Giọng nói Tần Hoan điềm tĩnh, hai nam bộc trong phòng chẳng bao lâu lại ra ngoài xúc tuyết đem vào, cứ đi tới đi lui như vậy, đến hơn nửa canh giờ sau thì trong phòng mới có tiếng reo mừng. Đổng thúc đứng ở ngoài cửa nở nụ cười, "Biểu thiếu gia thật sự lợi hại, không cần phải kinh động đến thiếu chủ nhân mà vẫn có thể cứu sống được người ta..."
Tôn Mộ Khanh nói to, "Không kinh động sư huynh là tốt nhất, hiện tại sư huynh có còn đang làm thuốc hay không?"
"Sau khi thiếu chủ nhân gặp Tần công tử và Tần cô nương thì hiện tại đang nói chuyện cùng với Bạch thiếu chủ."
Đổng thúc vừa dứt lời thì Tôn Mộ Khanh hơi kinh ngạc, "Bạch thiếu chủ?"
"Đúng thế, là Phi Giác thiếu chủ, ngài ấy từ trước cũng đã đến đây rồi, chỉ là gần đây thường xuyên phải ra ngoài mua thuốc cho phu nhân thôi. Ngài ấy và thiếu chủ nhân cũng lo lắng cho bệnh tình của phu nhân, bên trong thành Viên Châu có những loại dược liệu nào tốt là ngài ấy đều mua về hết. Đêm qua ngài ấy mới trở về, ban nãy lúc biểu thiếu gia đến thì ngài ấy vẫn còn chưa tỉnh dậy, có điều hiện tại ngài ấy nói chuyện xong với thiếu chủ nhân rồi, đang chuẩn bị lại đi Viên Châu một chuyến rồi."
Tôn Mộ Khanh vui vẻ, "Không ngờ Phi Giác đại ca cũng ở đây! Lúc sáng ta đến lại không nghe thấy sư huynh nhắc đến! Khi nào huynh ấy về? Ta nhất định phải đến gặp một lần!"
"Tính tình của biểu thiếu gia thì thiếu chủ nhân đã hiểu, có thể nói một câu thì chắc chắn sẽ không nói hai câu. Lần này Bạch thiếu chủ đi nếu nhanh thì 1-2 ngày, nếu lâu thì cũng chỉ 2-3 ngày, biểu thiếu gia nhất định có thể gặp."
Nghe Đổng thúc nói như vậy thì Tôn Mộ Khanh liền yên tâm, "Hay lắm, vậy thì ta đây liền không vội qua đó làm chậm trễ thời gian của huynh ấy. Phải rồi, sư tẩu đã thức dậy chưa?"
Đổng thúc thở dài thật sâu, "Vẫn chưa, lần này có lẽ là sẽ lại ngủ liền mấy ngày..."
"Vậy thì ngàn vạn lần đừng đến kinh động sư huynh, để cho huynh ấy chuyên tâm chữa bệnh với ở bên cạnh chăm sóc sư tẩu." Tôn Mộ Khanh căn dặn một câu rồi lại nói, "Ta viết đơn thuốc, mặc dù người này còn sống thế nhưng cũng đã bị tổn thương do giá rét, phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Chờ khi nào ông ta thức dậy thì hỏi xem ông ta là người ở đâu đến..."
Đổng thúc gật đầu, "Biểu thiếu gia cứ viết đi, trong nhà tuy không đầy đủ thế nhưng thuốc thì chắc chắn không thiếu."
Tôn Mộ Khanh cười ha ha, "Vậy thì tốt rồi, làm phiền Đổng thúc vậy."
Bên trong có tiếng nói chuyện, sau đó 2 nam bộc ban nãy khiêng nam nhân kia ra cửa. Nam nhân đó lúc được khiêng vào đây thì chỉ cuộn người lại thành 1 cục, hiện giờ đã có thể duỗi người nằm thẳng ra rồi. Bọn họ đi từ trong phòng chính ra, đi thẳng sang gian phòng bên trái viện này.
Tần Sương mở to mắt, "Sao... sao lại để cho người này ở chung với Tôn công tử vậy?"
Vừa dứt lời thì Tôn Mộ Khanh cũng đúng lúc đi đến cửa, hắn khoát tay nói, "Không sao cả không sao cả! Viện này vẫn còn một gian phòng nữa để trống, cho ông ta đến đó ở tạm đi, chỗ khác vẫn còn chưa dọn dẹp xong."
