Chương 132: Thi thể đầy đất (1)
"Đây... đây không phải người tuyết..."
Sắc mặt Tần Sương trắng bệch rồi hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó lùi lại về sau vài bước.
Vườn trà này được trồng dọc theo sườn núi, được xây dựng theo kiểu ruộng bậc thang cực kỳ chỉn chu. Chỗ Tần Sương đang đứng tiếp sát với tường đá, mà người tuyết nghiêng nghiêng kia cũng đang dựa vào bên cạnh tường.
Từ xa nhìn lại đúng là hình người, lại thêm nữa bị tuyết trắng bao trùm nên đương nhiên sẽ khiến cho người ta tưởng đấy là người tuyết. Thế nhưng khi lại gần thì Tần Sương lại thấy phía sau gáy người tuyết lại lộ ra một đoạn cổ áo. Chính vì dựa vào tường cho nên 'người tuyết' cũng không phải là chỗ nào cũng bị tuyết trắng bám vào. Mà nếu như đã là người tuyết do người khác đắp lên thì sao lại có thể đang mặc áo chứ?
Sắc mặt Tần Sương hết xanh lại trắng, Vãn Tình đi theo bên cạnh cũng nhìn thấy được cho nên vội vàng kéo Tần Sương lùi về phía sau 2 bước.
Bên này Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh cũng đi nhanh đến, Vãn Hạnh và Phục Linh theo sát phía sau. Vừa đi đến bên cạnh thì cơ hồ như tất cả mọi người đều kinh ngạc cùng một lúc, Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh cùng nhau tiến đến gần.
Cả vườn thuốc đều bị tuyết trắng bao phủ, 'người tuyết' kia ngồi bệt xuống đất, co người cuộn trong lại thành một cục trông cứ như đã dung hợp hoàn toàn với nền tuyết xung quanh. Hắn tựa chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3746390/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.