Hạo Nguyệt cùng với đôi mắt vừa thương xót vừa lạnh lùng của hắn, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác cực kỳ tuyệt vọng. Đột nhiên nàng nhớ đến nam nhân ngày đó kề dao lên cổ nàng, ông ra đã nói gì? Ông ta nói rằng nữ nhi của ông chính là chết ở trong chỗ này của Tôn Hạo Nguyệt.
Khóe môi Tần Tương run rẩy, mặc dù không còn cảm giác gì thế nhưng nước mắt nàng lại tuôn trào cứ như vỡ đê. Nước mắt lăn xuống gò má, chẳng bao lâu sau lại rơi xuống giường băng biến thành một ngôi sao băng. Tay Tôn Hạo Nguyệt lau qua khóe mắt cho nàng, hắn vạch mắt nàng ra nhìn nhìn, sau đó lại sờ gáy nàng mấy cái rồi mới xoay người đi ra ngoài.
"Thêm thuốc đi, đợi 2 canh giờ nữa thì gọi ta, chuẩn bị hộp cẩn thận."
"Vâng, chủ tử."
Giọng nói của ' Bạch Phi Ngọc' vang lên từ phía xa sau đó lại gần, rất nhanh một khuôn mặt xuất hiện ngay phía trên Tần Tương. Tần Tương bình tĩnh nhìn hắn, gương mặt mà nàng đã từng cho là cực kỳ tuấn lãng nay lại không có chút biểu cảm nào, thậm chí trong đáy mắt hắn cũng không hề có nhiệt độ. Hắn chỉ mở miệng nàng ra sau đó rót một dòng thuốc kỳ quái vào trong miệng nàng.
Hắn kéo hàm nàng ra để cho thuốc được chảy xuống. 'Ục' một tiếng Tần Tương đã nuốt thuốc kia xuống rồi.
Ngay lập tức 'Bạch Phi Ngọc' liền xoay người rời khỏi, sau đó hắn đóng chặt cửa lại.
Đầu óc Tần Tương càng lúc càng hỗn loạn, ánh mắt vô định vẫn còn đang chảy nước mắt. Không biết qua bao lâu, nước mắt chảy hết thì con mắt nàng như đã mù, thế nhưng đúng vào lúc này thì cửa phòng lại được mở ra thêm lần nữa.
Giống như có một bàn tay bóp chặt lấy cổ họng nàng, hiện tại Tần Tương ngay cả thở cũng không nổi nữa. Bọn hắn đến rồi! Nàng sắp phải chết!
Ngay lại lúc Tần Tương cực kỳ khủng hoảng thì một bàn tay lạnh lùng nhưng lại mềm mại rơi lên trên cổ tay nàng. Mãi một lúc sau Tần Tương mới phản ứng kịp, bàn tay này, không phải là tay của nam nhân...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]