🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 128: Ngôi làng mắc bệnh lạ (2)

Nếu như đi ở đường bằng thì không sao, thế nhưng đã đi đến gần núi, nếu hiện tại mà có tuyết lớn rơi xuống thì xe ngựa của bọn họ dù có to lớn vững chãi hơn nữa cũng sẽ chịu không nổi. Mà ba tỷ muội các nàng cùng với mấy tỳ nữ mang theo thì cũng không thể giống đám người Tần Diễm có thể xuống xe cưỡi ngựa được.

Tần Hoan chỉ mong là có thể đi ra khỏi núi Vân Vụ trước khi tuyết rơi, thế nhưng vừa mới đi được khoảng hơn chục dặm đường thì đột nhiên tốc độ đoàn xe chậm lại, không chỉ có như vậy Tần Hoan còn nghe thấy phía trước xe ngựa có vang lên tiếng nói chuyện. Một lát sau đột nhiên Tần Diễm đánh ngựa đến bên ngoài xe ngựa của Tần Hoan, "Cửu muội muội, chỗ muội có còn túi thuốc không?"

Tần Hoan vén màn xe lên, "Còn, có chuyện gì vậy Tam ca?"

Tần Diễm cười khổ, "Ngũ muội muội lại nôn ra, tình hình có vẻ nghiêm trọng."

Tần Hoan nhìn Vãn Hạnh một cái, Vãn Hạnh liền đưa túi thuốc ra ngoài. Tần Diễm cảm tạ một câu rồi lấy đem đi, Phục Linh trong xe ngựa lại khẽ hừ một tiếng, "Ngũ tiểu thư đây là có ý gì? Ban nãy đưa cho thì không cần, bây giờ lại để cho Thế tử đến xin, cứ làm như tiểu thư không muốn cho nàng ta vậy." Nói xong Phục Linh lại nằm rạp ra cửa xe rồi nhìn nhìn, "Nhìn kìa, Thế tử vì nàng ta mà để cho đội ngũ chậm lại biết bao nhiêu rồi."

Tần Hoan hơi lo lắng, nàng đã nhìn sơ qua bản đồ tuyến đường hồi kinh lần này, nếu như tốc độ giảm bớt thì trước tối nay bọn họ mới chỉ có thể vừa mới đi vào núi, không kịp đi được đến điểm dừng chân theo dự kiến. Mặc dù ở chỗ này có rất nhiều thôn trấn không cần phải lo lắng đến chuyện đi vào nơi rừng núi hoang vắng, thế nhưng sự bất an trong lòng Tần Hoan càng lúc càng lớn, cảm thấy có vẻ như sắp gặp phải rắc rối gì.

Lại đi tiếp hơn một canh giờ nữa, nhìn sắc trời càng ngày càng tối xuống thì Chu Hoài đi tuốt đằng trước đột nhiên quay ngựa lại phía sau vài bước rồi cất cao giọng nói, "Thế tử, có vẻ như không đến kịp Quan Âm trấn rồi..."

Tần Diễm cưỡi ngựa, hắn đang đi ở chỗ trước Tần Hoan và Tần Tương, lời này của Chu Hoài thì Tần Hoan cũng nghe thấy.

Lại nghe Tần Diễm nói tiếp, "Không đến kịp thì thôi, hôm nay cứ đi tìm thôn xóm nào đó đặt chân cũng được, sáng sớm mai rồi lại tiếp tục hành trình."

Chu Hoài thở dài, "Nơi sầm uất mà gần với bến đò Giang Lăng này nhất chính là Quan Âm trấn kia, từ đó đi tiếp đến thành Viên Châu thì cũng chỉ hết 1 ngày lộ trình, nhưng phải đi nhanh lên mới kịp, chúng ta cứ thế này thì sẽ phải đi hơn 2 ngày mất."

Tần Diễm nhìn thoáng qua về hướng xe ngựa, "Không cần phải đến chỗ phồn hoa sầm uất đâu, cứ tìm một cái thôn, nếu như không có nhà trọ thì cứ xin tá túc vào nhà dân là được. Cùng lắm thì đưa bọn họ thêm chút bạc thôi."

Chu Hoài gật đầu, "Thế tử có nhớ lúc trước chúng ta đi ngang qua đây thì ở phía Tây Bắc có một thôn làng không?"

Tần Diễm suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, "Nhớ rồi, mặc dù lúc ấy chỉ là đi ngang qua từ phía xa thế nhưng nhìn có vẻ như cũng có không ít nhà cửa. Cứ đi vào đó đi, có lẽ sẽ đến kịp trước khi trời tối."

