🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 129: Tôn thần y (1)

Tôn Mộ Khanh không sao có thể ngờ được là lại có thể gặp lại Tần Hoan ở chỗ này. Trong mắt hắn tràn ngập vui sướng, quên luôn cả lúc này hắn vẫn đang bị người ta vặn tay ra đằng sau, "Tần cô nương! Sao lại là cô nương?"

Hắn vừa lên tiếng, đừng nói là Tần Hoan mà ngay cả Tần Diễm và đám người Tần Sương cũng đều sửng sốt.

Tần Hoan chau mày, Tần Diễm phản ứng cực kỳ nhanh, "Cửu muội muội, muội có quen biết người này không?"

Tần Hoan nhìn Tôn Mộ Khanh, cảm xúc trong lòng cũng hơi phức tạp, nàng gật gật đầu rồi nói, "Quen biết, lúc ở Cẩm Châu cũng có duyên gặp mặt vài lần. Hắn còn giúp xem bệnh cho Tam thúc, hắn không phải người xấu."

Ý trong lời này của nàng Tần Diễm hiểu, hắn nhìn về mấy thị vệ rồi gật gật đầu.

Tôn Mộ Khanh ngay lập tức được thả ra, hắn đứng thẳng người lên, cũng không giận chuyện bản thân bị khống chế mà chỉ nhìn Tần Hoan sau đó lại nhìn sang Tần Diễm, "Hóa ra là ca ca của Tần cô nương..."

Tần Diễm nhìn Tôn Mộ Khanh, "Các hạ nếu đã là người mà Cửu muội muội quen biết thì vừa rồi ra đã đắc tội rồi."

Dù sao thì Tần Diễm cũng là người tâm tư linh hoạt, hắn chuyển thái độ ngay lập tức. Tôn Mộ Khanh lại cười ngơ ngác, "Không việc gì không việc gì, không đánh không quen biết, vừa rồi tại hạ lỗ mãng rồi."

Nói xong Tôn Mộ Khanh chắp tay cúi đầu về phía Tần Diễm, "Tại hạ là Tôn Mộ Khanh người Liên Châu."

Tần Diễm nghe thấy thế thì lông mày hơi nhếch lên rồi nói, "Tại hạ Tần Diễm, đứng hàng thứ 3 trong Tần thị." Tần Diễm hơi ngừng một chút rồi hỏi, "Tôn công tử xuất thân từ Liên Châu, chẳng lẽ có liên quan đến Tôn thị của Dược Vương cốc?"

Ý cười trên mặt Tôn Mộ Khanh càng sâu, đáy mắt cũng sáng ngời, "Nhãn lực của Tần Tam công tử thật tốt, tại hạ là đệ tử đời thứ 19 của Dược Vương cốc." Nói xong Tôn Mộ Khanh lại hơi cảm thán, "Không ngờ là có nhiều người biết đến Dược Vương cốc như vậy."

Tần Diễm nghe câu này thì hơi buồn cười, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Hoan thấy nàng cũng không có ý định chất vấn gì nên hắn liền tin tưởng vào xuất thân của Tôn Mộ Khanh. Nếu chỉ là người bèo nước gặp nhau thì thôi, thế nhưng vừa nghe thấy Tôn Mộ Khanh là người của Dược Vương cốc thì trong lòng hắn liền không dám coi nhẹ.

Mặc dù Dược Vương cốc không tham dự vào triều đình, thế nhưng bản lĩnh khiến cho người chết sống lại của bọn họ đã làm cho rất nhiều quyền quý phải tranh nhau đến kết giao. Đương nhiên Tần Diễm cũng có tâm tư này, mà Tôn Mộ Khanh lại họ Tôn, đệ tử họ Tôn bên trong Dược Vương cốc nếu so sánh với đệ tử ngoài núi khác thì hoàn toàn không giống nhau. Đây là đệ tử chính thống của Dược Vương cốc, tương lai có thể sẽ còn kế thừa ngôi vị Dược Vương. Cho dù người đó có tệ đến đâu thì cũng vẫn sẽ nắm một nhánh quyền lực nào đó bên trong Dược Vương cốc. Bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ bọn họ là những người hành y tế thế không màng sự đời, thế nhưng trên thực tế có lẽ còn dính dáng đến rất nhiều xích mích về quyền lực và tài phú.

