Giấc ngủ trưa này của Tần Hoan kéo dài tận 1 canh giờ, lúc nàng tỉnh dậy đi ra khỏi phòng ngủ thì Tần Sương đã ngồi ở trên giường nhỏ cạnh cửa sổ rồi, trên tay nàng ta bê một đĩa bánh trà xanh, vừa ăn vừa đọc sách. Đó chính là một cuốn tạp ký mà mấy hôm nay Tần Hoan rảnh rỗi nên mới đọc, thấy Tần Sương tự ý lấy ra đọc thì nàng cũng không nói gì. Ngược lại Tần Sương lại ngẩng đầu lên ra vẻ rất hiên ngang, "Sao ngươi ngủ lâu như vậy, có muốn ăn bánh trà xanh hay không, bánh này ăn ngon cực kỳ..."
Tần Hoan lắc đầu, nhìn Tần Sương ăn bánh đến phùng mang trợn má mà thở dài. Hai má Tần Sương căng tròn cả lên, thế nhưng nàng vẫn không phát hiện ra Tần Hoan vừa thở dài, chỉ ca ngợi một câu, "Đúng là ngon hơn rất nhiều so với bên cạnh sông Nhạn."
Tần Hoan có chút bất đắc dĩ, thấy sắc trời bên ngoài đã sắp tối rồi liền nói, "Người kia đã thức dậy chưa nhỉ?"
Tần Sương lắc đầu, "Không biết, Tôn công tử không qua đây nói."
Tần Hoan hơi để tâm, mặc dù cực kỳ tín nhiệm y thuật của Tôn Mộ Khanh thế nhưng nàng vẫn lo lắng hắn chăm sóc người bệnh không được chu đáo lắm, "Ta qua đó xem thử..."
Tần Sương vừa nghe thấy Tần Hoan muốn ra ngoài thì ngay lập tức đứng bật dậy, "Ta cũng đi!"
Tần Hoan bất đắc dĩ, cũng không thể không cho nàng ta đi được. Phục Linh bật cười, cảm thấy Tần Hoan lại có thêm một cái đuôi nhỏ.
Vừa nói chuyện vừa ra khỏi cửa, nói mãi cho đến khi vào đến trong viện của Tôn Mộ Khanh. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong phòng, Tần Hoan và Tần Sương bước đến liền nghe thấy Tôn Mộ Khanh nói, "Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Trong lòng Tần Hoan khẽ động, nàng vội vàng gõ cửa. Tôn Mộ Khanh nghe thấy thế liền quay người lại, thấy người đến là Tần Hoan thì hắn đứng bật dậy, "Cửu cô nương, Lục cô nương, mau mời vào trong..."
Tần Hoan đi vào, "Ông ấy tỉnh dậy rồi à?"
Tôn Mộ Khanh gật đầu, "Đã tỉnh rồi, cô nương vào mà xem..."
Tần Hoan bước đến cạnh giường, thấy nam nhân trên giường đã mở hờ mắt ra, ông ta nhìn thấy đám người Tần Hoan đi đến thì mí mắt vẫn còn giật giật, Tôn Mộ Khanh lại nói, "Tỉnh dậy được khoảng nửa canh giờ rồi, thế nhưng có vẻ như vẫn chưa nói thành tiếng được."
"Chắc không phải bị thương ở cổ họng chứ?"
Tần Sương hỏi một câu, Tôn Mộ Khanh gật đầu, "Có khả năng này, hoặc chính là thân thể quá yếu. Vừa rồi ta mới cho ông ta uống thuốc, xem xem buổi tối có tiến triển gì không."
Tần Hoan gật đầu, còn Tần Sương lại hỏi, "Cửu muội muội không xem thử cho ông ta à?"
Tần Hoan lắc đầu cười bất đắc dĩ, "Ta làm sao so được với Tôn công tử..."
Tần Sương khẽ hừ một tiếng, "Sao không thể so chứ, muội chẳng phải là tiểu y tiên trong phủ chúng ta sao?"
Tần Sương vừa dứt lời thì Tần Hoan chợt sửng sốt, thế nhưng bên kia Tôn Mộ Khanh lại càng sửng sốt hơn. Hắn trợn tròn mắt nhìn sang Tần Hoan, một lúc sau cũng không hề lên tiếng...