Chu Hoài đáp lại một tiếng rồi tự mình đi lên phía trước căn dặn mấy thị vệ đi hàng đầu, sau đó Tần Diễm cũng đi về đằng sau thông báo cho Tần Sương và Tần Hoan một câu. Việc đã đến nước này, chỉ có thể nghe theo lời của Tần Diễm và Chu Hoài mà thôi.

Trời càng lúc càng tối, thị vệ đi hàng đầu thay đổi phương hướng, rẽ vào một con đường mòn khác hẳn hướng đường to dẫn đến thành Viên Châu. Con đường mòn này chỉ rộng hơn xe ngựa một chút, cũng may là bằng phẳng thế nhưng vì đường nhỏ cho nên chỉ có thể đi chậm để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lúc bầu trời tối đen xuống thì Tần Hoan vén màn xe ra nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy từng dãy nhà dân ở cách đó không xa.

Rừng núi hoang vu, mặc dù đã nhìn thấy thế nhưng để đi đến nơi được thì cũng phải mất hơn nửa canh giờ sau, hiện tại trên vòm trời đã tối đen như mực, không trăng cũng không sao. Mà đột nhiên trên trờ nổi gió to lên, gió lạnh rét thấu xương, đợi đến khi xe ngựa chậm rãi đi vào cửa thôn thì Tần Hoan phát hiện ra thôn xóm này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Con đường chính dẫn vào trong thôn cực kỳ bằng phẳng, từng tòa từng tòa tiểu viện với mái ngói đen và tường vôi tọa lạc ở hai bên đường. Hai người thị vệ được Chu Hoài phái đi chẳng bao lâu đã trở về, "Thế tử, Chu quản gia, chỉ có một nhà trọ nhỏ nhìn có vẻ cũ nát, mà khi tiểu nhân đến hỏi thì nhà trọ đó chỉ còn lại có 3 gian phòng, lại không có đồ ăn."

Nhà trọ cũ nát, chỉ còn lại có 3 gian phòng, lại còn không có đồ ăn...

Tần Diễm chau mày, "Vậy còn không bằng đến ở nhờ nhà dân."

Chu Hoài gật đầu, ông nhìn xung quanh rồi chọn một tòa nhà ở gần đó đến gõ cửa. Hộ nhân gia này nhìn có vẻ rất giàu có, mà đằng sau khe cửa có ánh đèn dầu sáng lấp loáng chiếu ra bên ngoài.

Chu Hoài gõ cửa một lát thì cửa từ từ mở ra, mở cửa là một lão nhân tóc hoa râm, ông chỉ mở ra một khoảng rộng bằng bàn tay, ngay cả mặt cũng không để lộ hoàn toàn. Ông đề phòng nhìn thoáng ra bên ngoài hỏi, "Làm gì?"

Giọng ông lão này không hề có chút khách khí, Chu Hoài vội hành lễ rồi nói rõ ý định đến đây, ông lão nghe xong thì trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn bọn họ một vòng rồi nói, "Thôn chúng ta không thu giữ người ngoài, các ngươi nhanh đi đi."

Nói xong ông đóng rầm cửa lại, sau đó có tiếng cài then cửa vang lên.

Chu Hoài chau mày, Tần Diễm cũng có chút không vui, "Thôi, đi ra phía trước xem sao."

Chu Hoài gật đầu rồi đi tới phía trước, ba tỷ muội Tần Hoan đều không hề xuống xe ngựa thế nhưng vẫn nghe được rõ ràng lời Chu Hoài và ông lão kia nói chuyện. Tần Hoan ngồi trong xe cũng nhăn mày lại, mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng lắm...

ở bên ngoài Chu Hoài đã đi đến phía trước, thấy trong thôn này nhà nào cũng đóng kín cửa, có nhà ban đầu mới nhìn qua khe cửa thì thấy sáng đèn, thế nhưng còn chưa đợi bọn họ đến gần thì đèn đã tắt luôn rồi, còn có nhà đèn đuốc tối om ngay từ đầu. Mặt mũi Chu Hoài càng lúc càng nhăn nhó, chẳng bao lâu sau lại thấy được một căn nhà nhìn rất rộng lớn.

'Cốc cốc cốc' ba tiếng, Chu Hoài gõ cửa như thường lệ, rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân đi đến ở đằng sau cánh cửa.

Không có ai mở cửa mà chỉ có một giọng nói nam tử vang ra, "Ai?"

Chu Hoài để lộ ra thân phận và ý đồ đến đây, nam tử kia trầm mặc giây lát, "Thôn chúng ta không lưu giữ người ngoài, các ngươi đi đi."

