Tần Hoan phối hợp quay sang nhìn nàng, "Nhìn thấy cái gì?"
Tần Sương chau mày, "Ở chỗ tỷ ấy xuất hiện thêm một đôi ngọc hồ điệp..."
Tần Hoan nhất thời nghe không hiểu, "Ngọc hồ điệp gì cơ?"
Tần Sương hít vào một hơi rồi nói, "Là ngọc chế tạo thành một đôi bướm, cực kỳ tinh xảo, cô nương nhà nào nhìn rồi cũng đều thích cả thôi. Ngày trước tỷ ấy không có, là người khác tặng cho đó, ngươi đoán xem là của ai tặng?"
Tần Hoan nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, trong tòa trạch viện này Tần Tương cũng không quen biết với bằng hữu nào cả, nàng nghĩ một lát, "Tam ca?"
Tần Sương giậm giậm chân, "Không phải Tam ca! Là thiếu chủ Bạch gia!"
Tần Hoan sững sờ trong giây lát, đến lúc hiểu rõ được lại hơi bật cười, "Thiếu chỉ Bạch gia à..."
Nàng chỉ than một câu thôi chứ không nói gì thêm nữa, cho nên Tần Sương vẫn chưa vừa lòng, hừ hừ nói, "Ngươi biết không, mới tặng cho tỷ ấy lúc chiều nay thôi, nói là thiếu chủ Bạch gia phải ra ngoài, thế nhưng trước khi đi đã căn dặn người khác mang qua cho tỷ ấy. Ta nhìn dáng vẻ kia của Ngũ tỷ tỷ là thích muốn chết rồi, lúc nhắc đến thiếu chủ Bạch gia là ánh mắt đều phóng điện!"
Tần Hoan nghe xong liền hiểu ngay, ngày hôm nay Tần Tương đã gặp thiếu chủ Bạch gia, sau này thiếu chủ Bạch gia lại tặng lễ vật qua cho nên đương nhiên sẽ khiến cho nàng mở cờ trong bụng. Thế nhưng chuyện này Tần Hoan lại cảm thấy cực kỳ bình thường, Tần Diễm nói vị thiếu chủ Bạch gia kia cực kỳ xuất sắc, mà với tuổi tác này của Tần Tương thì nhìn thấy nam tử xuất sắc sẽ có chút tâm tư thì cũng là điều bình thường, chưa kể nam tử kia lại còn tỏ ra có thiện cảm với nàng.
"Ngũ tỷ tỷ động tâm với thiếu chủ Bạch gia à? Thế này cũng chẳng có gì là xấu."
Thấy Tần Hoan không quan tâm lắm nên Tần Sương lại nói, "Nhưng mà ngươi nghĩ lại đi, là Bạch thị! Là Bạch thị đó! Các thế gia có giao hảo với Bạch thị lại nhiều như vậy thì làm sao có thể đến lượt Ngũ tỷ tỷ chứ? Huống hồ người ta mới chỉ tặng một đôi ngọc hồ điệp thôi mà tỷ ấy đã tưởng người ta coi tỷ ấy là người cực kỳ quan trọng rồi. Có thể là người ta mới chỉ xã giao cho đúng lễ nghĩa thôi, kiểu như là lần đầu gặp mặt thì tặng quà nhỏ cho cô nương gia gì gì đó..."
Tần Hoan không hề quan tâm gì đến mấy chuyện đời tư của tỷ muội Tần Tương và Tần Sương, thế nhưng thấy Tần Sương tỏ ra nghiêm trọng như vậy thì nàng cũng nghĩ nghĩ rồi nói, "Tỷ nghĩ như vậy cũng đúng, nếu như tỷ cho rằng Ngũ tỷ tỷ quá coi trọng thì phải nhắc nhở tỷ ấy một chút. Nếu như thiếu chủ Bạch gia chỉ đối xử xã giao mà tỷ ấy lại quá để tâm thì ngược lại đến lúc đó tỷ ấy lại phải đau lòng rồi. Còn nếu như tỷ ấy thực sự cảm thấy thiếu chủ Bạch gia tốt thì trước tiên cứ quan sát tìm hiểu một chút."
Tần Sương lại giậm chân, "Ta nói rồi! Ban nãy cũng đã nói thế nhưng tỷ ấy không nghe!"