"Dược Vương cốc vang danh trên toàn lãnh thổ Đại Chu, đừng nói là tại hạ mà ngay cả trẻ em miệng còn hôi sữa mẹ cũng đều biết đến đại danh của Dược Vương cốc. Ban nãy không biết là Tôn công tử, thật sự đã quá đắc tội rồi."

Tần Diễm lại thi lễ, Tôn Mộ Khanh vội vàng hoàn lại lễ, "Không sao không sao, tại hạ không biết phía trước là chỗ ở của Tần cô nương, nghĩ đến Tam công tử chỉ muốn đề phòng người ngoài đến mạo phạm Tần cô nương thôi, cho nên mới bố trí thị vệ..."

Tần Diễm cười gật đầu, "Đúng là như vậy, không ngờ lại chạm phải bằng hữu rồi."

Tôn Mộ Khanh cười xua tay, sau đó lại nhìn sang Tần Hoan, "Mà không biết vì sao Tần cô nương và Tam công tử lại ở chỗ này?"

Sắc mặt Tần Hoan phức tạp nhìn sang Tôn Mộ Khanh, nhất thời cũng thấy hơi đau lòng. Lần trước từ biệt ở Cẩm Châu nàng cho rằng Tôn Mộ Khanh vẫn còn đang ở trong thành Cẩm Châu chưa rời khỏi, không ngờ là hắn cũng rời khỏi thành Cẩm Châu rồi lại còn gặp mặt các nàng ở đây. Không biết có phải do nàng và hắn chưa hết duyên phận hay không, nàng nhìn thoáng qua Tần Diễm sau đó Tần Diễm hiểu ý, "Là thế này, lần này ta đến là để đón mấy vị muội muội ở Tần phủ Cẩm Châu về kinh thành, bởi vì mấy hôm nay bị chậm trễ hành trình cho nên mới bất đắc dĩ nghỉ tạm ở chỗ sơn dã thế này."

Tôn Mộ Khanh hơi giật mình, "Chẳng trách trong viện có nhiều xe ngựa như vậy." Nói xong hắn lại quay sang Tần Diễm, "Hóa ra Tam công tử là công tử nhà Trung Dũng Hầu phủ à..."

Không chỉ có là công tử, mà còn là Thế tử, Tần Diễm chỉ cười rồi gật đầu chứ không nói thêm nữa. Thoạt nhìn thì thấy Tôn Mộ Khanh không phải là người hay ra ngoài, cho nên hành động và lời nói không được khéo léo và nhạy bén như người ngoài. Trong cái ngốc của hắn lại có chút ngây thơ và vô tư, khiến cho hắn lại trở nên khá thú vị.

"Đúng là như vậy, thế còn Tôn công tử vì sao lại đến đây?"

Tần Diễm vừa hỏi thì Tôn Mộ Khanh cười hề hề, "Là thế này, tại từ nhỏ đã lớn lên ở Liên Châu, căn bản là không ra ngoài. Nhưng mấy năm gần đây Dược Vương cốc rất khó thu nhận được đệ tử nào khiến cho sư phụ vừa lòng cho nên sư phụ liền dứt khoát không thu nhận đệ tử ngoài núi nữa, chỉ bảo đám đệ tử bên cạnh mình đi ra ngoài hành tẩu mở mang kiến thức. Hoặc là trị bệnh cứu người, hoặc là phát hiện đại phu nào có thiên phú dị bẩm thì mời về trong cốc làm rạng rỡ thêm y thuật của Dược Vương cốc và tạo phúc cho nhân gian."

Tần Diễm nghe đến đây thì đầy mặt tán thưởng, "Lão nhân gia Dược vương giờ có khỏe mạnh không? Tấm lòng cứu giúp mọi người này quả thật chỉ có Dược Vương cốc mới có, thật sự khiến cho tại hạ kính nể không thôi..."

