Chương 132: Thi thể đầy đất (3)
Giấc ngủ trưa này của Tần Hoan kéo dài tận 1 canh giờ, lúc nàng tỉnh dậy đi ra khỏi phòng ngủ thì Tần Sương đã ngồi ở trên giường nhỏ cạnh cửa sổ rồi, trên tay nàng ta bê một đĩa bánh trà xanh, vừa ăn vừa đọc sách. Đó chính là một cuốn tạp ký mà mấy hôm nay Tần Hoan rảnh rỗi nên mới đọc, thấy Tần Sương tự ý lấy ra đọc thì nàng cũng không nói gì. Ngược lại Tần Sương lại ngẩng đầu lên ra vẻ rất hiên ngang, "Sao ngươi ngủ lâu như vậy, có muốn ăn bánh trà xanh hay không, bánh này ăn ngon cực kỳ..."
Tần Hoan lắc đầu, nhìn Tần Sương ăn bánh đến phùng mang trợn má mà thở dài. Hai má Tần Sương căng tròn cả lên, thế nhưng nàng vẫn không phát hiện ra Tần Hoan vừa thở dài, chỉ ca ngợi một câu, "Đúng là ngon hơn rất nhiều so với bên cạnh sông Nhạn."
Tần Hoan có chút bất đắc dĩ, thấy sắc trời bên ngoài đã sắp tối rồi liền nói, "Người kia đã thức dậy chưa nhỉ?"
Tần Sương lắc đầu, "Không biết, Tôn công tử không qua đây nói."
Tần Hoan hơi để tâm, mặc dù cực kỳ tín nhiệm y thuật của Tôn Mộ Khanh thế nhưng nàng vẫn lo lắng hắn chăm sóc người bệnh không được chu đáo lắm, "Ta qua đó xem thử..."
Tần Sương vừa nghe thấy Tần Hoan muốn ra ngoài thì ngay lập tức đứng bật dậy, "Ta cũng đi!"
Tần Hoan bất đắc dĩ, cũng không thể không cho nàng ta đi được. Phục Linh bật cười, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3746392/chuong-132-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.