Xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ, Phục Linh nhảy xuống trước.
"Tiểu thư, chậm một chút."
Tần Hoan nắm lấy tay Phục Linh bước xuống, sau đó Phục Linh mới cầm hộp quà đã chuẩn bị sẵn ra, hai người vừa mới bước lên bậc thềm của Hầu phủ thì người gác cổng đã chạy vào bên trong thông báo. Thị vệ của Hầu phủ rất quen thuộc hành lễ với nàng, cũng không hề ngăn cản nàng tiến vào trong phủ.
Từ con đường chính trong phủ hướng vào bên trong, còn chưa đi được bao xa thì Nhạc Ngưng mặc toàn thân y phục trắng đã chạy đến.
Tóc nàng cũng dùng một dải lụa trắng buộc thẳng lên, trông cực kỳ oai hùng hiên ngang buông xuống sau gáy, trong lúc nàng đi lại thì tay áo bay bay, ánh mắt sáng ngời như cất chứa tia nắng ấm, "Ấy... Ngươi mang đồ đến là có ý gì?"
Nhạc Ngưng bước đến bên cạnh Tần Hoan, giọng nói có chút kinh ngạc, "Hiện giờ cũng không phải lễ tết gì..."
Tần Hoan nhún người, Nhạc Ngưng vừa nói liến thoắng vừa đỡ nàng dậy, sau đó nghi hoặc nhìn Tần Hoan. Mặc dù Nhạc Ngưng không có nhãn lực tốt như Tần Hoan thế nhưng hôm nay trực giác vẫn mách bảo nàng rằng Tần Hoan đến đây là có chuyện gì đó, "Xảy ra chuyện gì?"
"Quận chúa không cần lo lắng, đúng là có một việc muốn báo cho ngươi và Thái trưởng Công chúa."
Nhạc Ngưng chau mày lại, nàng hỏi rào trước, "Chuyện tốt hay là chuyện xấu..."
Vẻ mặt Tần Hoan hoàn toàn thong dong, "Cứ cho là chuyện tốt đi, có điều cũng không nhất định lắm."
Tần Hoan không biết trên đường hồi kinh có thứ gì đang chờ đợi nàng, càng không biết bao giờ mới là thời cơ tốt nhất, hoàn toàn không chắc chắn lắm cho nên mới nói ra 3 chữ 'không nhất định' này. Nhạc Ngưng sốt ruột, "Đừng có tỏ ra bí ẩn, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Người Hầu phủ ở kinh thành đến, muốn đón 3 tỷ muội bọn ta về kinh."
Giọng nói Tần Hoan bình tĩnh, Nhạc Ngưng lại dừng khựng lại, "Đón các ngươi về kinh?"
Tần Hoan gật đầu, "Hôm qua người đã đến rồi, 4 ngày nữa bọn ta liền lên đường."
Nhạc Ngưng hơi giật mình, "Hóa ra là thế, chẳng trách ngươi còn chuẩn bị lễ vật, cho nên ngươi đến đây là nói lời từ biệt bọn ta..." Nói xong Nhạc Ngưng lại thở dài, trên mặt hơi buồn bực, "Bốn ngày sau đã đi rồi, quá gấp gấp mà..."
Bước chân Nhạc Ngưng chậm lại, Tần Hoan cũng chậm lại đôi chút, "Đã bắt đầu vào đông rồi, mà lần này đến kinh thành cũng phải đi ít nhất 1 tháng, nếu trên đường gặp phải tuyết rơi thì còn chậm trễ hơn nữa. Cho nên thời gian cực kỳ gấp rút, là muốn đến kinh thành trong tháng chạp."
Nhạc Ngưng mấp máy môi nhưng nhất thời không biết nói cái gì. Trước đây Tần Hoan cũng lớn lên ở kinh thành, mà hiện tại Tần phủ Cẩm Châu xảy ra chuyện, các nàng bị đưa về kinh thành cũng là hợp tình hợp lý. Thế nhưng suy cho cùng thì cũng vẫn là quá đường đột, nghĩ đến chuyện Tần Hoan phải đi thì trong lòng Nhạc Ngưng vẫn có chút không thoải mái, "Ngươi đi chuyến này, chắc hắn là không quay lại Cẩm Châu nữa?"