Trên đời chẳng có ai mà không thích nghe lời hay ý đẹp cả, Tôn Mộ Khanh chỉ cho rằng lời Tần Diễm là thật lòng cho nên ý cười trên mặt càng sâu, "Thân thể sư phụ rất mạnh khỏe, gần đây lại đi bế quan rồi. Tại hạ từ Liên Châu đi đến phía Nam, đã xuất môn được hơn 2 tháng rồi, trước đây lúc quen biết Tần cô nương là ở Cẩm Châu, tại hạ vốn định lưu lại Cẩm Châu hỏi thăm một vị đại phu thế nhưng chưa được mấy hôm thì lại nghe người ta nói dưới chân núi Vân Vụ ở Viên Châu có thôn xóm mắc phải bệnh dịch nên đã chết nhiều người. Người đưa tin nói tình hình bệnh tật cực kỳ phức tạp, tại hạ vừa nghe nói thì chỉ cho là dân chúng đã bị lây lan loại bệnh hiểm nghèo khó chữa nào đó cho nên mới lập tức chạy đến đây, đã đến được 2 ngày rồi."

Tôn Mộ Khanh vui cười hớn hở nói xong thì trên khuôn mặt tuấn tú tựa hồ như lúc nào cũng mang theo ý cười, mà không hề để tâm đến chuyện gì. Tần Diễm nghe xong thì nhớ đến lời nói của Ngụy Trường Phúc nên vội hỏi lại, "Vậy Tôn công tử có phát hiện gì không?"

Nói đến đây thì trên mặt Tôn Mộ Khanh cũng có chút bất đắc dĩ, "Sau khi tại hạ đến đây rồi mới phát hiện ra thôn này không hề hỗn loạn như trong tưởng tượng, cũng không hề có vẻ như mắc phải bệnh dịch. Tại hạ đoán là người trong thôn đã mắc phải bệnh gì đó kì quái, thế nhưng 2 ngày nay tại hạ đã đi hỏi thăm ở khắp nơi, người trong thôn nhìn thấy tại hạ thì lại như thấy quỷ, nghe tại hạ là người nơi khác đến thì đối xử lại càng lạnh lùng hơn."

Tần Diễm nghĩ đến cảnh ngộ mà hắn và đoàn người vừa mới gặp phải, không khỏi cười khổ, "Người trong thôn cảm thấy vận rủi là do người ngoài mang đến nên cực kỳ chán ghét người bên ngoài. Ban nãy lúc bọn ta đến đây cũng đã từng được nếm trải rồi, Tôn công tử còn muốn tiếp tục đi dò hỏi nữa không?"

Tôn Mộ Khanh gật đầu, thế nhưng ngay lập tức trên mặt lại có chút xấu hổ, "Đúng là vẫn muốn hỏi thăm, thế nhưng... thế nhưng lộ phí trên người tại hạ có hạn, cũng không thể dừng lại mãi ở đây được..."

Tần Diễm vội nói, "Chuyện lộ phí thì đơn giản thôi, nếu Tôn công tử đã là bằng hữu của Cửu muội muội thì đương nhiên cũng là thượng khách của Tần phủ bọn ta. Nếu lộ phí của Tôn công tử không đủ thì cứ nói ra."

Tôn Mộ Khanh vội vàng xua tay, "Không được không được, như vậy sao được, tại hạ không phải là có ý này."

Tần Hoan nhìn Tôn Mộ Khanh rồi thở dài, "Tôn công tử dọc đường đến đây, có phải là đã dùng toàn bộ ngân lượng trên người để đi mua thuốc cho người bệnh rồi không?"

Nàng vừa hỏi như vậy thì Tôn Mộ Khanh liền ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tần cô nương thật sự là thông minh."

Tần Hoan thầm thở dài, nàng hiểu rất rõ Tôn Mộ Khanh cho nên mới không hiểu sao sư phụ lại thả một người như hắn xuống núi. Tần Hoan quay lại nhìn thoáng qua Phục Linh, Phục Linh ngây ra một lúc mới phản ứng kịp nên vội vàng rút từ trong tay áo ra một túi tiền nho nhỏ đưa đến, "Tôn công tử, chút bạc vụn này xin đừng ghét bỏ."

Tôn Mộ Khanh lui về phía sau một bước, xua tay càng lúc càng mạnh, "Không không không không, không được đâu, tại hạ thật sự không phải có ý này..."

Tần Hoan tiến lên nói, "Nếu như Tôn công tử không cần thì chính là không coi ta là bằng hữu phải không?"

Tôn Mộ Khanh sửng sốt, "Đương nhiên không phải."

"Vậy thì xin Tôn công tử hãy nhận lấy đi."