Tần Hoan liền có chút do dự, nàng nhìn ra được thái độ của Tần Tương đối với nàng cũng không quá thân thiện, vì thế nàng đảo mắt, "Vậy tỷ đi nói với Tam ca đi, để Tam ca đến nhắc nhở."
Tần Sương nghe thấy thế liền do dự, "Chuyện như vậy có thể nói với Tam ca sao? Tỷ ấy không cho phép ta nói với người khác..."
Tiểu tâm tư của nữ nhân gia đúng là không nên nói với nam tử, thế nhưng Tần Hoan cũng không thể đi nhắc nhở Tần Tương, nếu như vậy chắc chắn sẽ chọc giận nàng ta. Tần Hoan thở dài, "Hiện tại mới vừa bắt đầu thôi, tỷ ấy có chút hảo cảm với thiếu chủ Bạch gia cho nên không nghe lời tỷ khuyên cũng là chuyện bình thường. Chúng ta chỉ ở tạm chỗ này mấy ngày thôi, miễn là đừng để tỷ ấy gây ra chuyện gì khác thường là được rồi. Đương nhiên nếu như thiếu chủ Bạch gia thật sự quan tâm đến tỷ ấy thì chúng ta tác thành cho một đoạn nhân duyên cũng không tệ."
Tần Sương khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Hoan rồi nói, "Nhưng ta không hề cảm thấy là thiếu chủ Bạch gia đã nhìn trúng tỷ ấy, tỷ ấy không hề có tướng mạo khuynh thành, tính nết khí chất cũng cực kỳ tầm thường. Nếu như thật sự thiếu chủ Bạch gia giống như ánh trăng sáng giữa trời quang thì làm sao có thể tùy tiện nhìn trúng tỷ ấy ngay lần gặp đầu tiên được?"
Trước đây cảm thấy tính tình Tần Sương lúc nào cũng dễ kích động, lúc nói chuyện luôn luôn tùy hứng không nói đạo lý, thế nhưng mấy lời này của Tần Sương lại khiến cho Tần Hoan hơi tán thành. Tần Hoan chau mày, "Cũng đúng, mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã ngay lập tức phái người tặng lễ vật đến, kể cả thật sự tặng quà để bày tỏ thì đúng là có chút lẳng lơ rồi."
"Chứ còn gì nữa!" Tần Sương hừ hừ, "Huống hồ Ngũ tỷ tỷ cũng quá đề cao chính mình, ta thấy hiện tại tỷ ấy cũng không tỉnh ra được đâu. Nếu như thiếu chủ Bạch gia là một tên trăng hoa thì chỉ sợ là đã chọc trúng tâm tư của Ngũ tỷ tỷ rồi."
"Nếu đã như vậy thì tỷ nên quan sát Ngũ tỷ tỷ nhiều một chút, may mà hiện tại thiếu chủ Bạch gia còn không có ở trong phủ, lỡ như tỷ ấy lại tiếp tục động tâm thì cũng không có cơ hội gây ra chuyện gì..."
Tần Sương gật đầu, "Đương nhiên rồi, dù sao cũng vẫn phải giữ lễ giáo."
Tần Sương được Tần Hoan trấn an, nàng nói thêm mấy câu nữa thấy sắc trời tối rồi mới quay về phòng mình. Bên ngoài trời tối đen, gió tuyết kêu gào hơi lạnh phả vào buốt thấu xương, Tần Hoan lo lắng nhìn trời, Phục Linh thì vừa thêm than vào chậu vừa nói, "Gần đây Lục tiểu thư đúng là thay đổi quá lớn, vậy mà có thể nghe thấy 2 từ 'Lễ giáo' trong miệng nàng ta rồi."
Tần Hoan nghe vậy bật cười, "Phải, thay đổi đúng thật không nhỏ."
Tần Hoan vừa nói xong thì trong đầu nàng liền hiện lên 2 hình ảnh của Tần Sương. Một Tần Sương trước đây vẫn luôn linh hoạt chạy trước chạy sau Tần Tương, hiện giờ mặc dù hơi cợt nhả thế nhưng lại luôn lo lắng cho Tần Tương. Một Tần Sương sai khiến hầu tỳ đẩy Tần Hoan xuống hồ bán nguyệt sau đó đứng cười ha hả...
Mới chỉ ngắn ngủn có 3 tháng, Tần Sương coi như đã thay da đổi thịt.