Biểu hiện kì dị khiến cho Tần Sương hơi không hiểu, nàng nhìn vẻ mặt của Tôn Mộ Khanh rồi vội vàng giải thích, "Chuyện này... ngươi đừng nên coi thường Cửu muội muội... Muội ấy đã chữa được bệnh cho Thái trưởng Công chúa ở An Dương Hầu phủ đó!"
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tôn Mộ Khanh dần dần bình phục lại, sau đó mới thở dài nói, "Hóa ra là Cửu cô nương..."
Tần Hoan hơi áy náy, ngày đó Tôn Mộ Khanh hỏi Yến Trì thì nàng cũng có mặt, Yến Trì không nói gì thì nàng cũng không nói cho rõ ràng theo, chính là bản thân đã giấu diếm Tôn Mộ Khanh rất nhiều ngày nay rồi. Tần Hoan cụp mắt xuống, "Cũng không phải là cố ý không nói cho Tôn công tử, lúc đó..."
Tôn Mộ Khanh lại nở nụ cười, "Ta biết ta biết! Lúc đó chúng ta mới gặp mặt được 2 lần thôi, Cửu cô nương cũng không phải là người thích mua danh trục lợi cho nên mới không muốn nói mình là tiểu y tiên của thành Cẩm Châu..."
Tần Hoan nghe câu này xong thì trong lòng càng thêm áy náy, ngược lại Tôn Mộ Khanh khích lệ, "Cửu cô nương đúng thật là càng lúc càng khiến người ta thay đổi cách nhìn, những đại phu khác phàm là khi nghe được tên tuổi của Dược Vương cốc thì không ai không muốn tiếp cận. Vậy mà ngay từ đầu Cửu cô nương đã cự tuyệt ta rồi."
Tôn Mộ Khanh có chút vui mừng, sau đó lại có chút hưng phấn, "Xem ra ông trời vẫn đối xử với ta không tệ, vậy mà có thể gặp lại Cửu cô nương, lần này ta đến Cẩm Châu một chuyến quả thật không hề uổng phí... Trước đây ta chỉ cho rằng Cửu cô nương là người thích y thuật, hiện giờ hóa ra cũng không chỉ có vậy. Nghe nói trước đây Thái trưởng Công chúa được một vị danh y xuất thân từ ngự y trong cung chữa trị, thế nhưng ông ta lại chịu bó tay, về sau Cửu cô nương lại chữa khỏi, đủ để thấy được y thuật của Cửu cô nương hơn hẳn vị danh y kia. Cửu cô nương là học y của tiền bối nào vậy?"
Tần Sương đúng là có lòng tốt mà lại làm hỏng việc mất rồi, trong lòng Tần Hoan hơi hồi hộp, trên mặt không dám thể hiện ra. Nàng cũng không định cật lực giấu diếm thế nhưng lại sợ bị Tôn Mộ Khanh phát hiện y thuật của nàng là học được từ Dược Vương cốc.
"Là học được từ gia phụ và gia mẫu." Tần Hoan mặc kệ là ai đến hỏi, lý do thoái thác này của nàng luôn luôn không tệ.
Tôn Mộ Khanh liền kinh ngạc, "Thì ra là thế, lệnh tôn và lệnh từ cũng được từng vào học tập trong Dược Vương cốc sao?"
Tần Hoan nghe thế liền cười khổ, "Gia phụ gia mẫu đã qua đời từ sớm rồi, theo ta biết được thì bọn họ cũng chưa đến Dược Vương cốc. Hồi ta còn nhỏ thì phụ mẫu đã dạy ta rất nhiều, ta chữa khỏi cho Thái trưởng Công chúa cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, danh hiệu y tiên quả thực không dám nhận."
Tôn Mộ Khanh thấy hơi có lỗi, hắn nhìn vẻ mặt buồn bã của Tần Hoan thì không dám hỏi nhiều nữa. Còn Tần Hoan lại tận lực dùng trí nhớ mơ hồ của mình để làm lý do thoái thác nên Tôn Mộ Khanh chỉ còn cách gật đầu, "Thật sự là xin lỗi, ta không biết phụ mẫu Cửu cô nương đã qua đời..."
Tần Hoan khẽ cười, "Không sao." Nói xong nàng lại nhìn sang phía nam nhân kia, "Ông ta lại ngủ thiếp đi rồi."
Tôn Mộ Khanh quạy lại nhìn, quả nhiên đôi mắt nam nhân đó đã nhắm chặt, hơi thở cũng đều đều hẳn lên.
