Tôn Mộ Khanh hỏi như vậy thì ánh mắt Lâm thẩm cũng sáng lên, đầy vẻ sùng bái đối với Tôn Hạo Nguyệt, "Biểu thiếu gia cũng là người biết y thuật, có biết đến phương pháp mở ngực không... Ngày đó thiếu chủ nhân đã chẩn bệnh nhiều lần, nói cực kỳ có khả năng là trong ngực của nô tỳ mọc lên cái gì đó, cho nên sau này thiếu chủ nhân mới dùng phương pháp mở ngực để lấy thứ bên trong ra."
Trong mắt Tôn Mộ Khanh cũng sáng lên, "Mở ngực?"
Lâm thẩm gật đầu lia lịa, "Đúng là như thế, ở ngực nô tỳ bây giờ vẫn còn một vết sẹo đó!"
Tôn Mộ Khanh nhìn sang Tần Hoan, "Cửu cô nương ít nhiều cũng biết y thuật đúng không? Đã từng nghe đến biện pháp này chưa? Ngay cả ngực người ta cũng mổ ra, sau đó cắt lấy vật ở bên trong ra, sư huynh quả nhiên là tay nghề quá xuất sắc rồi!"
Lần đầu tiên Tôn Mộ Khanh gặp được Tần Hoan là lúc nàng đang đi mua thuốc, hắn vừa nghe thấy Tần Hoan đang do dự dùng loại thuốc kia thì liền biết phương thuốc đó là do chính nàng viết. Đương nhiên hắn vẫn không biết Tần Hoan chính là vị tiểu y tiên kia, mà cũng không cảm thấy Tần phủ sẽ đưa nữ nhi nhà mình đi học y cho nên chỉ coi Tần Hoan như một người thích nghiên cứu y thuật mà thôi.
Tần Hoan đương nhiên biết lời Lâm thẩm nói là có ý gì, lúc nàng chữa bệnh cho Thái trưởng Công chúa thì cũng dùng phương pháp này. Có điều điểm khác biệt ở đây chính là Tôn Hạo Nguyệt động dao ở ngay lồng ngực, không cẩn thận thì sẽ tổn thương đến chỗ yếu hại. Tần Hoan gật đầu, trong lòng lại thêm kính nể Tôn Hạo Nguyệt vài phần, "Tôn thần y quả nhiên không phụ danh hiệu thần y..."
Tần Hoan nói xong thì trên mặt Lâm thẩm cũng có cảm giác vinh quanh, "Đương nhiên rồi, năm đó thiếu chủ nhân đã từng được lão cốc chủ khẳng định rồi, nói tư chất của thiếu chủ nhân như vậy cũng có thể làm Dược vương kế nhiệm rồi."
Tôn Mộ Khanh gật đầu, Lâm thẩm lại khẽ thở dài, "Có điều... có điều hiện tại phu nhân bệnh nặng, tâm tư của thiếu chủ nhân đều đặt hết lên trên người phu nhân. Nô tỳ thấy ngài ấy cả ngày đều nghiên cứu y thuật, mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng lại mất đi nụ cười rồi."
Mới nói đến đây thì trong lòng Tôn Mộ Khanh cũng hơi hồi hộp. Mặc dù vừa mới nói chuyện cùng vơi Tôn Hạo Nguyệt thế nhưng chưa từng nhìn thấy hắn nở nụ cười. So với thời niên thiếu thì vị Đại sư huynh phong hoa tuyệt đại nhất trong đám đệ tử của Tôn thị giờ đây có thể nói là sống cực kỳ khép mình. Đúng là bệnh tật không những có thể làm hao mòn người bệnh mà còn có thể ảnh hưởng cả đến những người thân xung quanh.
"Đừng quá lo lắng, sư tẩu nhất định sẽ khỏe lại."
Lâm thẩm thở dài, "Hy vọng, hy vọng phu nhân mau mau khỏe lại, giống như trước đây thật là tốt biết mấy..."