Nói xong lời này thì người đằng sau cửa liền chạy đi, rất nhanh sau đó đèn đuốc trong nhà này cũng bị tắt hết.

Đã đến lúc này thì Chu Hoài cảm thấy không ổn, liền đi đến trước mặt Tần Diễm nói, "Thế tử, xem ra người thôn này cực kỳ chú ý đến người ngoài, chỉ sợ không thể ở nhờ nhà dân được rồi, hay là trước mắt cứ tạm thời thu xếp ở trong nhà trọ 1 đêm? Chúng ta vẫn còn lương khô và nhiều đồ ăn cho nên ở đó không có cũng không sao, chỉ là làm khó ba vị tiểu thư rồi, tối nay bọn họ phải chen chúc ở tạm một chỗ."

Tổng cộng chỉ có 3 phòng, trừ bỏ nhóm người chủ tử thì còn có 20 nam bộc thị vệ. Chưa nói đến xe ngựa không ngủ được, cho dù có nằm được thì trời lạnh như vậy thì ngủ trong xe cũng không thể chịu nổi. Tần Diễm đành phải gật đầu bất đắc dĩ, "Được, đi trước dẫn đường đi, đến nhà trọ đó xem thử xem sao."

Ra lệnh một câu xong thì đoàn xe liền hướng đến nhà trọ mà 2 người thị vệ ban nãy nói. Chưa đến nửa khắc, xe ngựa đã dừng lại trước cửa nhà trọ, Tần Hoan xuống xe, ngước mắt lên nhìn tấm bảng hiệu sắp rơi xuống ở trước cửa...

"Nhà trọ Trường Phúc?" Phục Linh khẽ đọc sau đó lại nói, "Nhìn có vẻ như đã mở ra được hơn 10 năm rồi."

Xe ngựa nối đuôi nhau đi vào trong sân, Tần Hoan cũng bước theo vào trong, nhìn thấy nhà trọ này diện tích cũng không hề nhỏ, chỉ có cực kỳ cũ kỹ thôi. Bên ngoài sân không được xây bằng tường vôi mà chỉ có hàng rào bằng gỗ.

Tần Diễm dẫn đầu vào trong, Chu Hoài ở bên ngoài sắp xếp xe ngựa, rất nhanh sau đó một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đậm đi ra. Nam tử trung niên chiều cao rất thấp, da mặt đen thui hàm răng ố vàng, ông ta vừa nhìn thấy người đến đông như vậy thì ý cười trên mặt có vẻ như sắp tràn ra bên ngoài, "Các vị khách quan đường xa đến đây, mời vào mời vào..."

"Hóa ra hai tiểu ca ban nãy là đến hỏi thay cho công tử và các vị tiểu thư à."

"Dáng vẻ công tử phi phàm, các vị tiểu thư cũng đẹp như tiên nhân vậy, không biết mọi người từ Vĩnh Châu đến đây hay là từ Cẩm Châu đến?"

Nam tử trung niên dẫn nhóm người Tần Diễm vào trong đại sảnh sau đó nói liến thoắng không ngừng, "Tại hạ tên là Ngụy Trường Phúc, là chủ nhân của nhà trọ này."

Sự nhiệt tình của Ngụy Trường Phúc có thể nói là cách biệt một trời một vực với mấy hộ dân kia, điều này khiến cho trong lòng Tần Diễm thư thái hơn một chút, hắn lên tiếng, "Nghe nói các ngươi chỉ có 3 gian phòng hả? Phải để cho tất cả người bọn ta có chỗ ở thì mới được."

Ngụy Trường Phúc đảo mắt ngẫm nghĩ, ngay lập tức đã có an bài, "Mặc dù không còn phòng thế nhưng giường vẫn còn rất nhiều. Ba vị tiểu thư ở 1 gian, công tử ở 1 gian, còn lại nhóm người tiểu ca kia tại hạ có thể dẫn đến một nhà kho, vị chi là còn 2 phòng nữa, các vị tiểu ca chịu khó chen chúc một chút thì liền có thể ở trong rồi. Chỗ này của tại hạ cũng không thiếu chăn bông, đương nhiên sẽ không để mọi người chịu lạnh."

Nói xong Ngụy Trường Phúc lại gọi to, "Lý Vượng, Lý Tài, bê hai giường đến phòng số 3 ở phía sau đi."

Ông ta vừa gọi xong thì phía sau tủ cao của đại sảnh có 2 người trẻ tuổi trông có vẻ rất thật thà lương thiện đi ra từ một gian phòng tối đen, hai người này đáp lại một tiếng rồi đi thẳng về hướng hậu viện. Ngụy Trường Phúc cười nói, "Đây là người làm của quán trọ, công tử chờ một chút, ta nhất định sẽ thu xếp khiến cho người hài lòng."