"Ngủ rồi cũng tốt, hiện tại vẫn không có cách nào ăn vào được, đành phải đợi đến tối vậy." Tôn Mộ Khanh nói xong liền dẫn mấy người Tần Hoan đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi sau đó mới nói, "Mau đi ăn cơm thôi, Đổng thúc vừa đến nói rằng rất nhanh sẽ mang cơm đến."
"Vậy chúng ta đến chỗ Tam ca chờ đi..."
Tần Sương lên tiếng rồi mấy người bọn họ liền đi về hướng viện của Tần Diễm. Quả nhiên rất nhanh sau đó cơm tối đã được mang đến bày hết lên bàn. Lúc dùng cơm thì ánh mắt Tần Sương không ngừng nhìn sang phía Tần Tương, mà ngay lúc ăn cơm xong Tần Tương đã kéo tay Tần Hoan nói, "Vừa rồi Ngũ tỷ tỷ không hề tập trung ăn cơm, chỉ luôn luôn nói chuyện cùng với Tôn công tử, hay là lại có ý đồ gì rồi?"
Tần Hoan bật cười, "Nếu như tỷ thật sự thấy buồn chán thì cứ ra ngoài đi dạo một chút, trước sau trái phải đều được, nhớ đừng có đi quá xa là được."
Tần Sương trừng mắt, "Ngươi cái con người này... Sao có thể như vậy chứ..."
Tần Hoan thay nàng nói ra 2 chữ 'buồn chán' thật sự khiến cho Tần Sương vừa giận vừa dỗi. Tần Hoan nhìn nàng giây lát rồi lại thở dài, "Thôi được rồi, chúng ta đi dạo ở phía sau vậy, ngoài trời có hơi lạnh, mặc áo choàng vào đã."
"Thế này còn xem được..."
Tần Sương vui vẻ hẳn lên, nàng và Tần Hoan mỗi người mặc lên áo choàng của mình rồi đi ra ngoài. Tần Hoan cũng không cố tình quay lại con đường sáng sớm nay vừa đi, thế nhưng bất tri bất giác nàng lại vẫn đi về phía Bắc của tòa trạch viện. Từ phía rất xa thì ánh mắt của nàng đã như có như không nhìn về phía gian viện mà sáng nay nàng nghe được tiếng động. Mặc dù đã cố ép bản thân đừng nghi ngờ vô căn cứ thế nhưng mây mù bao phủ trong lòng nàng lại chưa hề tan đi.
"Đây là con đường mà sáng nay tiểu thư đi đến."
Phục Linh và Vãn Hạnh vẫn đi theo phía sau, sáng sớm nay 2 người bọn họ cũng đã đi dọc theo dấu chân để tìm Tần Hoan cho nên giờ thấy nàng đi đến đấy thì lại lên tiếng nhắc nhở. Tần Hoan liền nói, "Phía Tây đã đi rồi, phía Đông không nên quấy rầy, phía Nam là cửa phủ, cho nên chỉ còn chỗ này để cho chúng ta đi mà thôi."
Phục Linh nghe thế liền thở dài, "Lần sau tiểu thư ra ngoài thì nhớ chắc chắn phải gọi bọn nô tỳ đi chung, mặc dù đây là tòa trạch viện của Tôn thần y thế nhưng tuyết dày thế này, lỡ như tiểu thư bị trượt ngã sái chân ở bên ngoài thì phải làm sao chứ."
Vừa nói xong thì Tần Sương bước hụt một cái nên lảo đảo!
"Tiểu thư..."
Vãn Tình kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi đỡ nàng lại, bản thân Tần Sương cũng sợ đến mức ôm chặt ngực, không khỏi quay lại lườm Phục Linh, "Ngươi cái đồ miệng quạ đen kia... Tiểu thư nhà ngươi không ngã mà suýt chút nữa ta đã ngã rồi..."
"Thật sự là khiến ta sợ muốn chết, vẫn may là chưa ngã..."
Đang nói thì đột nhiên có một tiếng kêu nhỏ vang lên. Tần Hoan vốn không để ý đến mấy người nói gì thế nhưng tiếng kêu này đột nhiên khiến cho nàng dừng chân lại.
"Đừng nói nữa, là con gì đang kêu thế?"
Nàng vừa nói như vậy thì mấy người lập tức im lặng.
Rất nhanh sau đó, phía trước bên tay trái có một tiếng kêu 'Meo' rất nhỏ.
Tần Sương mở to mắt, "Mèo? Làm mèo à?"
