🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 133: Kẻ trộm mất tích (1)

"Sao... Sao có thể nhiều như vậy..."

Sắc mặt Phục Linh trắng bệch, Tần Sương ở bên cạnh ói đến mức mật xanh mật vàng đều phun ra. Tần Hoan nhìn con mèo đen đang nhe nanh kia sau đó lại nhìn xác mèo nằm la liệt đầy đất thì chau mày lại. Chốc lát sau nàng mới tiến lên trước 2 bước.

Mùi hôi thối nồng nặc hòa trộn trong cái lạnh của gió đông thổi đến lên trên người Tần Hoan, nàng siết chặt áo choàng sau đó tiến đến gần quan sát xác mèo vứt đầy trên đất. Xác mèo có mới có cũ, xác nào mới thì máu vẫn còn đang chảy lênh láng, còn cũ thì đã mục rữa biến sắc. Tần Hoan chỉ đến nhìn mấy xác mới kia, vừa nhìn đã phát hiện ra miệng vết thương trên thân mèo cực kỳ ngay ngắn, trông cứ như vết cắt...

Vẻ mặt Tần Hoan hơi tối xuống, vừa nhìn lại thì thấy một xác mèo mới nhất bị mổ bụng, mơ hồ có thể thấy được ngũ tạng ẩn hiện bên trong. Mà những con mèo này cũng không biết bị bắt đến từ chỗ nào, máu thịt trộn chung cùng với nội tạng khiến cho cảnh tượng trước mặt cực kỳ ghê tởm.

"Tiểu thư, sao lại thế này, ở đây ít nhất phải có tầm chục cái xác mèo..."

Phục Linh tiến lên thật sự muốn lôi Tần Hoan đi, còn bên này Tần Sương nôn đến mức chân tay run rẩy, nôn xong liền kéo Vãn Tình và Tú Vân lảo đảo đi về hướng con đường nhỏ ban nãy. Vãn Tình đau lòng đỡ lấy Tần Sương, quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tần Hoan.

Tần Hoan đi lại gần, con mèo đen vốn đang nhe nanh trợn mắt kia lại càng trở nên phẫn nộ, giống như đang cố tình tỏ ra hung dữ để bảo vệ con mình. Tần Hoan nhìn dáng vẻ 2 tai dựng đứng, móng vuốt xòe ra của nó như có thể nhào đến bất cứ lúc nào, Phục Linh và Vãn Hạnh cùng đứng 2 bên bảo vệ Tần Hoan. Tần Hoan đang định nói không sao cả thì con mèo đen lại lùi về phía sau 2 bước rồi xoay người chạy mất. Con đường phía sau thông ra bốn phía, bóng mèo đen chớp lóa một cái rồi biến mất không thấy nữa, lúc này Phục Linh mới thở dài nhẹ nhõm, "Hù chết nô tỳ rồi, còn tưởng rằng nó muốn đả thương người."

"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Phục Linh nhìn sang phía Tần Hoan, đống xác mèo này nằm tích tụ ở đây cũng không phải là chỉ mới 1-2 ngày nay, xem ra hạ nhân trong tòa trạch viện này cũng chưa phát hiện ra, giờ có nên nói cho mấy người Đổng thúc hay không?

Tần Hoan lùi lại, rồi đi về hướng con đường nhỏ, "Đi khỏi đây trước đã."

Tần Sương vẫn đứng bên phía đó, vẻ mặt nghiêm trang thở không ra hơi. Tần Sương thấy Tần Hoan đi đến thì ngay lập tức có chút hồi hộp nói, "Vì sao... vì sao lại có nhiều xác mèo đến như vậy, sao lại còn có thể chất đống ở đó được chứ?"

Tần Hoan nheo mắt, "Có lẽ là bị con mèo đen kia tha từ chỗ khác đến!"

Tần Sương hỏi lại, "Chỗ khác? Chỗ khác là chỗ nào?"

"Ta không biết, trận tuyết lần này đã che đi hoàn toàn dấu vết rồi." Tần Hoan lắc đầu, "Có điều chắc chắn cũng chỉ nằm trong tòa trạch viện này."

Tần Sương trợn mắt, "Ở trong này? Chẳng lẽ trong nhà này có người thích hành hạ mèo con đến chết sao?"