Ba người cùng nhau vừa đi vừa nói, đi thẳng đến phía Tây, còn chưa đến nơi thì Tần Hoan đã thấy Phục Linh và Vãn Hạnh đứng ở đầu đường lo lắng chờ đợi. Vừa nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện thì ngay lập tức Phục Linh liền chạy ào đến. Lúc này Tần Hoan mới chợt nhận ra là lúc đi nàng không nhắn lại, đi lâu rồi lại không quay về cho nên ngay từ sớm tinh mơ Phục Linh và Vãn Hạnh đã không biết nàng đi chỗ nào rồi.
"Tiểu thư, sao người lại ra ngoài lâu như vậy? Lúc nô tỳ thức dậy đã không biết người đi đâu mất rồi!"
Phục Linh túm lấy tay Tần Hoan, quan sát trên dưới thấy nàng vẫn ổn thì mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó lại nói, "Nếu không phải Vãn Hạnh nói có thể nhìn ra dấu chân thì nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư mất tích rồi. Nô tỳ và Vãn Hạnh cùng nhau tìm theo hướng dấu chân, nhìn thấy người đi về phía Bắc sau đó lại quay về rồi đi qua phía Đông. Trong lòng bọn nô tỳ biết người muốn đến gặp Tôn thần y cho nên mới đứng ở chỗ này chờ."
Tần Hoan nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, nàng vậy mà nhất thời cũng không nghĩ ra là còn có thể nhìn dấu chân. Nói như vậy Tần Hoan liền liếc nhìn Vãn Hạnh một cái, trước đây Vãn Hạnh rất ít khi đi vào phòng chính cho nên nàng cũng không có quá nhiều hiểu biết về Vãn Hạnh. Hiện giờ ở chung lâu ngày thì mới phát hiện Vãn Hạnh lúc nào cũng có thể khiến cho nàng kinh hỉ, "Không cần lo lắng, chẳng phải ta đã quay lại rồi sao, sáng nay ta dậy có hơi sớm."
Lâm thẩm thấy thế thì cười rộ lên, "Không cần phải lo lắng, Tần cô nương ở trong trạch viện này chắc chắn sẽ không đi lạc đâu."
Lúc này Phục Linh mới khẽ chào Lâm thẩm, Lâm thẩm liền cầm giỏ thức ăn trong tay đưa cho nàng, "Đây là bánh trà xanh mang đến cho các vị khách nhân, ta liền giao cho vị cô nương này, làm phiền cô nương giao đến cho các vị khách. Giờ này có lẽ phu nhân phải uống thuốc rồi."
Phục Linh vội vàng đón lấy, "Người cứ yên tâm mà đi, giao cho ta là được."
Lâm thẩm gật gật đầu sau đó mới xoay người bước đi. Phục Linh cầm lấy giỏ thức ăn rồi nói, "Mời Tôn công tử cùng qua đây dùng cơm đi, cơm sáng đã bày ra chỗ Tam công tử rồi, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư cũng đã qua đó rồi."
Tôn Mộ Khanh cong môi cười, "Được được được, cùng đi ăn cơm thôi..."
Mấy người Tần Hoan cùng nhau tiến đến viện của Tần Diễm, trong phòng quả nhiên đã dọn cơm xong. Tôn Mộ Khanh gọi mọi người ngồi xuống rồi nói, "Ta qua đó thăm sư huynh, để cho mọi người đợi lâu rồi..."
Tần Tương nhu mì ngồi ở một bên, nghe thấy thế liền nói, "Cửu muội muội cũng đi bên đó hả?"
Tần Hoan vừa mới ngồi xuống, nghe thấy thế liền gật đầu, "Sáng sớm ta đã ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp Tôn công tử cho nên mới cùng đi qua đó với Tôn công tử. Chúng ta ở lại chỗ này thì cũng nên nói một câu cảm ơn mới đúng."
Tần Diễm tán thành, "Đúng là phải qua đó nói lời cảm tạ, do ta quá sơ suất rồi." Nói xong hắn lại nhìn sang Tôn Mộ Khanh, "Tôn công tử, hôm nay Tôn thần y có bận rộng gì không? Chút nữa chúng ta đến đó có sợ hơi đường đột không?"
