Ngụy Trường Phúc biết không thể nào lừa gạt cho qua được cho nên đành đặt ấm trà xuống rồi cười khổ...
"Không dám không dám, không giấu gì công tử và 3 vị tiểu thư, thôn này tên là thôn Tam Nguyên, trước đây ở bên dưới đỉnh Thần Nữ về phía Tây Bắc có một vừa trà lớn, khi đó có rất nhiều người nghe danh mà đến, vừa hái trà vừa mua trà còn cả đến để du ngoạn rất nhiều. Nhà trọ này của ta vào thời điểm đó là náo nhiệt nhất, chỉ có điều về sau không biết tại sao mà chủ nhân vườn trà đó lại không trồng trà nữa cho nên vườn trà đã bị đóng cửa. Kéo theo đó sự náo nhiệt cũng giảm đi nhiều, có điều vẫn không đìu hiu quạnh quẽ như bây giờ. Nhưng vào 3 tháng..."
Nói đến đây Ngụy Trường Phúc nghiêng đầu suy nghĩ giây lát sau đó mới nói tiếp, "Không đúng, không phải 3 tháng mà là nửa năm trước, nửa năm trước... trong thôn này đã có vài người chết..."
Vừa nói đến người chết thì biểu cảm của Tần Tương và Tần Sương ngay lập tức biến đổi. Tần Sương nhìn thoáng qua Tần Tương sau đó lại nhìn thoáng qua Tần Hoan, có thể do cảm thấy vẻ mặt trấn định của Tần Hoan cho nên lá gan nàng mới lớn lên được một ít, sau đó liền chạy sang ngồi sát bên cạnh Tần Hoan. Bên cạnh bàn trong đại sảnh đều đặt ghế dài, nàng ngồi sát bên Tần Hoan, ban đầu sợ Tần Hoan không thích thế nhưng khi nhìn thấy Tần Hoan không có phản ứng gì thì lúc đó mới yên lòng.
"Đã có người chết?" Tần Diễm chau mày, chính bởi vì Tần phủ mới xảy ra chuyện cho nên hắn tương đối có chút mẫn cảm.
Ngụy Trường Phúc gật đầu, lại thở dài một hơi, "Đúng vậy, mà chết đều là người trẻ tuổi, trước kia đều không có bệnh gì nặng, mấy ngày trước khi chết thì trên người đột nhiên sinh ra bệnh đậu mùa, đến đại phu trong thôn khám bệnh thế nhưng vừa uống thuốc xong thì chết luôn. Chết 1-2 người thì thôi, đến lúc chết nhiều người rồi thì mới có nhiều lời đồn, có người nói Tam Nguyên thôn này bị nguyền rủa, có người nói trong thôn có dịch bệnh... Tóm lại đâu cũng nói này nói nọ đủ thứ, sau đó xung quanh đây cũng triệt để không có ai lui tới nữa rồi."
Dừng lại một chút Ngụy Trường Phúc bắt đầu ba hoa liên hồi, "Chuyện này truyền đến phía Bắc sông Nhạn cực kỳ nhanh, người bên trong Viên Châu căn bản đều không dám đến đây. Ngay cả người ở chỗ khác cũng ít dần đi, mà có rất nhiều người dân trong thôn cảm thấy người chết đa phần là do người bên ngoài hoặc là mang dịch bệnh đến hoặc là mang vận rủi đến, cho nên càng ngày càng không thích người bên ngoài đến đây."
"Nhà trọ này của tại hạ cũng giành cho khách tình cờ đi ngang qua trú lại thôi, để đề phòng tai họa nên tại hạ đã mời đạo sĩ đến làm phép. Chư vị khách quan đừng nên coi thường mấy phù văn này, tại hạ đã phải bỏ ra rất nhiều bạc, đến hiện tại thì bản thân tại hạ không hề xảy ra việc gì. Khách nhân trong tiệm này của tại hạ cũng không xảy ra việc gì cả, cho nên tại hạ nghĩ lại có lẽ do phù văn này có tác dụng..."
"Ngươi chỉ nói nửa năm trước có người chết, sau đó thì sao?" Tần Hoan hỏi lại.