Tần Hoan bước về chỗ phát ra âm thanh theo bản năng, Tần Sương bất đắc dĩ nói, "Muội muốn đi tìm con mèo kia à? Tòa trạch viện này lớn như vậy thì có mấy con mèo hoang cũng là bình thường. Mèo hoang đa phần là cực kỳ bẩn, muội... ơ kìa..."
Tần Sương nói mấy câu, thấy Tần Hoan không để ý gì đến mình thì cũng vội chạy lên.
Tần Sương đi theo Tần Hoan đến bên cạnh một tòa viện, sau đó ánh mắt rơi vào một con đường nhỏ nằm giữa 2 tiểu viện. Xem ra con đường này cực kỳ cũ kỹ, hai bên cạnh tường phủ đầy rêu xanh và tơ nhện, mà tiếng mèo kêu rất nhỏ kia vang lên từ tít tận trong cùng của con đường này.
Phía cuối đường có vẻ như còn lối rẽ phải, thế nhưng nhìn con đường quá nhỏ hẹp này trong phút chốc Tần Hoan lại không hề bước lên nữa.
"Làm sao thế? Sao ngươi lại không tiến lên phía trước?"
Vừa nói thì tiếng mèo kêu lại vang lên, Tần Hoan cứ như bị cái gì làm cho xúc động nên lại tiếp tục bước đi tiếp. Thế nhưng trước khi nàng bước được 1 bước thì Vãn Hạnh đột nhiên tiến lên đi ở đầu hàng.
Tần Hoan nhìn thoáng qua Vãn Hạnh, sau đó không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng đi theo phía sau nàng.
Đi được khoảng 20 bước đã đến được tận cùng của con đường, đột nhiên Tần Sương bịt mũi lại, "Trời ạ, chỗ này bốc lên mùi gì thế, ghê tởm chết mất..."
Con đường nhỏ hẹp, mà càng đi vào sâu bên trong lại càng ngửi thấy mùi hôi thối rõ ràng.
Bước chân Vãn Hạnh cũng thoáng chậm lại, nàng phất phất tay ý bảo người phía sau đi chậm lại một chút.
Mấy người đồng loạt dừng chân lại, sắc mặt Tần Hoan cực kỳ nghiêm trọng, nàng lắng tai nghe lại thế nhưng tiếng mèo kêu cực kỳ rõ ràng ban nãy nay đã không còn nữa. Tần Hoan còn đang mải nghi ngờ thì bước chân Vãn Hạnh đã trở nên gấp rút...
Vãn Hạnh cũng bước trên nền tuyết bằng phẳng, thế nhưng Tần Hoan liếc mắt một cái nhìn đã thấy dấu chân Vãn Hạnh lưu lại trên tuyết nông hơn so với các nàng một chút. Khi vừa đi đến đoạn rẽ ở cuối đường, cũng không biết Vãn Hạnh nhìn thấy cái gì mà lại nhăn chặt mày.
Tần Sương nhìn Vãn Hạnh, khẽ hỏi, "Là cái gì?"
Vãn Hạnh nhìn thoáng qua Tần Hoan, sau đó mới thành thật trả lời, "Mèo..."
Mèo? Tần Hoan ngay lập tức tăng tốc, thế nhưng khi nàng đi đến bên cạnh Vãn Hạnh nhìn về phía bên phải thì cả người cũng sửng sốt.
Mấy người phía sau Tần Hoan cũng đã đi tới, rất nhanh mấy vị cô nương cũng cùng nhau lách đến bên cạnh Tần Hoan. Thế nhưng vừa dừng chân lại thì các nàng liền cùng nhau hít vào một hơi khí lạnh. Tần Sương trợn tròn mắt, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào một đống bầy nhầy ở cách đó không xa, một lát sau liền xoay người lại 'Ọe' một tiếng rồi ói hết ra ngoài. Sắc mặt Phục Linh cũng trắng bệch, "Sao lại có thể nhiều như vậy..."
Đằng trước đó 10 bước chân, ngay bên dưới mái cong do có rãnh nước cho nên tuyết còn chưa lấp kín, hiện tại ở chỗ đó có nguyên một mảng lớn máu đỏ cùng với da lông nằm lẫn lộn nát bấy hòa quyện với nhau, xác mèo nằm la liệt đầy trên mặt đất. Hơn nữa lại còn có một con mèo cả người đen xì đang xù lông nhe nanh, cực kỳ hung dữ hướng về phía mấy người Tần Hoan...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]