Nỗi bất an trong lòng Tần Hoàn càng lúc càng lớn, chính bởi vì sự xuất hiện của nam nhân này rồi đột nhiên khiến nàng nghĩ đến rất nhiều chỗ kỳ quái bên trong Bách Thảo viên. Chó bị thuốc cho câm, mèo bị tàn sát, lời nói của hung thủ gây ra 2 vụ hung án, còn có mấy ngăn kéo đựng thuốc trống không trong kho thuốc. Tam thất dùng để cầm máu, bạch cập cũng để cầm máu, tử châu thảo cũng vẫn là để cầm máu...
Còn có ngải diệp, bồ hoàng, tiểu kế, địa du, rễ cỏ tranh...
Đã qua vài ngày thế nhưng Tần Hoàn vẫn nhớ như in không sót thứ thảo dược nào mà nàng nhìn thấy ngày hôm đó.
Những vị thuốc này dược tính đa dạng, thế nhưng nếu nói có một điểm chung thì chính là hiệu quả cầm máu rất tốt.
Vì sao những vị thuốc bị thiếu đa phần đều là thuốc cầm máu?
Trong vòng 1 tháng gần đây, Tôn Hạo Nguyệt trị bệnh gì mà cần đến thuốc cầm máu nhiều như vậy?
Đột nhiên Tần Hoàn nghĩ đến những thi thể mèo nằm tán loạn đầy đất...
Mèo có bao nhiêu rẻ mạt, không cần phải dùng đến thuốc cầm máu, cứ để cho nó chết là xong, thế nhưng người thì không thể.
Một dòng khí lạnh chạy từ dưới chân Tần Hoàn đi lên, nàng nghĩ đến người bên trong Bách Thảo viên, Lâm thẩm được chữa bệnh, Tiểu Lật Tử được chưa bệnh, cả Đại Thành đã chết kia cũng từng được chữa bệnh...
Lâm thẩm sau khi khỏi bệnh đã biết làm bánh trà xanh tuyệt hảo của Trương gia, Tiểu Lật Tử khỏi bệnh cũng lại biết nghề mộc...
Tôn Hạo Nguyệt đã dùng thuốc gì khiến cho người ta có thêm thiên phú hoàn toàn mới như vậy?
Ánh mắt Tần Hoàn lướt dọc theo cổ nam nhân xuống dưới, thời tiết như vậy mà trên người hắn chỉ mặc một bộ áo mỏng, có lẽ vì lúc ra khỏi nhà quá mức vội vàng cho nên mới không mặc thêm y phục bên ngoài. Nhưng mặc dù vậy hắn cũng không bị giá lạnh làm cho ảnh hưởng, ngược lại ngay cả khi đã chật vật như vậy nhưng Tần Hoàn vẫn có thể nhìn ra cốt khí lẫn thể lực của hắn cực kỳ tráng kiện.
Hắn không thiếu tay thiếu chân, Tôn Hạo Nguyệt chỉ đơn giản muốn nhốt hắn lại mà thôi.
"Ngươi có thể không cần nói cho bọn ta biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi phải làm một giao dịch với bọn ta."
Đột nhiên Tần Hoàn lên tiếng, nam nhân nghe thấy thế cũng ngẩng đầu lên, Tần Hoàn tiếp tục nói, "Chúng ta có thể đưa ngươi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn, thế nhưng ngươi phải giúp bọn ta một chuyện..."
Nam nhân vẫn không nói câu nào, chỉ là cảm giác áp bách trong ánh mắt càng lúc càng mạnh.
Tần Hoàn cũng không tránh đi, "Tỷ tỷ của ta mất tích rồi."
Tần Hoàn vừa nói câu này ra, rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn có chút sắc bén. Nàng tiếp tục nói, "Tỷ ấy mất tích, tất cả mọi người chúng ta đều cho rằng tỷ ấy muốn đi đến Ích Châu ở phía Đông, thế nhưng đuổi suốt dọc đường đến đây cũng không thấy người đâu."