Mặc dù Tần Sương không thích nuôi thú cưng, thế nhưng nghĩ đến hoàn cảnh vừa rồi thì trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi. Mà không thích cũng chỉ là không thích thôi, còn người ta đã giết mèo một cách tàn nhẫn như vậy thì chắc chắn đó chính là một kẻ điên biến thái.

"Không hẳn, có lẻ là bởi vì chuyện khác." Trong mắt Tần Hoan có tia sáng lên, thế nhưng nàng lại không nói ra rõ ràng.

"Thế phải làm sao bây giờ?" Trong mắt Tần Sương cũng có vẻ sợ hãi, "Chúng ta có cần nói với mấy người Đổng thúc không?"

Tần Hoan gật đầu, "Đương nhiên là phải nói, có điều Lục tỷ tỷ không cần phải lo lắng, ta đi nói là được, việc này trước mắt đừng để lộ ra..."

Tần Sương vốn đã cực kỳ sợ hãi, vừa nghe thấy lời này thì trong lòng không khỏi buông lỏng, "Được, ta... ta đi về trước nghỉ ngơi."

Tần Sương nói xong liền đi, Vãn Tình và Tú Vân đương nhiên cũng đi theo nàng. Đợi đến lúc nàng đi khỏi rồi Phục Linh mới vội vàng nhìn sang Tần Hoan, "Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Tần Hoan nhìn sang phía Đông, "Chúng ta đi qua đó xem thử..."

Phục Linh chớp chớp mắt, không biết Tần Hoan có tính toán gì thế nhưng vẫn nghe lời đi theo. Ba người nàng cố ý đi về hướng Đông, chẳng bao lâu sau đã gặp 2 nam bộc đang quét tuyết. Tòa trạch viện này mặc dù chỗ khác không cần phải dọn dẹp, thế nhưng ở phía Đông là nơi chủ nhân ở thì lại không thể nào qua loa được. Hai người này gặp được Tần Hoan thì vội vàng dừng việc trong tay lại rồi cúi đầu hành lễ.

Tần Hoan gật đầu không để ý đến, sau đó tiếp tục đi về hướng Đông. Mới đi được vài bước thì Đổng thúc đã đến, vừa thấy Tần Hoan liền cười nói, "Tần cô nương sao lại qua đây thế? Là muốn đến gặp thiếu chủ nhân à?"

Tần Hoan xua tay rồi cười nói, "Không phải không phải, chỉ là vừa rồi ăn cơm hơi no cho nên ra ngoài đi dạo cho tiêu bớt thôi, vốn là muốn đi sang chỗ buổi sáng kia thế nhưng vừa mới đi qua đã lại ngửi thấy mùi lạ, cũng không biết là mùi gì."

Đổng thúc chau mày, "Mùi? Là mùi gì?"

Vẻ mặt Tần Hoan ngây thơ như không biết gì, "Hình như là mùi của động vật nhỏ, buổi sáng Đổng thúc nói bên trong viện kia có giam giữ chó, có điều vừa rồi ta còn chưa đi chỗ nào khác. Có phải ở viện khác vẫn còn giam giữ con gì nữa hay không?"

Vẻ nghi hoặc trong mắt Đổng thúc chớp lóe rồi biến mất luôn, sau đó rất nhanh đã tiêu tán hết không thấy gì nữa, "À..., cái này để tiểu nhân phái người đi xem thử."

Tần Hoan gật đầu, "Cũng có khả năng là ta nhầm lẫn rồi." Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua về phía trước, "Đường này sắp đến Nhân Tâm viện rồi, không nên quấy rầy thần y. Bây giờ bọn ta trở về thôi, Đổng thúc cứ đi bận việc đi."

Đổng thúc gật đầu cười tít mắt, lúc này Tần Hoan mới dẫn Phục Linh và Vãn Hạnh quay người lại rời đi.

Hiện giờ Tần Hoan không đi đến chỗ khác nữa mà chỉ quay về viện của mình thôi. Vừa vào trong cửa viện nàng liên quay lại nhìn Vãn Hạnh, "Vãn Hạnh, e, tìm cách ra ngoài nhìn xem bọn họ thu dọn chỗ đó như thế nào."

Vãn Hạnh gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều mà quay đi luôn.