Nàng hỏi như vậy thì Ngụy Trường Phúc khẽ thở hắt ra, "Có rất nhiều người nói là do bệnh dịch, lúc đó quan phủ còn phái người đến, dẫn theo rất nhiều đại phu dân gian. Có người thì lại nói không phải dịch bệnh, sau này lại chết thêm vài người nữa thế nhưng sau cùng thì vẫn không hề tìm ra được là bởi vì sao. Sau đó người của quan phủ cũng bỏ chạy, đám người đến khám bệnh hay đến để xem náo nhiệt cũng bỏ đi hết, kết quả là vào lúc 4 tháng trước lại có thêm 2 người chết nữa..."
Lời này của Ngụy Trường Phúc khiến cho mọi người ở đây đều tim đập mạnh, ông ta lại nói tiếp, "Cuối cùng thì hiện tại cũng đã tìm ra nguyên do, có một vị đại phu họ Tôn đã đến đây sau đó đột nhiên cứu sống được một người sắp chết. Vị Tôn đại phu đó được tôn sùng là tiểu Bồ tát, hiện tại đang ở phía Tây đỉnh núi Thần Nữ. Từ sau khi hắn đến đây thì suốt 2 tháng nay đã không còn ai chết nữa, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn còn thấp thỏm cho nên luôn cho rằng người bên ngoài đến đây chính là mang đến vận rủi."
Tôn đại phu? Tần Hoan khẽ chau mày, "Không biết vị đại phu kia tên là gì?"
Ngụy Trường Phúc lắc đầu, "Ta làm sao biết được, đến gặp mặt ta cũng còn chưa gặp mà chỉ nghe nói qua thôi. Tính tình hắn có chút kỳ quái, mỗi buổi sáng sớm đều đến nhà chữa bệnh, ngay cả thuốc cũng không lấy tiền. Dân chúng được hắn chữa bệnh muốn đưa chút lễ vật đến thế nhưng hắn hoàn toàn không nhận bất cứ vật gì. Nghe nói hắn là người ở chỗ khác, đến đây là để cho phu nhân hắn dưỡng bệnh."
Tần Hoan nghe thấy thế liền không hỏi lại nữa, Ngụy Trường Phúc nói xong lại thở dài một hơi, "Mặc dù không còn ai chết nữa thế nhưng suy cho cùng thì thôn này vẫn khiến cho người ta có một cảm giác rất xui xẻo cho nên ra cũng càng ngày càng khó làm ăn rồi. Không dối gì chư vị, ngoại trừ chư vị ra thì rất nhiều ngày nay ta chưa được gặp nhiều khách nhân đến như vậy."
Tần Diễm nói, "Nhưng chẳng phải nơi này của ngươi chỉ còn lại có 3 phòng trống thôi sao?"
Lời này nói ra chính là để cho người ta cảm thấy nhà trọ này đã đầy ngập khách rồi.
Vẻ mặt Ngụy Trường Phúc không được tự nhiên sau đó cười khổ, "Ở đây căn bản là có 10 phòng, thế nhưng có những phòng xuống cấp cần phải mời người về sửa, mà sau này không có khách đến thuê phòng nữa nên ta phải sa thải không ít người làm. Còn lại mấy gian phòng thì có phòng để chứa đồ đạc, có phòng thì đã khóa lại, hiện giờ... hiện giờ phòng có thể giành cho khách ở thì chỉ còn có 4 gian mà thôi..."
Tần Diễm nghe đến đây thì dở khóc dở cười. Hóa ra trong nhà trọ này chỉ có mỗi 1 vị khách.
Ngụy Trường Phúc xấu hổ xoa xoa tay rồi nhìn thoáng qua hướng hậu viện sau đó chau mày, "Nói ra thì khách trú ở phòng số 1 kia đến bây giờ vẫn chưa quay về, cũng không biết ra ngoài làm gì rồi."
Tần Diễm chau mày, "Đã muộn thế này rồi mà người đó còn dám ra ngoài?"
Ngụy Trường Phúc nghe thấy lời của Tần Diễm nói thì trong lòng lại bất an, "Vị... vị khách kia cũng là một người trẻ tuổi, đã đến đây thuê phòng được 2 đêm rồi. Hắn mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm đến tận tối khuya mới về, cũng không biết là đi làm gì."
Dù sao đơn giản cũng là những người không quen biết cho nên Tần Diễm cũng không hỏi nhiều nữa. Lúc này Phục Linh đã đi từ phía sau viện lên thông báo, "Tiểu thư, phòng ốc đã thu dọn xong..."
Tần Diễm nghe thấy thế cũng đứng dậy, "Được rồi, ta đưa bọn muội đi nghỉ ngơi."