Tần Diễm gật đầu, "Chăn bông cứ đưa cho mấy hạ nhân là được." Nói xong hắn căn dặn mấy người Phục Linh, "Các người lên xe ngựa lấy chăn gấm và đồ ăn đến đây, chút nữa chăm sóc cho tiểu thư các ngươi chu đáo một chút."

Căn dặn xong thì Vãn Hạnh và Phục Linh mấy người cùng nhau đi ra ngoài.

Mặc dù Tần Diễm là Thế tử Hầu phủ thế nhưng những chuyện như thế này hắn lại rất chu đáo. Ngụy Trường Phúc thấy mọi người từ lúc bước vào cửa thì vẫn luôn đứng một chỗ cho nên vội nói, "Công tử và các tiểu thư cứ ngồi xuống trước, chỗ này của bọn ta mặc dù không có đồ ăn thế nhưng trà thì vẫn có..."

Trong đại sảnh vẫn có bàn để ngồi, Tần Diễm thấy vẫn còn phải chờ đợi cho nên bảo mấy người Tần Hoan ngồi xuống. Tần Tương vẫn dáng vẻ cực kỳ khó chịu, ban ngày nàng không thèm lấy túi thuốc của Tần Hoan thế nhưng hiện tại túi thuốc đã bị nàng nắm chặt trong tay, liên tục đưa lên mũi hít hít. Tần Sương thấy dáng vẻ này của nàng thì cực kỳ khó chịu thế nhưng cũng không nói gì. Đợi cho đến khi ông chủ mang trà nóng lên thì nàng mới rót một ly đầu tiên đưa đến trước mặt Tần Tương.

Vừa ngồi xuống Tần Hoan đã chau mày.

Ban nãy còn đang đứng cho nên tầm mắt nàng vẫn luôn nhìn thẳng, thế nhưng lúc này khi ngồi xuống rồi, nàng ngẩng đầu lên liền thấy được nóc nhà chỗ đại sảnh này. Trên nóc nhà được vẽ rất nhiều phù văn ngũ sắc, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Tần Hoan vừa nghĩ đến thái độ của mấy người dân làng ban nãy thì đột nhiên sự bất an trong đáy lòng càng lúc càng lớn.

Đúng lúc này Ngụy Trường Phúc vừa rót trà vừa nói, "Công tử và ba vị tiểu thư đừng vội, bọn ta rất nhanh liền bố trí xong rồi. Tại hạ đã mở khách điếm ở chỗ này hơn 10 năm rồi, chưa bao giờ để cho vị khách quan nào không vừa ý cả."

Tần Diễm thích sạch sẽ nên chỉ cầm ly trà lên thôi chứ không uống, "Nếu đã như vậy thì sao ông chủ lại không chuẩn bị sẵn đồ ăn?"

Nói đến đây thì ánh mắt Ngụy Trường Phúc chớp lóe, lập tức cười khổ, "Giờ... giờ chẳng phải đã bắt đầu vào đông rồi ư, người đi đường này hướng về thành Viên Châu đã càng lúc càng ít đi rồi..."

Tần Hoan chau mày, cảm thấy câu này của Ngụy Trường Phúc có hơi mỉa mai, nàng bưng ly trà lên nhấp một ngụm trà nóng, đợi sau khi khí lạnh trong thân thể tản bớt một chút thì mới lên tiếng, "Vì sao ông chủ lại cảm thấy bọn ta là người đến từ Vĩnh Châu hoặc Cẩm Châu?"

Ngụy Trường Phúc cười ha hả, "Mấy người làm nghề này như ta bắt buộc phải có con mắt lợi hại... Ba vị tiểu thư các người xinh đẹp như vậy đương nhiên không phải người phương Bắc, mà các vị mang theo nhiều hành lý như vậy thì nhất định không phải người ở gần đây."

Ánh mắt Tần Hoan hơi chớp lóe, Tần Sương lại vội hỏi, "Vì sao mọi người trong thôn này đều nói không muốn lưu giữ người ngoài, muốn bọn ta mau chóng rời đi?"

Ngụy Trường Phúc nghe thấy thế thì chớp mắt mấy cái, sau đó ho nhẹ một tiếng, "Chuyện này..."

Thấy hắn ngập ngừng không muốn nói thì Tần Diễm cười lạnh, "Ông chủ nếu đã làm ăn buôn bán thì không nên giấu diếm bọn ta." Nói xong Tần Diễm lại chỉ lên trên phù văn trên nóc nhà, "Những cái này là để làm gì?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.