Tôn Mộ Khanh thản nhiên, "Sư huynh đang làm thuốc, có điều biết Tần công tử đến thì chắc chắn sẽ gặp thôi. Tần công tử cứ đi đi là được, mặc dù sư huynh ta ít nói thế nhưng tính cách lại cực kỳ tốt, Tần công tử không cần phải lo lắng."
Tần Diễm gật đầu, yên lòng rồi thì mới cùng mọi người ăn cơm.
Ăn bữa sáng xong Tần Hoan liền quay về phòng mình, chẳng bao lâu sau Tần Sương đột nhiên chạy đến, còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng, "Ngươi có biết không, vừa rồi Tam ca đi sang phía Đông gặp Tôn thần y..."
Tần Hoan không hề ngoài ý muốn, "Chẳng phải ban nãy đã nhắc đến rồi sao?"
Tần Sương lại lắc đầu, sau đó khẽ nói, "Thế nhưng Ngũ tỷ cũng cùng đi theo..."
Tần Hoan nghe thấy thế cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ đi đến giường nhỏ bên cạnh cửa sổ làm túi thuốc mới thôi. Phục Linh cũng mang một bình nước nóng đến cho Tần Hoan, "Lục tiểu thư, Ngũ tiểu thư đi theo Thế tử đến phía Đông để làm gì?"
Tần Sương trợn mắt, "Ban nãy lúc Cửu muội muội đến phía Đông thì giọng điệu của Ngũ tỷ tỷ có vẻ ngoan ngoãn, hiện tại vội vàng chạy theo Tam ca qua đó, chẳng phải là vì không muốn tụt hậu à?"
Phục Linh nghe vậy liền suy nghĩ giây lát, sau đó lập tức thấy hơi kỳ quái, "Chuyện đi sang phía Đông này thì có gì mà phải so bì?"
Tần Sương hừ một tiếng ngồi xuống bên cạnh Tần Hoan, "Tỷ ấy ghen tỵ với Cửu muội muội, cho nên chuyện mà Cửu muội muội làm được thì tỷ ấy cũng muốn làm. Hôm nay là gặp Tôn thần y, biết đâu mai này là đi gặp Thế tử Thân vương gì gì đó..."
Nói như vậy thì Phục Linh lại có chút thấu hiểu, thế nhưng lại cười khổ, "Chuyện này... Tiểu thư nhà ta cũng chẳng có cách nào."
Tần Sương nghe vậy thì chau mày rồi quay sang Tần Hoan, thấy Tần Hoan không có phản ứng gì thì nàng lại hét lên, "Tỷ ấy có thể sẽ tranh giành với ngươi..."
Tần Hoan bất đắc dĩ nhìn nàng, "Là của ta thì tỷ ấy có tranh cũng không tranh được, còn nếu đã không phải của ta thì dù tỷ ấy không tranh cũng sẽ tự mất đi. Hình như Lục tỷ tỷ ở trong phòng thấy không thú vị phải không? Hay là lấy một cuốn sách ở chỗ này của ta rồi quay về đọc đi?"
Tần Sương hừ nhẹ, "Đúng là phụ lòng tốt của người khác!"
Mặc dù trên mặt đầy vẻ bất mãn thế nhưng Tần Sương vẫn không rời đi, chỉ ngồi lỳ ở chỗ này. Một lát sau Tần Sương lại buồn bực nói, "Đúng là cực kỳ nhàm chán, ngồi trên xe ngựa còn có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, thấy được sự náo nhiệt ở trên đường xá. Ở chỗ này thì gì cũng không thấy..."
Tần Hoan nghe thấy thế cũng chẳng biểu hiện điều gì, "Thân thể Lục tỷ tỷ nếu không thoải mái thì quay về nghỉ ngơi đi."
Tần Sương lại hừ một tiếng rồi đột nhiên nói, "Hay là chúng ta ra ngoài xem một chút đi, chẳng phải hôm qua lúc đến đây bọn ta đã nhìn thấy một khu rừng trúc sao? Bên đó cảnh trí không tệ, chúng ta đến xem thử?"
Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bên ngoài tuyết đẹp như vậy, hay là đi nghịch tuyết cũng được?"
Tần Hoan vẫn hoàn toàn không nhúc nhích, lúc sáng nàng đã đi một vòng rồi nên hiện tại cũng không hứng thú với tuyết nữa. Tần Sương thấy mình nói xong mà Tần Hoan vẫn bất động thì lại cực kỳ nổi giận. Đúng lúc này bên ngoài đã có tiếng bước chân vang lên, "Cửu cô nương, có đây không?..."
Vừa nghe đã biết là giọng nói của Tôn Mộ Khanh, Phục Linh bước ra ngoài mở cửa, "Tôn công tử, tiểu thư có ở đây, chuyện gì vậy?"
Khóe môi Tôn Mộ Khanh cong cong, "Chỉ sợ các ngươi cứ ở mãi trong phòng thì sẽ thấy nhàm chán, hay là chúng ta qua bên vườn trà xem thử?"
Tần Sương vừa nghe thấy thế thì đáy mắt sáng trưng, nàng bật dậy ngay lập tức, "Vườn trà ở chỗ nào? Đi đi đi! Bây giờ đi luôn!"
Lúc nhóm 7 người bọn họ đi ra khỏi viện thì Tần Diễm và Tần Tương vẫn còn chưa quay lại. Tần Sương chỉ nhắn lại một tiếng với Chu Hoài vẫn còn ở trong viện của Tần Diễm một câu rồi sau đó mấy người bọn họ cùng nhau đi về phía Tây. Tôn Mộ Khanh vừa đi vừa nói, "Phía Tây có một cái cửa ngách, ra cửa sau đó đi theo đường mòn nhỏ một đoạn là đến rồi."
Đương nhiên là Tôn Mộ Khanh đã hỏi đường từ trước rồi cho nên mới đi trước đẫn đường, rất nhanh mấy người đã đi ra khỏi cửa ngách phía Tây, rồi bước trên con đường mòn nhỏ phủ đầy tuyết trắng hướng về phía Tây Bắc. Chẳng bao lâu sau đã thấy được vườn trà được tu sửa cực kỳ chỉnh trang ngay trên sườn núi. Năm đó vườn trà bị bỏ hoang, hiện tại chỉ còn lại một khoảng đất nhỏ dùng để trồng trà thôi, còn lại là đủ loại dược liệu của Tôn Hạo Nguyệt.
"Chỗ này vẫn còn trồng trà, chính là một khoảng nhỏ ở đằng kia kìa, các chỗ khác thì đều là dược liệu. Đằng kia là đương quy, còn có hoàng kỳ, cây mộc hương, thiên ma, bên ngoài cùng còn có tam thất, còn đằng kia là sâm núi..."
Tôn Mộ Khanh dẫn theo mọi người vừa đi vừa nói chuyện, người trồng hoa cỏ hay trồng trà đều không thiếu, thế nhưng trồng dược liệu thì lại rất ít gặp. Tần Sương cực kỳ phấn khởi, nàng vượt lên phía trước dẫn đầu đi rất nhanh, vừa đi được mấy bước thì đột nhiên lại dừng lại rồi chỉ vào phía dưới vườn thuốc.
"Các ngươi nhìn kìa, chỗ đó là ai đắp người tuyết lên to như vây..."
Nói xong thì Tần Sương càng phấn khởi hơn nữa, vội vàng xách váy áo lên chạy xuống phía đó. Tần Hoan cũng hơi kinh ngạc, từ xa nhìn lại, bên cạnh tường đá bao quanh vườn thuốc đúng là có một người tuyết hơi nghiêng nghiêng. Nàng liếc nhìn Tôn Mộ Khanh một cái rồi cùng nhau đi xuống. Tần Sương là người đầu tiên chạy đến bên cạnh người tuyết, thế nhưng Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh còn chưa kịp đến gần thì đột nhiên sắc mặt Tần Sương trắng bệch rồi hét ầm lên, "Đây... đây không phải người tuyết..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]