"Ích... Châu?" Cuối cùng thì nam nhân cũng đã lên tiếng, nhưng chỉ nói ra 2 chữ lạnh như băng kia.
Tần Hoàn chau mày, "Tỷ tỷ của ta nhận được lời mời của thiếu chủ Bạch gia Bạch Phi Ngọc, muốn đi về phía Ích Châu."
Tần Hoàn không biết thân phận của nam tử, đương nhiên không thể nói Tần Tương tự mình chủ trương đi tìm Bạch Phi Ngọc. Chữ 'mời' có vẻ như mơ hồ thế nhưng lại không để mất thể diện, Tần Hoàn nhìn thấy lông mày nam nhân nhíu chặt lại, thế nhưng rất nhanh hắn đã cúi đầu xuống.
Thái độ hắn như vậy chính là cực kỳ không hợp tác. Đáy mắt Tần Hoàn phát lạnh, Chu Hoài đứng ở phía sau cũng có chút lo lắng.
Tần Hoàn lại nhìn nam nhân giây lát, "Xem ra ngươi không muốn làm giao dịch này rồi."
Nam nhân vẫn không nhúc nhích như cũ, Tần Hoàn híp híp mắt, mặc dù phát hiện Bách Thảo viên kỳ quái thế nhưng nếu như nam nhân kia không lên tiếng thì nàng cũng không biết rốt cuộc trong Bách Thảo viên cất giấu bí mật gì. Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân trong giây lát, sau đó thò tay vào túi áo lấy ra một túi thuốc đặt lên đống cỏ khô ở bên cạnh nam nhân, rồi nàng xoay người lại đi về hướng Chu Hoài.
"Chúng ta đi trước, không chậm trễ thời gian được nữa."
Chu Hoài vốn tưởng rằng Tần Hoàn sẽ mềm lòng, thế nhưng không ngờ được nàng lại quyết định lưu loát đến như vậy.
Tần Hoàn nói xong liền bước ra ngoài, đợi đến lúc đi qua góc cua thì Chu Hoài mới đuổi theo nói, "Cửu tiểu thư, hiện tại phải làm gì?"
Tần Hoàn mím môi, xoay người lại nhìn Chu Hoài, "Chu quản gia, chúng ta quay lại Bách Thảo viên thì thế nào?"
Chu Hoài hơi kinh ngạc, ngay cả Phục Linh cũng không thể tin nổi mà nhìn Tần Hoàn, "Tiểu thư, vì sao quay lại Bách Thảo viên?"
Tần Hoàn không để ý đến Phục Linh, chỉ nhìn Chu Hoài, "Bách Thảo viên không bình thường, ta vẫn cứ luôn cảm thấy hoặc là Ngũ tỷ tỷ từ Bách Thảo viên chạy trốn đến đây, hoặc chính là vẫn còn đang ở trong Bách Thảo viên..."
"Còn đang ở trong Bách Thảo viên?" Trên mặt Tần Sương có chút sợ hãi, "Người ban nãy là bị nhốt trong Bách Thảo viên à? Cửu muội muội, ý của muội là... Ngũ tỷ tỷ cũng đang bị nhốt ở Bách Thảo viên?"
Tần Hoàn lắc đầu, "Ta cũng không biết, có điều tính toán thế nào thì Ngũ tỷ tỷ cũng không thể đi xa như thế được. Chúng ta quay lại, nếu gặp lại tỷ ấy ở dọc đường thì tốt nhất, còn nếu như không phải thì cứ đến Bách Thảo viên xem thử."
Tần Sương không đồng ý, "Thế nhưng vì sao lại trở về? Người ta cũng không biết Ngũ tỷ tỷ đuổi theo Bạch thiếu chủ, nếu như bọn họ biết chuyện của Ngũ tỷ tỷ không liên quan đến bọn họ thì chẳng phải đây là một chuyện cực kỳ xấu hổ sao?"