Tần Hoan cụp mắt xuống cười cười, "Ta cũng không biết nữa..."
Nhạc Ngưng khẽ hừ một tiếng, "Đến kinh thành rồi, qua vài năm nữa ngươi lại phải gả cho người ta, làm sao có thể trở về đây nữa?"
Tần Hoan bật cười rồi lắc đầu, "Quận chúa cũng có thể đến kinh thành mà, đến lúc đó đương nhiên chúng ta có thể gặp lại."
Nhạc Ngưng hừ một tiếng, xưa nay nàng vốn luôn hoạt bát hiên ngang mà giờ tựa như lại hờn dỗi giống hệ nữ nhi gia bình thường. Tần Hoan thấy nàng như vậy thì trong lòng cũng buồn bã, "Ta cũng không ngờ được là đột nhiên lại đến đón bọn ta đi."
Nhạc Ngưng nghĩ nghĩ rồi thở dài, "Thôi, chúng ta cứ đến gặp tổ mẫu đã."
Hai người vừa đi thong thả, hiện tại lại bước nhanh hơn chút, lúc đến được viện của Thái trưởng Công chúa thì Giang thị cũng đang ở đây. Tần Hoan tiến lên hành lễ rồi lại bảo Phục Linh mang lên vật lên. Giang thị và Thái trưởng Công chúa cũng kinh ngạc y như Nhạc Ngưng ban nãy, Tần Hoan vội nói rõ ý định mình đến đây hôm nay. Thái trưởng Công chúa vừa nghe thấy người Trung Dũng hầu muốn đón Tần Hoan đi thì lại càng kinh ngạc hơn.
"Sao đột nhiên lại muốn đón mấy tỷ muội bọn con hồi kinh?"
Giang thị chau mày, "Chỉ là vì Tần phủ xảy ra chuyện này thôi sao?"
Tần Hoan gật đầu, "Người đến là Tam ca, chính là Thế tử của Trung Dũng Hầu phủ, Tam ca chỉ nói như vậy thôi."
Giang thị nhìn Thái trưởng Công chúa, mặc dù Thái trưởng Công chúa không lên tiếng thế nhưng trên mặt lại có suy nghĩ sâu xa, một lát sau mới nói, "Hiện giờ Tần phủ đã rơi vào tình thế này rồi, hồi kinh đúng là một con đường tốt cho mấy đứa nhỏ."
Thái trưởng Công chúa ngừng lại một lát rồi lại lo lắng, "Chẳng qua con đã đi khỏi kinh thành nhiều năm rồi, hiện giờ quay lại lần nữa chỉ sợ cũng không thích nghi được. Cục diện ở kinh thành phức tạp hơn so với Cẩm Châu rất nhiều, chỗ khó khăn của con có lẽ lại càng nhiều thêm."
Tần Hoan khẽ cười, "Thái trưởng Công chúa yên tâm, người biết tính tình của con, đương nhiên sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt."
Thái trưởng Công chúa gật gật đầu, "Tính tình của con đương nhiên ta yên tâm, có điều con rời khởi Cẩm Châu rồi thì chúng ta càng khó gặp mặt nên hàng ngày không chăm nom con được. Phụ mẫu con đều mất, mặc dù ở đó có Đại bá và Đại bá mẫu con thế nhưng theo ta thấy thì vẫn là con đơn độc một mình hồi kinh, đương nhiên ta phải lo lắng rồi."
Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng ấm áp, mặc dù trước đây nàng đã cứu Thái trưởng Công chúa thế nhưng lần đó cũng chỉ là ở bên đường tiện tay mà thôi. Vậy mà Thái trưởng Công chúa lại ghi tạc trong lòng, mặc dù sau này nàng cũng giúp đỡ Hầu phủ thế nhưng nguyên nhân sâu xa đều do Thái trưởng Công chúa có lòng muốn báo ân nên mới mời nàng đến tham dự đại hôn của Nhạc Giá. Nếu như không có tấm thiệp mời đó thì hoàn cảnh của nàng vĩnh viễn sẽ không giống như hiện nay.