Phục Linh hơi kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Tiểu thư bảo Vãn Hạnh đi nhìn cái gì?"

Tần Hoan thở dài, "Ta muốn biết chuyện này là do ai làm."

Phục Linh nghe thế thì cũng tập trung suy nghĩ, "Tiểu thư nói mấy xác mèo này cực kỳ có khả năng là do con mèo đen kia tha qua, nếu đúng thế thì chắc chắn ở chỗ khác sẽ có còn nhiều hơn. Trong tòa trạch viện này lại có người có loại đam mê dã man như vậy ư?"

Tần Hoan mím môi mà không nói gì, Phục Linh thấy sắc mặt Tần Hoan tối sầm lại thì cũng không hỏi thêm nữa.

Hai người đi vào trong phòng ngồi, đại khái sau khoảng nửa cạnh giờ thì Vãn Hạnh khẽ quay về, "Tiểu thư, là Đổng thúc dẫn 2 nam bộc qua đó, bọn họ dùng xẻng xúc toàn bộ xác mèo đưa ra khỏi trạch viện, nhưng cụ thể đưa đi đâu thì vẫn chưa biết được, có lẽ là đem đi chôn thôi. Nô tỳ nhìn thấy Đổng thúc không hề kinh ngạc, dáng vẻ như chỉ muốn che giấu cho xong chuyện này thôi."

Tần Hoan nghe thấy câu này thì trong lòng lại càng trĩu nặng, "Ta biết rồi..."

Phục Linh nhìn Vãn Hạnh, sau đó lại nhìn thoáng qua khuôn mặt trầm tư của Tần Hoan rồi sau đó liền không dám hỏi gì nhiều nữa.

Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, sắc trời đã tối dần xuống, màn đêm cũng sắp bao trùm, nàng hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Tên trộm thuốc kia không nói tới, ban đầu là nàng phát hiện ra tiếng vang kỳ quái ở trong viện, sau đó lại phát hiện xác mèo nằm đầy đất. Đổng thúc đã từng nói, toàn bộ chó trong viện này đều bị thuốc cho câm, nếu nói như thế thì bọn chúng liệu có lại giống như mèo mà hôm nay nàng thấy không?

Tần Hoan híp mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy con chuột mà mình nuôi trước kia, bởi vì không biết mấy phương thuốc mình phối ra liệu có thích hợp hay phát độc hay không, cho nên nàng mới dùng chuột để thử thuốc. Về sau quả nhiên mấy con chuột đó cũng chết vì thuốc cho nên từ lúc đó là nàng sẽ không đụng chạm đến những phương thuốc độc hại này nữa, và cũng không dùng những sinh linh khác để đi thử thuốc nữa. Dùng động vật nhỏ thử thuốc không hề phạm pháp, thế nhưng nhiều mèo như vậy...

Tần Hoan cảm thấy trong lòng đột nhiên tràn lên một luồng khí lạnh...

"Tiểu thư?" Phục Linh cảm thấy quanh than Tần Hoan hoàn toàn lạnh lẽo nên hơi lo lắng, nàng khẽ gọi.

Tần Hoan thở dài, "Chuyện này... trước mắt cứ tạm vậy đi..."

Phục Linh có chút muốn nói lại thôi, "Thế này cũng không giống với tính tình của tiểu thư."

Tần Hoan cười khổ, "Tính tình của ta nên là như thế nào? Đôi khi ta cũng chẳng biết phải làm gì cả..."

Trời càng lúc càng tối, mặc dù ban ngày không có tuyết rơi thế nhưng chưa hề nhìn thấy được mặt trời. Đến buổi tối lại có gió lạnh nổi lên, từng trận từng trận thổi qua khiến cho mấy tán liễu cổ va vào nhau kêu xào xạc. Chẳng bao lâu sau Phục Linh có hơi kinh ngạc lên tiếng, "Tiểu thư, bên ngoài lại có tuyết rơi..."

Tần Hoan thoáng giật mình, vốn chỉ là chờ 1 ngày để cho tuyết tan một chút là có thể rời đi, thế nhưng không ngờ đến tuyết lại rơi nữa. Tuyết lần trước vốn còn chưa kịp tan thì lần tuyết này rơi sẽ làm tăng độ dày lên thêm nữa, hành trình của bọn họ lại bị chậm lại nữa rồi!