Tần Hoàn cụp mắt xuống, đương nhiên nàng không quan tâm chuyện này có làm náo loạn hay không, có làm cho Hầu phủ bị bôi đen hay không, hiện tại nàng không có chứng cứ rõ ràng cho nên không có cách nào thuyết phục được Tần Sương và Chu Hoài.
"Cửu tiểu thư, nếu như nói quay lại tìm cũng không thể để tất cả bọn ta cùng nhau quay về. Hay là cứ để tiểu nhân quay về thôi, nếu như gặp được Ngũ tỷ tỷ hay Thế tử cũng được, Cửu tiểu thư và Lục tiểu thư cứ ở chỗ này chờ là tốt nhất." Nói xong Chu Hoài lại nhìn một vòng quanh mình, "Hiện tại có vẻ như bọn họ không căm hận chúng ta giống ngày trước nữa, nếu như thật sự không ổn thì tối nay chúng ta cứ ở đây 1 đêm, lát nữa ta sẽ để người lại ở chỗ này. Nếu như bọn họ có người tìm đến cửa dùng đến tiền bạc chắc vẫn có thể..."
Tên chủ nhà ban nãy cũng được Chu Hoài dùng tiền đuổi đi, mặc dù trong thôn này dân chúng hung hãn thế nhưng cũng biết được chỗ tốt của ngân lượng.
Tần Hoàn muốn nói lại thôi, "Chu quản gia..."
Chu Hoài thở dài, "Cửu tiểu thư, chúng ta cứ như vậy quay lại Bách Thảo viên quả thật không ổn, cứ làm theo ý của tiểu nhân đi thôi."
Tần Hoàn bất đắc dĩ cười khổ, thế nhưng dù sao nàng cũng không thể sai khiến xa phu và đám thị vệ, cũng không có khả năng đơn thương độc mã đi về hướng Bách Thảo viên, "Được... Cũng chỉ có thể như vậy, Chu quản gia đi nhanh về nhanh đi."
Chu Hoài gật đầu, xoay người đi về hướng nhà trọ Trường Phúc căn dặn. Tần Hoàn đứng tại chỗ giây lát, đột nhiên xoay người lại đi về hướng đống cỏ khô ban nãy. Nàng bước chân cực nhanh, thế nhưng chờ đến khi nàng bước qua góc cua kia thì không còn trông thấy bóng dáng người đó nữa!
Tần Sương cũng đi theo đến, thấy thế liền tức giận nói, "Chạy trốn nhanh như vậy! Muội cứu hắn mà hắn cũng không biết cảm ơn!"
Trong lòng Tần Hoàn càng lúc càng trầm trọng, chờ đến khi quay lại cửa nhà trọ Trường Phúc thì đã thấy Chu quản gia lên lưng ngựa. Ông ấy không mang theo bất cứ tùy tùng nào, toàn bộ đều để lại nhà trọ Trường Phúc bảo vệ Tần Hoàn và Tần Sương. Sau khi căn dặn vài câu thì ông đã ngay lập tức đánh ngựa rời khỏi.
Cũng không biết Ngụy Trường Phúc đã thu của Chu Hoài bao nhiêu ngân lượng, ông ta nhiệt tình hơn trước rất nhiều, mời Tần Hoàn và Tần Sương vào bên trong nhà trọ, "Hôm đó sau khi 2 vị tiểu thư đi thì gian phòng vẫn còn giữ lại. Hay là 2 vị tiểu thư vào trong phòng nghỉ ngơi một lát? Ngoài đại sảnh rất lạnh, 2 người tranh thủ lúc này vào nghỉ ngơi đi thôi, Chu quản gia nói đêm nay mọi người phải lên đường rồi."