Tần Hoan cảm động, đáy mắt cũng đẫm lệ, "Con biết Thái trưởng Công chúa và phu nhân lo lắng cho con, có điều người Hầu phủ trong kinh đã đến đây rồi nên con cũng không thể không trở về. Thân thể Thái trưởng Công chúa càng ngày càng tốt hơn rồi, sau này người có định về kinh nữa không?"
Thái trưởng Công chúa thở dài, "Ngày trước lúc ra rời khỏi nơi đó thì đã nói là không quay về nữa, sau này thế nào thì ta cũng không biết, cho nên ta mới lo lắng cho con. Lần này con đi rồi cũng không biết có còn gặp lại được nữa hay không..."
Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng lại càng buồn khổ, cảm xúc không giống ban nãy tâm tình với Nhạc Ngưng. Sự quan tâm của Giang thị và Thái trưởng Công chúa là quan tâm của trưởng bối, rất nhiều lúc đều khiến cho nàng nghĩ đến phụ mẫu của mình. Mặc dù thân thể Thái trưởng Công chúa đã chuyển biến tốt, thế nhưng tuổi tác bà đã cao rồi, lứa tuổi này đương nhiên sẽ có rất nhiều loại bệnh, nếu lỡ như... thì có lẽ thật sự sẽ không gặp lại nữa rồi.
"Đương nhiên sẽ còn gặp lại." Tần Hoan không biết nói mấy lời dễ nghe cho nên chỉ xoay người lại lấy hộp quà từ trong tay Phục Linh, "Đây là phương thuốc con chuẩn bị cho Thái trưởng Công chúa, đều có lợi cho thân thể của người. Dựa theo những phương thuốc này đương nhiên có thể từ từ loại bỏ gió độc bên trong cơ thể người. Ngày thường người cũng phải đi đi lại lại nhiều một chút, ăn uống tẩm bổ hợp lý là được rồi, có một chút kiêng kỵ thì con cũng đã viết cả ở trong này rồi. Quan trọng nhất là Thái trưởng Công chúa phải giữ mãi tâm trạng vui vẻ, chú ý đừng để dính phải khí lạnh. Mấy hôm nữa trời lạnh rồi thì nhớ đốt địa long trong phòng lên sớm một chút..."
Tần Hoan nói xong thì trong lòng cũng đau xót, nếu nàng mua mấy ngọc khí lễ vật đơn giản đến làm quà, Hầu phủ đương nhiên không thiếu mấy thứ này, nghĩ tới nghĩ lui thì nàng vẫn dùng cách viết phương thuốc giống như đối với Diêu Tâm Lan. Nàng viết hết những gì mình có thể nghĩ ra giấy, trong hộp này thậm chí còn có cả những phương thuốc bí truyền mà nàng học được ở Dược Vương cốc. Nàng không tiện sao chép hoàn toàn mà chỉ đổi sang dùng những dược liệu tương tự, tất cả đều là phương thuốc dùng để điều dưỡng thân thể cho lão nhân.
Nàng làm tất cả những chuyện này vì lo lắng sau khi mình rời khỏi Cẩm Châu rồi, Thái trưởng Công chúa bị mấy bệnh đau đầu nhức óc gì đó cũng phải mời đại phu khác. Cũng không phải nàng không tin người khác, chỉ là nàng đã điều trị thân thể cho Thái trưởng Công chúa thời gian dài như vậy, nàng gần như muốn coi việc làm cho thân thể Thái trưởng Công chúa khỏe mạnh lên là trách nhiệm của chính mình. Những phương thuốc này của nàng ít nhất có thể dùng nửa năm, nửa năm sau nếu như thân thể Thái trưởng Công chúa có biến chuyển thì thì lúc đó đổi phương thuốc khác sau.