Tần Hoan cố chấp giơ tay ra, Tôn Mộ Khanh nhìn nàng thế này thì nghiêng đầu chau mày, dáng vẻ cực kỳ do dự. Tần Hoan vẫn cầm túi bạc giơ lên ở trước mặt hắn, Tôn Mộ Khanh nhìn mãi một lúc sau đó mới đỏ mặt nói, "Đa tạ Tần cô nương, cái này cứ cho là tại hạ vay tạm, sau ngày nhất định sẽ trả lại cho cô nương."

Nói xong Tôn Mộ Khanh mới cầm lấy túi tiền, Tần Hoan rút tay về, "Chuyện này thì không dám!" Ngừng lại một chút nàng lại lên tiếng, "Nếu như Tôn công tử ở đây đã không hỏi thăm được gì thì nên sớm rời đi đi."

Tần Hoan cảm thấy thôn này có gì đó rất kỳ lạ, mà với tính tình này của Tôn Mộ Khanh nếu cứ ở đây mãi thì quả thật có chút nguy hiểm.

Tôn Mộ Khanh vội vàng gật đầu, "Vâng, tại hạ cũng đang có suy nghĩ này."

Tần Hoan gật đầu, nàng nhìn thoáng qua tuyết đang rơi loạn xạ ở sảnh giữa sau đó lại nhìn sang Tần Diễm, "Tam ca, tuyết này có hơi lớn, sáng sớm mai có lẽ chúng ta phải khởi hành rồi."

Tần Diễm nghe thế cũng hơi lo lắng, "Đúng là như thế, có lẽ còn hơn 1 canh giờ nữa thì trời sẽ sáng, bọn muội mau quay về tranh thủ nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai mặc nhiều y phục một chút. Chúng ta đi sớm thì sẽ đến được thành Viên Châu sớm thôi."

Tần Hoan gật đầu sau đó nhìn sang Tôn Mộ Khanh. Tôn Mộ Khanh vội nói, "Tần cô nương mau mau đi nghỉ ngơi thôi, ban nãy bởi vì thấy tuyết rơi cho nên tại hạ mới định đến sảnh giữa để nhìn xem tuyết rơi dầy bao nhiêu rồi, đi vào rồi mới làm kinh động đến thị vệ bên trong..."

Tần Hoan không muốn nhiều lời với Tôn Mộ Khanh, mà đứng ở chỗ này lâu cũng lạnh không chịu nổi cho nên Tần Hoan nhún người rồi quay lại đi về phòng mình. Tần Sương đi theo Tần Hoan đến đây, lúc quay về thì khẽ nói, "Không ngờ đến ở chỗ này cũng có thể gặp được bằng hữu của ngươi..."

Tần Hoan thở dài, "Ta cũng không ngời đến..."

Tần Sương cười cười, phòng ốc trong này nằm trong một sân viện hình vuông, 3 phòng nằm ở 3 mặt còn chính giữa là một sảnh giữa vuông vức. Nhìn tuyết trên trời rơi xuống sảnh giữa thì Tần Sương chẳng có chút lo lắng nào cả, thậm chí nàng còn tiến lên trước mấy bước rồi dùng tay không bốc lấy một nắm tuyết khiến cho Vãn Tình ở bên cạnh nhìn thấy mà hết hồn, "Tiểu thư của ta ơi, cẩn thận cảm lạnh bây giờ!"

Tần Sương bốc tuyết đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó nàng vung tay lên một cái, hạt tuyết bay tung tóe cứ như tiên nữ rải hoa, toàn bộ rơi lên trên người nàng và Vãn Tình. Tần Hoan đã đi đến cửa rồi, nghe thấy âm thanh này liền quay người lại nhìn, ngay lập tức cong môi cười.

Vẫn còn hơn 1 canh giờ nữa mới bình minh, mặc dù Tần Hoan gặp được Tôn Mộ Khanh thì tâm tình cực kỳ phức tạp, thế nhưng nghĩ đến ngày mai phải lên đường thì nàng không dám lơ là nữa. Bên dưới chăn gấm vẫn còn lưu lại chút ấm áp, nàng cởi bỏ áo ngoài rồi chui vào trong chăn, bắt buộc bản thân mình phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì trên đường đã cực kỳ mệt mỏi cho nên Tần Hoan ngủ rất nhanh, ngủ mãi cho đế khi ánh nắng chiếu rực rỡ. Tần Hoan vừa mở mắt đã nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng rõ lên thì trong lòng chấn động, nàng ngay lập tức bật dậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.