Đổng thúc cười xòa, "Tính tình này của biểu thiếu gia vẫn không hề thay đổi, một chút phách lối cũng không hề có."
Tôn Mộ Khanh phất phất tay áo, cực kỳ đức hạnh nói, "Ta cũng chẳng phải sư phụ, phách lối cái gì chứ..."
Lời này có chút hàm ý mỉa mai, chọc cho Đổng thúc cười ha hả, "Nếu như Cốc chủ mà nghe được câu này của biểu thiếu gia thì chắc chắn sẽ phạt biểu thiếu gia đi chép đơn thuốc rồi..."
Tôn Mộ Khanh trợn mắt, "Cho nên ta mới chỉ dám nói ở đây..."
Lời này khiến ai ở đây cũng buồn cười, Đổng thúc lại lên tiếng, "Người này nếu như thật sự là kẻ trộm thì chúng ta cũng không biết ở bên ngoài vườn thuốc xảy ra chuyện gì nữa rồi. Bình thường vốn là mỗi ngày vào giữa trưa đều phái người đi một vòng kiểm tra, thế nhưng hôm nay vẫn còn chưa kịp đi. Chờ chút nữa ta sẽ mang thuốc đến, hiện tại đi phân phó mấy người ra ngoài đó xem thử, nơi này xung quanh không có ai cả, không ngờ tới lại thật sự có người đến đây ăn trộm thuốc."
Đổng thúc nói xong liền rời khỏi viện, hai nam bộc kia xong việc thì cũng rời khỏi. Nhìn thế này thì mấy người Tần Hoan mới vào bên trong phòng để quan sát nam nhân kia. Trên người ông ta chỉ mặt một bộ quần áo lót, nằm trên giường được đắp chăn gấm rất dày. Dáng người ông ta cao trung bình, cực kỳ gầy yếu, khuôn mặt tím đen, cánh môi khô nứt, vừa nhìn đã biết dung mạo của người nông dân rồi. Hiện tại vừa được Tôn Mộ Khanh cứu sống thì khuôn mặt tím đen có vài chỗ bị tổn thương do giá rét đã hơi hồng hào trở lại rồi. Mấy người Tần Hoan càng chắc chắn người này là thôn dân ở gần đây.
"Người này cũng không biết là thôn dân ở chỗ nào, chẳng lẽ là ở thôn Tam Nguyên?"
Tần Sương tò mò hỏi một câu, Tôn Mộ Khanh bên này lại ung dung nói, "Xem dáng vẻ này có khi lại là người thành thật, có lẽ trong nhà cần thuốc nhưng không có cách nào khác mới phải đến đây trộm. Chờ ông ta tỉnh lại thì hỏi mấy câu thử, là thôn dân ở gần đây hay không thì cũng được. Muộn nhất tối hôm nay ông ta sẽ tỉnh lại, nếu như khôi phục tốt thì 1-2 ngày nữa có thể để cho ông ta tự đi về nhà rồi."
Mọi người ở lại nhìn 1 lúc rồi rời đi, sau khi ra khỏi cửa Tôn Mộ Khanh lại thở dài, "Vốn là định ra ngoài đi dạo, không ngờ lại nhặt được một kẻ hấp hối..."
Dù sao người cũng đã cứu được rồi, giọng nói của Tôn Mộ Khanh đầy vẻ khoan khoái, Tần Diễm lại nói, "Tôn công tử cũng cực kỳ thân thuộc với thiếu chủ Bạch gia?"
Tôn Mộ Khanh nghe vậy liền cười nói, "Cũng không thể nói là rất thân thuộc, bên Bạch gia và chi của sư huynh ta đều đã kết thân từ mấy đời rồi. Hồi nhỏ ta đã từng được gặp sư tẩu và Bạch Đại ca, đã nhiều năm không gặp lại rồi."
Tần Diễm gật đầu, "Bạch thiếu chủ rất có khí phách, nổi bật lên vẻ văn nhã, không phụ đại danh của Bạch thị."
Tôn Mộ Khanh lập tức thán phục, "Ồ, Tần công tử đã gặp Bạch Đại ca à?"
Tần Diễm bật cười, "Cũng không phải, là vừa rồi lúc chúng ta đến gặp Tôn thần y thì đúng lúc Bạch thiếu chủ cũng ở đó. Tôn thần y giới thiệu xong thì bọn ta mới quen nhau. Đại danh của Bạch thị thì tại hạ đã ngưỡng mộ từ sớm, hôm nay được gặp người mới nhậm chức gia chủ của Bạch thị thì tại hạ lại cực kỳ vinh hạnh."