Phục Linh nói thêm mấy câu, đơn giản là quở trách bình thường Tần Sương 'ác độc' khi dễ chủ tớ các nàng thế nào. Tần Hoan cười không ngừng nhưng không nói gì, thấy trời tối rồi nàng định đi ngủ, đêm hôm trước nàng không được ngủ yên cho nên đêm nay nàng cũng ngủ không ngon lắm.
Cửa sổ đóng chặt thế nhưng cũng không có cách nào có thể ngăn cản được âm thanh gió tuyết rít gào bên ngoài. Tần Hoan cảm thấy được đêm nay tuyết còn rơi dày hơn cái đêm mà nàng ở bên nhà trọ Trường Phúc kia rất nhiều. Không những thế, trong âm thanh thét gào của gió tuyết đêm đông Tần Hoan còn cảm thấy có chút bất an.
Không riêng gì Tần Hoan, ngay cả Phục Linh và Vãn Hạnh cũng có khó thể ngủ ngon. Chủ tớ 3 người trằn trọc đến tận nửa đêm mới ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau Tần Hoan đã bị một tiếng gõ cửa dồn dập làm cho tỉnh giấc.
"Cửu muội muội..."
"Cửu muội muội mau mở cửa!"
"Cửu muội muội! Đã xảy ra chuyện rồi!"
Ngay lập tức Tần Hoan mở tròn mắt, tập trung lắng nghe sau đó mới ngồi dậy, khẳng định là Tần Sương đang gõ cửa. Còn bên ngoài Vãn Hạnh đã bật dậy đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, Tần Sương thấy Phục Linh trong phòng vẫn còn ngái ngủ, còn Tần Hoan ở bên cạnh lại chưa thức dậy nên liền xông thẳng vào. Gian phòng của các nàng phân ra là 2 gian, trong với ngoài nên phải vượt qua 2 lần rẽ. Tần Sương xông thẳng vào phòng trong, "Đã xảy ra chuyện! Tên trộm kia chạy rồi!"
Tần Hoan vừa mới ngồi dậy, vừa nghe thấy câu này thì thần trí cũng nhất thời tỉnh táo lại, "Chạy?"
Tần Sương gật đầu, "Phải, vừa rồi Tôn công tử thức dậy đi qua xem hắn, kết quả phát hiện ra gian phòng trống không, cửa viện bọn họ cũng mở toang. Tòa trạch viện này lớn như vậy, tên trộm kia chúng ta ngay cả tên tuổi cũng không biết, cho nên Tam ca nói chúng ta phải luôn ở trong viện không được ra ngoài một mình, tránh cho xảy ra chuyện..."
Tần Hoan vội vàng mặc quần áo rồi đứng dậy, Tần Sương chau mày nói thầm, "Bình thường cũng chẳng biết ngươi tham ngủ như vậy..."
Tần Hoan cười khổ một tiếng rồi không nói gì thêm, nàng mặc quần áo chỉnh tề lại, mau chóng rửa mặt rồi mới đi cùng Tần Sương ra cửa.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài có những bông tuyết nho nhỏ vẫn bay xuống, mà trên mặt đất quả nhiên tuyết đã dày hơn một lớp rồi. Hai cây liễu cổ ở góc sân cũng bị bao phủ bởi tầng tuyết dày, cộng thêm 2 đoạn cành khô bị tuyết đè làm cho đứt gãy rơi xuống dưới đất.
Tần Hoan không cần hỏi Tần Diễm thì cũng biết hôm nay đã không thể khởi hành được rồi...
Nàng đi rất nhanh, đợi cho đến viện của Tôn Mộ Khanh liền gặp Tần Diễm và Tần Tương cũng đang ở trong này, còn Đổng thúc thì đang nói chuyện...
"Chính là cửa Tây phía sau bị mở ra, có lẽ do tên trộm kia biết bản thân mình đến trộm thuốc đã bị phát hiện, hôm qua tỉnh dậy còn giả vờ bất tỉnh, sau đó sợ không chịu được trừng phạt cho nên mới chờ đến lúc nửa đêm rồi mới chạy đi."
Tôn Mộ Khanh cười khổ nói, "Đêm qua tuyết rơi nhiều như vậy, ông ta có chạy đi thì chỉ sợ cũng cực kỳ nguy hiểm."