Chỉ cần không có tuyết rơi thì đi trong đêm luôn cũng không có vấn đề gì. Tần Hoàn còn chưa trả lời thì Tần Sương đã gật đầu, "Được, đốt mấy chậu than đến đây."
"Đương nhiên rồi, mời 2 vị tiểu thư..."
Trong lòng Tần Hoàn lo sợ, cũng không muốn cứ đứng mãi ngoài đại sảnh cùng với Ngụy Trường Phúc. Nàng đi cùng Tần Sương vào trong phòng, nóng lòng đi qua đi lại. Hiện giờ đoàn người bọn họ phân làm 3 đường, nếu có thể thuận lợi tìm được Tần Tương thì tốt, còn nếu như tìm không thấy thì chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố khác nữa.
Hai người Tần Hoàn chờ thẳng đến buổi chiều, mắt thấy sắc trời đã bắt đầu tối thì Tần Sương cũng bối rối.
"Sao lại thế này, sao ngay cả Tam ca cũng không quay lại..."
"Kể cả không gặp được Tam ca thì Chu quản gia cũng nên sớm quay lại rồi mới phải."
Tần Hoàn ngồi trên giường, hiện tại lại đến lượt Tần Sương đi tới đi lui, "Vì sao ban nãy muội lại nói muốn quay lại Bách Thảo viên? Chỉ vì người kia bị hạ dược hay sao? Không chừng hắn là được đưa đến Bách Thảo viên chữa bệnh, bởi vì hôm đó không tìm được hắn nên Đổng thúc mới tạm thời nói dối chúng ta. Cũng có thể là hắn lúc điên lúc tỉnh..."
Điều Tần Sương nói cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng trực giác nói cho Tần Hoàn biết vẫn còn có nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối ở Bách Thảo viên. Mãi đến khi các nàng rời khỏi cũng không thật sự chạm phải, thế nhưng Tần Tương thì chưa chắc.
Đang mải nghĩ ngợi đột nhiên nghe 'Bụp' một cái, có cái gì đó xuyên thủng cửa sổ bằng giấy lao vào trong.
"Cái gì đó! Bên ngoài có người sao?"
Tần Sương sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vàng trốn sang phía bên này Tần Hoàn. Tần Hoàn vừa thấy thì phát hiện đấy là một cục giấy, nàng vội vàng nhặt lên mở ra thì thấy trên mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo dùng cục than để viết...
Chỉ nhìn thoáng qua mà sắc mặt Tần Hoàn trở nên trắng bệch.
"Làm sao thế?" Vẻ mặt Tần Sương mơ hồ, "Cái này là ai ném vào?"
Tần Hoàn đưa tờ giấy cho Tần Sương, Tần Sương vừa nhìn đã kinh ngạc, "Quay về Bách Thảo viên? Cái này là ai viết? Vì sao cũng muốn chúng ta quay về Bách Thảo viên?"
Sắc mặt Tần Hoàn trầm trọng trước nay chưa từng gặp, nàng đi vài bước đến bên cửa sổ nhìn, thế nhưng ngoài đó chỉ có một khoảng trống không, làm gì còn trông thấy ai?
"Bách Thảo viên chắc chắn phải quay lại." Tần Hoàn toàn thân phát ra khí lạnh, "Chậm trễ cũng không còn kịp nữa!"
Tần Sương và Phục Linh đều bị vẻ nghiêm nghị của Tần Hoàn làm cho sợ hãi. Tần Hoàn lại lắc lắc đầu, "Chúng ta cứ thế quay về cũng không được, phải có người khác..."
Tần Sương yếu ớt nói, "Chu quản gia còn không biết khi nào mới quay về."
"Chu quản gia có về đây cũng vô dụng, tình hình hiện nay chỉ sợ phải có người của quan phủ thì mới có thể." Sắc mặt Tần Hoàn lạnh lùng, đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, nàng móc một thứ ở trong tay áo ra, "Cầm cái này, cầm cái này đến nha môn Kế huyện..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]