Chương 142: Tình thế nguy hiểm (1)
Ngồi trên xe ngựa chạy như tên bắn, Tần Sương nắm chặt lấy tay Tần Hoàn, "Nếu lỡ người kia là kẻ xấu thì sao? Sao chúng ta lại phải tin hắn? Hắn căn bản cũng không hề xuất hiện... Cửu muội muội, ta sợ hãi..."
Trời đã tối sầm xuống, hiện tại chỉ còn khoảng 1 canh giờ nữa thôi trời sẽ tối hoàn toàn. Tốc độ các nàng như vậy thì chí ít cũng phải đến cuối ngày mới về đến Bách Thảo viên. Thế nhưng Tần Hoàn cảm thấy chậm trễ hơn nữa thì thật sự không kịp nữa rồi.
"Hắn là người từ Bách Thảo viên trốn đến đây, vì sao phải gạt chúng ta?"
Tần Sương như muốn khóc luôn rồi, "Nhưng mà... nhưng mà ta cũng không biết rốt cuộc thì hắn là ai."
Tần Hoàn nheo mắt lại giây lát, đột nhiên nói, "Lúc chúng ta đến chỗ đống cỏ khô thì hắn dùng tay trái cầm gậy gỗ đúng không?"
Tần Sương hơi giật mình, không biết tại sao lại hỏi cái này, "Ta quên rồi... Hình như là thế... Hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ hỏi cái này liền có thể biết được thân phận của hắn à?"
Ánh mắt Tần Hoàn chợt trở nên xa cách, "Y phục trên người hắn dùng loại tơ lụa giành cho hậu duệ quý tộc, giày cũng có thêu chỉ bạc. Hắn là người bị nhốt, mặc dù tóc tai rối bù bẩn thỉu thế nhưng y phục và giày cũng lưu lại dấu vết về thân phận của hắn. Tơ lụa Hồ Châu kia chính là hàng thượng phẩm giá trị cao hơn cả vàng, chỉ có quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3746506/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.