Tôn Mộ Khanh giật mình, "Thì ra là thế à. Như vậy xem ra mấy năm nay thân thể của Bạch Đại ca cũng không tệ lắm, hồi nhỏ huynh ấy cũng không khỏe lắm, cực kỳ gầy. Huynh ấy và sư tẩu cùng nhau đến Liên Châu ở, một là bởi vì tình cảm thế giao, hai cũng là bởi vì để cho huynh ấy điều trị thân thể."
Tần Diễm nói luôn, "Tôn công tử không cần lo lắng, hôm nay Bạch thiếu chủ nhìn rất tuấn tú cao lớn, vừa nhìn đã biết khí lực không tệ rồi."
"Thế là tốt rồi thế là tốt rồi, hai huynh muội bọn họ từ nhỏ thân thể đã không quá tốt rồi, ta vẫn còn lo lắng đó."
Nói thêm mấy câu nữa Tôn Mộ Khanh lại chuyển đề tài, "Mấy vị cô nương lần này ra ngoài thì váy áo đều đã ướt rồi, mau về phòng mình sưởi ấm đi thôi, đừng để bị cảm lạnh, người bệnh này ta quan sát là đủ rồi."
Dù sao thì Tôn Mộ Khanh cũng là đệ tử chính thống của Tôn thị, gia thế cũng không hề thấp, vậy mà lại muốn đích thân chăm sóc người bệnh. Vẻ mặt Tần Diễm lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc và cảm phục, Tôn Mộ Khanh thấy thế liền cười nói, "Người đã hành y thì căn bản cũng phải làm những chuyện thế này."
Tần Diễm vừa cười vừa tán thưởng mấy câu sau đó mới cùng mấy người Tần Hoan rời khỏi viện của Tôn Mộ Khanh.
Ra ngoài rồi Tần Tương mới hỏi Tần Diễm, "Tam ca, Bạch thị ở phía Đông cực kỳ lợi hại sao?"
Tần Diễm nghe thế liền gật đầu, vừa đi vừa nói, "Tiền triều thì Bạch thị là đại thế gia xếp bậc nhất, trong tộc có nhiều vô số kể những đại văn hào, lại còn từng có 2 vị Hoàng hậu. Đến triều Đại Chu mặc dù Bạch thị có hơi xuống dốc thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn suy yếu, nhà bọn họ mặc dù không ai ra làm quan thế nhưng cũng có không ít người được các thế hệ Thánh thượng khâm điểm làm khách khanh dạy dỗ Thái tử. Hiện giờ văn nhân trong nhà bọn họ vẫn đứng đầu Đại Chu, lúc Ung vương được lập làm Thái tử, Hoàng thượng đã ngay lập tức phái người đi Ích Châu, dự định mời mấy vị trưởng lão của Bạch thì vào ở Đông cung."
Mặc dù cũng không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng lại chân chính là văn hào thế gia, ngay cả Hoàng đế cũng phải tôn kính nể trọng...
Tần Tương nghe thấy thế thì cảm thấy cơn sóng trong lòng sôi sục, gật đầu sau đó không hỏi gì thêm nữa.
Mấy người đi về chính viện của mình. Tần Sương đi theo Tần Hoan vào trong cửa viện, cũng không về phòng mình mà ngược lại cứ đi theo Tần Hoan, "Thật không ngờ Bạch gia lại lợi hại như vậy, ta vốn chỉ cho rằng Dược Vương cốc lợi hại thôi."
Nghĩ nghĩ rồi Tần Sương lại nói tiếp, "Có điều cũng đúng, đều là vì môn đăng hộ đối thôi. Tôn thần y và phu nhân là thanh mai trúc mã kết thân nhiều đời, bọn họ sống trong gia tộc như vậy, còn có thể kết duyên từ nhỏ thì đương nhiên gia thế đôi bên cũng không thể tầm thường được. Một bên có văn nhân đứng đầu, một bên là tông môn y thuật đứng đầu, thật sự cực kỳ xứng đôi. Nếu như Tôn phu nhân không bị bệnh thì đúng là hoàn mỹ rồi!"
"Trên đời này không có chuyện gì thập toàn thập mỹ cả, Tôn phu nhân sẽ khỏe lại thôi."