Ngụy Trường Phúc vội vàng đứng dậy cung kính tiễn, "Nếu như có điều gì không ổn thì công tử cứ phái người đến báo cho ta một tiếng là được."
Tần Diễm gật đầu, dẫn 3 người Tần Hoan đi về phía hậu viện. Chẳng bao lâu đã đến trước cửa phòng số 3, hắn dẫn mấy người vào trong, nhìn thấy gian phòng đúng là đã thu dọn thỏa đáng rồi thì mới xoay người lại khẽ nói, "Thôn làng này có chút kỳ quặc, lời ông chủ kia nói cũng không quá đáng tin, chúng ta vì lên đường cho nên sẽ không ở lại đây lâu. Mấy đứa cứ nghỉ ngơi cho tốt, buổi đêm không cần phải sợ, ta sẽ phái người canh giữ ở bên ngoài, sáng sớm mai chúng ta lên đường luôn." Tần Diễm dừng một chút rồi nói tiếp, "Còn nữa, đừng uống nước ở chỗ này nữa, ta sợ có dịch bệnh."
Sắc mặt Tần Sương biến đổi, "Tam ca suy nghĩ thật chu toàn, muội cũng cảm thấy rất quái dị, chúng ta rời đi sớm một chút tốt hơn."
Tần Diễm cười cười với Tần Sương, dặn dò thêm vài câu nữa rồi đi ra cửa. Đồ ăn mang từ ngoài xe ngựa vào đã đặt đầy trên bàn, mà ngoại trừ giường cũ trong phòng thì mấy cái giường mới chuyển đến đây lại hơi nhỏ một chút, chỉ đủ nằm ngủ thôi. Trên giường đã đặt sẵn chăn gấm sạch sẽ mà mọi người mang từ xe ngựa vào, đương nhiên là vẫn tốt hơn so với ngủ trên xe ngựa rất nhiều.
"Được rồi, mau ăn uống rồi đi ngủ sớm thôi." Tần Sương là người đầu tiên đi đến ăn điểm tâm, mấy hầu nô thấy thế cũng vội vàng trải chăn ra giường. Trong phòng có càng nhiều người thì càng có thêm nhiều sinh khí, Tần Hoan không đói thế nhưng cũng đi qua ăn một chút, chỉ có Tần Tương không ăn uống gì cả mà lên giường nằm luôn. Một khắc sau Tần Hoan và Tần Tương cũng lên giường, mấy người Phục Linh thì trải chăn nệm ra nằm dưới đất.
Thuyền xe mệt nhọc, mặt dù trên mặt Tần Hoan không biểu hiện ra thế nhưng thân thể cũng đã cực kỳ khốn đốn rồi.
Đầu vừa đặt xuống gối thì cơn buồn ngủ cũng kéo đến, ngay trong lúc mơ mơ màng màng nàng vẫn nghĩ đến những việc kỳ lạ ở thôn Tam Nguyên này.
Mặc dù người trẻ tuổi cũng có trường hợp bệnh nặng mà chết không tìm ra nguyên nhân, thế nhưng cùng lúc lại chết mất nhiều người thì quá mức trùng hợp. Nếu đã cùng mắc đậu mùa thì nàng lập tức nghĩ đến bệnh hoa liễu, thế nhưng bệnh hoa liễu sẽ không chết nhanh như vậy, còn nếu nói là bệnh dịch thì lại càng không thể chỉ xuất hiện trong phạm vi nhỏ được. Còn có vị Tôn đại phu kia nữa, chỉ trùng hợp là họ Tôn thôi hay là...
Tần Hoan muốn đi tìm tòi nghiên cứu theo bản năng, thế nhưng hiện tại quá mệt mỏi, cộng thêm sáng sớm mai các nàng đã rời khỏi nơi này rồi cho nên cũng chẳng có thời gian cho nàng đi tìm hiểu. Nghĩ đến đây thì Tần Hoan dứt khoát thả lỏng bản thân mình mà chìm luôn vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng Tần Hoan nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài cửa. Từ trước đến nay nàng luôn rất thính ngủ, nghe thế thì ngay lập tức tỉnh táo dậy, lắng tai nghe một chút quả nhiên nghe thấy có rất nhiều tiếng ồn ào ở bên ngoài viện.
"Ngươi thật to gan mà! Nói..."
"Không thừa nhận? Ngươi có biết người đang nói chuyện với ngươi là ai không?"
"Ngươi không trú ở phía sau, chạy vào trong đó để làm gì?"