Ngay lúc đang nghĩ như vậy thì cửa phòng đối diện đã mở ra, Tần Sương khoác áo choàng chạy đến bên phòng Tần Hoan. Nàng đẩy cửa vào rồi nói, "Tuyết lại rơi rồi, thế này thì không tốt lắm rồi! Lần này tuyết rơi thì có phải chúng ta lại phải lên đường muộn đúng không?"

Phục Linh vừa rót trà cho Tần Sương vừa nói, "Lục tiểu thư chẳng phải thích tuyết rơi lắm sao? Sao bây giờ lại lo lắng rồi?"

Tần Sương ai oán lườm Phục Linh một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng, "Ta còn muốn đi sớm một chút, từ lúc ở thôn Tam Nguyên kia là ta bắt đầu sợ hãi, đến tòa trạch viện này ban đầu còn tưởng là tốt, sau đó thì... Dù sao thì ta cũng cảm thấy được chỗ này cực kỳ quái lạ, cho nên đi sớm một chút càng tốt hơn."

Tần Sương nói đương nhiên là do chiều nay nhìn thấy đống xác mèo kia, sau đó nàng lại nhìn sang Tần Hoan, "Chuyện này là thế nào?"

Tần Hoan đi đến bên cạnh Tần Sương, "Nói với Đổng thúc rồi, ông ấy đã dẫn người đến thu dọn sạch sẽ rồi."

"Chỉ thế thôi à?" Tần Sương lập tức đứng dậy, "Trước đây ngươi vẫn đi theo Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân, ta còn tưởng rằng ngươi là người ghét ác như thù, việc này sao có thể cứ thế cho qua được? Phải điều tra, tra xem rốt cuộc là kẻ nào trong trạch viện này lại xấu xa như thế!"

"Sau đó thì sao?" Tần Hoan nhìn Tần Sương, "Sau đó báo quan à?"

Tần Sương ngây ra một lúc, "Chuyện như vậy... Quan phủ có thể quản lý hay không nhỉ..."

Tần Hoan lắc đầu, đôi mắt Tần Sương lại mở to, tựa hồ như có chút hiểu được rồi. Chuyện này nếu nói lý thì cũng không phạm pháp, chưa kể các nàng chỉ là người ở nhờ trong trạch viện của người ta thôi, làm gì có tư cách xen miệng vào?"

"Vậy... vậy thật sự cứ thế bỏ qua sao?"

Tần Hoan chau mày, "Việc này chúng ta không nắm được đầu đuôi sự việc gì, cho dù có muốn quản thì cũng không có cách nào quản cả."

Nói xong Tần Hoan cụp mắt xuống, người ngoài không nhìn ra được thế nhưng nàng lại có thể. Trên thi thể mấy con mèo mới chết, miệng vết thương chính là vết cắt ngay ngắn, vả lại có thể mơ hồ thấy được ngũ tạng trong bụng. Người có thủ pháp tuyệt diệu đến như vậy thì trong tòa trạch viện này còn có thể là ai khác nữa?

Thế nhưng suy nghĩ này cũng không phải chắc chắn, có khi chỉ là nàng nghi ngờ vô căn cứ mà thôi. Tần Hoan biết chuyện này nàng không thể quản nổi.

Tần Sương nghe thấy thế cũng cúi đầu, "Ta đi nói với Tam ca một tiếng, chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây sớm thôi."

Nói xong Tần Sương xoay người chạy ra cửa. Phục Linh nhìn bóng lưng của Tần Sương rồi thở dài, "Lục tiểu thư có lẽ là đã bị dọa sợ."

Đương nhiên Phục Linh biết Tần Hoan không hề sợ hãi, tiểu thư nhà nàng mổ thi nghiệm cốt đều tràn đầy tài năng, xác mấy con mèo này thôi cũng chẳng là gì cả.

Vốn tưởng rằng lần này Tần Sương đi rồi sẽ không quay về đây nữa, thế nhưng chưa được bao lâu nàng đã tức giận chạy về đây. Người còn chưa đến cửa thì tiếng đã đến, "Trời ạ, muội có biết vừa rồi ta ở chỗ Ngũ tỷ tỷ nhìn thấy cái gì không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.