Tần Hoan lạnh nhạt tiếp lời, Tần Sương liền ngồi xuống bên cạnh Tần Hoan rồi nói, "Bạch thiếu chủ kia ngươi đã từng gặp chưa?"
Tần Hoan nghe thế thì lắc đầu, "Chưa từng..."
Tần Sương lại có vẻ như hơi thất vọng, "Thế mà ngươi cũng chưa gặp à..."
Phục Linh ở bên cạnh cười nói, "Lục tiểu thư hỏi cái này làm gì?"
Tần Sương khẽ hừ một tiếng, "Ngũ tỷ tỷ đã gặp rồi đó, trong 3 người chúng ta chỉ có 1 mình tỷ ấy gặp được..."
Phục Linh buồn cười lắc đầu, "Suy nghĩ này của Lục tiểu thư đúng là... Vì sau Ngũ tiểu thư gặp rồi thì Lục tiểu thư và tiểu thư nhà ta cũng phải gặp chứ?"
Nếu như là trước đây thì Tần Sương sẽ không vừa mắt với Tần Hoan chứ đừng nói Phục Linh. Nhưng hôm nay nàng đã có thể trò chuyện hoàn toàn bình thường với Phục Linh, "Ngươi đừng cho là ta có suy nghĩ này, xưa giờ đều là Ngũ tỷ tỷ, tỷ ấy thích so bì với người ta..."
Phục Linh nhìn thoáng qua thấy vẻ mặt Tần Hoan không thay đổi, chỉ cười một cái rồi không nói gì thêm.
Tần Sương tức giận nhìn Tần Hoan không để ý đến mình, "Ngươi còn kiệm lời hơn cả Tôn thần y, đúng là nhạt nhẽo!"
Tần Sương đứng dậy, thấy Tần Hoan cũng không có ý định giữ nàng lại liền giậm giậm chân rồi xoay người đi khỏi. Phục Linh lại thấy cực kỳ buồn cười, "Ai da, gần đây sao càng ngày càng thấy Lục tiểu thư đáng yêu nhỉ..."
Tần Hoan cong môi, "Dọc đường nhàm chán, có người làm ồn ào cũng không tệ."
Phục Linh đặt chậu than ở một góc sau đó lại rót cho Tần Hoan một ly trà, "Đúng là thế, Lục tiểu thư hiện giờ chỉ thích đi theo tiểu thư thì cũng tốt. Rời khỏi Cẩm Châu rồi, Quận chúa cũng không thể bầu bạn cùng tiểu thư nữa, mặc dù Lục tiểu thư cũng không thể nói là đi cùng với tiểu thư, thế nhưng suy cho cùng vẫn có người ồn ào ở bên cạnh. Nếu không thì nô tỳ chỉ sợ tính tính tiểu thư càng lúc càng lãnh đạm rồi."
Tần Hoan nghe thấy thế thì bật cười, "Nào có nghiêm trọng như vậy..."
Nàng nói xong thì trong lòng lại có chút phiền não. Nàng đã rời khỏi Cẩm Châu được nửa tháng rồi, ngày trước cứ mấy ngày nàng lại đến Hầu phủ một chuyến, không biết hiện tại Nhạc Ngưng đang làm gì, cũng không biết Thái trưởng Công chúa thân thể có khỏe không, không biết Diêu Tâm Lan thế nào rồi.
"Có phải chúng ta đến kinh thành rồi thì mới có thể nhận được thư?"
Tần Hoan hỏi một tiếng thế nhưng trong lòng nàng đã biết sẵn đáp án. Phục Linh gật đầu, "Tiểu thư muốn biết chuyện gì?"
Tần Hoan nhìn ra mảnh sân phủ đầy tuyết trắng bên ngoài cửa, "Muốn biết Đại tẩu có rời khỏi Tần phủ hay không."
Phục Linh thở dài, "Nếu như Diêu Đại nhân tự mình đến đón thì chắc là sẽ đi thôi. Nô tỳ cảm thấy thiếu phu nhân đã có chút thay đổi rồi, một khi nàng ấy nghĩ thông suốt, cộng thêm quyền thế của Diêu gia thì chắc chắn sẽ có thể an ổn!"
"Hy vọng là thế đi..."
"Tiểu thư có muốn ngủ một chút không?"
Tần Hoan không có thói quen ngủ trưa, thế nhưng đêm quá ngủ quá ít cho nên hiện tại cũng hơi buồn ngủ, nghe thấy thế nàng liền gật gật đầu, "Được, vậy ta đi ngủ một lát..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]