Tần Hoan nghe rõ được tiếng quát lớn của thị vệ Tần phủ, mặc dù không nghe được giọng nói của người bị hỏi thế nhưng nghe đoạn đối thoại này có vẻ như đã có đạo tặc gì đó xông vào đây...
Tần Hoan bật dậy ngay lập tức, nàng căn bản là mặc nguyên áo mà nằm, hiện tại chỉ cần khoác áo ngoài vào là có thể ra ngoài. Nàng vừa nhúc nhích thì những người cũng bị đánh thức khác liền ngồi dậy. Tần Sương mơ mơ màng màng nói, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vẫn chưa biết, có thể là có ai xông đến đây."
Tần Hoan nói xong liền khoác áo choàng lên người rồi đi ra cửa xem. Tần Sương thấy thế cũng vội vàng mặc áo khoác rồi chạy theo, suốt dọc đường đi đến chỗ này thì nàng phát hiện bản thân mình càng lúc càng thích đi theo và làm theo Tần Hoan. Còn Tần Tương bên kia có vẻ như cũng khôi phục lại chút tinh thần, vừa nghe nói có thể có người nào đó xông vào đây thì vội vàng mặc áo khoác lên người. Các nàng trú tại thôn làng quái dị này, ngay cả ông chủ nhà trọ cũng không đáng tin cậy, mặc dù bên ngoài có thị vệ thế nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận.
Vãn Hạnh đốt đèn sáng lên, thấy Tần Hoan búi tóc xong rồi đi ra ngoài cho nên nàng và Phục Linh cũng cùng nhau đi ra.
Nhà trọ này chỉ có một tầng, phòng của các nàng ở phía trong cùng, bên ngoài là phòng của Tần Diễm và hạ nhân. Vừa ra khỏi cửa thì Tần Hoan đã bị khí lạnh đập vào mặt khiến cho hơi tê tê, bước chân nàng ngừng lại, đập vào mắt nàng là sảnh giữa đột nhiên xuất hiện tuyết đọng cứ như ảo thuật. Không biết hiện tại là canh giờ nào, thế nhưng trên trời vẫn tối đen như mực, dựa vào mấy ngọn đèn tăm tối ngoài hành lang, Tần Hoan rõ ràng nhìn thấy từng tảng từng tảng bông tuyết rơi lả tả xuống đất khiến cho trong lòng nàng đột nhiên nặng nề!
Mặc dù chỗ tuyết đọng kia chỉ dày khoảng 2 đốt tay, thế nhưng nhìn thấy tuyết rơi lả tả kia Tần Hoan liền biết rõ rành rành chuyến hành trình này của các nàng đã bị tuyết lớn ngăn trở rồi. Điều mà bọn họ lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
"A, tuyết rơi..."
Tần Sương vừa bước ra cửa đã la lên kinh hãi, nàng dường như đã quên đi mối nguy hiểm, trong nháy mắt sự bối rối của mình đã tiêu biến gần như không còn nữa.
Tần Hoan không để ý đến Tần Sương nữa, nàng quay người đi đến chỗ phát ra tiếng ồn ào ở phía đại sảnh.
Tuyết rơi loạn xạ, gió lạnh gào rít lạnh thấu xương, Tần Hoan kéo cao cổ áo theo bản năng. Đợi đến lúc lại gần rồi Tần Hoan mới phát hiện hóa ra chỗ tranh cãi không phải ở ngoài đại sảnh mà là ở ngay phía trước phòng số 1. Tần Diễm đứng quay lưng về phía Tần Hoan, trước mặt hắn là mấy thị vệ đang khống chế 1 người. Nhìn từ xa lại thì có vẻ như là một nam tử, thế nhưng Tần Diễm che khuất cho nên hiện tại nàng vẫn không nhìn được mặt người đó.
Tần Hoan bước nhanh đến hỏi, "Tam ca, xảy ra chuyện gì?"
Tần Diễm xoay người lại, nhìn thấy mấy người Tần Hoan đều chạy ra đây thì hắn chau mày nói, "Người này bị phát hiện nửa đêm đi đến phía phòng của bọn muội, không biết là muốn làm gì. Hiện tại bị bọn ta bắt được thì hắn lại thề thốt phủ nhận."
Tần Hoan chau mày, lúc nói chuyện thì nàng đã đến bên cạnh Tần Diễm. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt khi nàng nhìn thấy mặt người đang bị khống chế kia thì người đó cũng nhìn thấy được nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]