Đổng thúc cũng bất đắc dĩ nói, "Nếu như người này thật sự là tên trộm thuốc, chỉ một chút dược liệu mà thôi, chúng ta cũng sẽ không phạt hắn làm gì, có lẽ chỉ đơn giản giáo huấn hắn một chút rồi thôi. Hiện giờ hắn đã chạy trốn rồi, cũng không biết nhà có ở xa đây lắm không, nếu như dọc đường lại bị hôn mê thì thật sự có chút nguy hiểm rồi."
Tôn Mộ Khanh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, "Ta phát hiện không đúng cho nên mới qua kiểm tra, trong phòng ông ta không có dấu hiệu gì bị động chạm cả, cũng không hề lấy đi vật gì mà chỉ mặc vào y phục của bản thân mình thôi. Lúc ta ra ngoài thì phát hiện trong viện không hề có chút dấu chân nào, tuyết mới rơi xuống đã xóa sạch dấu chân của ông ta rồi, cho nên ta đoán có lẽ ông ta đã rời đi từ trước giờ mão rồi."
Đáy mắt Đổng thúc hơi sáng lên, "Biểu thiếu gia đúng là quá mức tỉ mỉ!"
Tần Diễm nghe vậy cũng cười nói, "Phải, nếu là người ngoài có lẽ sẽ không nghĩ đến mấy việc nhìn dấu chân này..."
Tôn Mộ Khanh nghe vậy liền nở nụ cười rồi xấu hổ nói, "Căn bản ta cũng sẽ không như vậy, sau này có người dạy ta rất nhiều cách thức. Bình thường người đó cũng là một người cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, trong ngày thường có rất nhiều chi tiết mà chúng ta không để ý thế nhưng nàng đều có thể nhìn ra, có nhiều chuyện nàng cũng phản ứng rất nhanh, phán đoán cực chuẩn. Mà bình thường nàng cũng rất thích xem mấy cuốn sách viết về các vụ án kì lạ, nếu như nàng còn ở đây thì có lẽ sẽ còn tỉ mỉ hơn cả ta, ngay cả người đó chạy trốn thế nào, tuyến đường ra sao đều có thể tìm được. Ở chung với nàng lâu cho nên đương nhiên ta cũng học được một chút."
Đáy mắt Tần Diễm sáng lên, "Oa? Tôn công tử nhắc đến người này, nghe qua liền cực kỳ thích hợp đi xử án và bắt tội phạm..."
Ý cười trên mặt Tôn Mộ Khanh càng sâu, "Lời này của Tần công tử trước đây ta cũng nói qua rồi, chính nàng ấy cũng có hứng thú về chuyện này, chỉ đáng tiếc nàng ấy là nữ nhân cho nên mới không có cách nào gia nhập nha môn làm bổ khoái. Ta từ trước đến nay vẫn vì điều này mà cực kỳ đáng tiếc, có điều tính cách và thiên tính của nàng chính là tỉ mỉ tinh tế, phản ứng cũng cực kỳ nhanh, điểm này bình thường thì cũng có chỗ cực kỳ hữu dụng. Cái khác thì không nói, ngay chuyện học y nàng cũng học nhanh hơn so với người ta, thậm chí còn suy nghĩ chu toàn hơn người. Ta chứng kiến nàng nghiên cứu một chứng bệnh nan y, những điều nàng ấy có thể làm thì còn nhiều hơn cả ta."
Tôn Mộ Khanh càng nói càng nhiều, cho thấy hắn cực kỳ quen thuộc, cực kỳ tán thưởng người đó thì mới có thể thao thao bất tuyệt đến như vậy. Tần Sương nghe thế thì ngay lập tức nói, "Tôn công tử nói người này chính là tiểu sư muội mà hôm trước huynh đã từng nhắc đến?"
Ý cười Tôn Mộ Khanh nhạt đi phần nào, sau đó lại gật đầu, "Đúng vậy, không ngờ Tần cô nương lại vẫn còn nhớ."
Tần Sương liền nói, "Ta đoán thôi, bởi vì lúc mà Tôn công tử nhắc đến vị cô nương này thì ánh mắt và thần thái cũng giống y hệt lúc mà nhắc đến vị tiểu sư muội của mình, cho nên ta mới đoán người này chính là tiểu sư muội kia của huynh..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]