Thế nhưng nàng tính toán như vậy thì lại càng giống như sau này mọi người thật sự khó gặp lại nhau, nên giờ mới đang bàn giao lại lời sau cùng. Không riêng gì Tần Hoan, Giang thị bên cạnh cũng thấy mũi cay cay, Tần Hoan giống như đang căn dặn toàn bộ chuyện sau này, mà lại nói cực kỳ có tâm khiến cho bà rất đau lòng cho Tần Hoan. Mặc dù không ai nói ra thế nhưng trong lòng bà vẫn luôn hiểu, năm đó Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành có thể tống nàng đến Cẩm Châu thì nhất định cũng sẽ chẳng coi nàng là cháu ruột mà yêu thương vậy đâu.
Mà ngày đó chung sống mấy năm đã không có quá nhiều tình cảm gì, hiện giờ cách xa 3 năm lại muốn đón nàng quay về, tình cảm nhỏ nhoi trước kia đã phai nhạt từ lâu rồi. Cho dù bền ngoài có tỏ ra khách khí thế nhưng cũng không thể chung sống giống như người một nhà được.
Giang thị cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc ở kinh thành cho nên quen nhìn những quý nữ tranh đấu gay gắt trong vòng luẩn quẩn này rồi, cũng biết lục đục bên trong những gia đình quý tộc, bà chỉ lo Tần Hoan về kinh thành sẽ bị người ta khi dễ...
"Tấm lòng này của Hoan Nhi thì ngay cả Ngưng Nhi cũng khó sánh bằng, có điều con nói như vậy lại càng khiến cho ta cảm thấy sau này khó gặp hơn. Con hồi kinh rồi, không đến 2 năm nữa lại gả cho người ta, đến lúc đó đương nhiên khó quay lại Cẩm Châu rồi."
Giọng nói Giang thị khàn đi, Nhạc Ngưng vội vàng đi qua ôm lấy cánh tay Giang thị.
Những điều Nhạc Ngưng có thể nghĩ đến thì đương nhiên Giang thị cũng vậy. Tần Hoan nghe Giang thị nói như vậy thì trong lòng giăng kín nỗi buồn, "Đến lúc đó con sẽ quay về gặp lại Thái trưởng Công chúa và phu nhân, cũng không có lý gì mà sau khi thành thân lại không thể ra ngoài."
Mặc dù Tần Hoan nói như vậy nhưng nàng cũng tự biết được điều này là rất khó. Trong thành Cẩm Châu này không thiếu phú hộ, thế nhưng đại đa số đều cả đời cũng không đi đến nơi xa xôi như kinh thành. Lời này của Tần Hoan chẳng qua là trấn an bản thân mà cũng là trấn an mọi người mà thôi. Giang thị hiểu, Thái trưởng Công chúa đương nhiên cũng hiểu, bà thở dài, "Nói đến thành thân, còn không biết phải an bài thế nào cho con."
Nói đến đây đáy lòng Tần Hoan lại trĩu nặng.
Sang năm nàng đã 17 tuổi rồi, ở Đại Chu thì 14-15 tuổi đã có thể nghị thân. Cô nương gia bình thường thì từ lúc 15 tuổi đã bắt đầu lần lượt gả cho người ta rồi, muộn nhất cũng không quá 19 tuổi. Nếu như đến tận 20 tuổi rồi mà vẫn còn chưa xuất giá thì chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích.
Khi nàng 17 tuổi thì Hầu phủ kinh thành chắc chắn sẽ nghĩ đến vấn đề này. Mà hiện tại cùng đón Tần Sương và Tần Tương về kinh, Tần Hoan hoài nghi chắc chắn Hầu phủ đã tự có suy tính cho chính mình, dù sao thì Hầu phủ cũng chỉ có một nữ nhi.
Suy cho cùng thì Thái trưởng Công chúa cũng có quá nhiều kinh nghiệm, lời này từ trong miệng bà nói ra thì càng chứng mình suy đoán của Tần Hoan là đúng. Nàng cười cười, "Thái trưởng Công chúa không cần lo lắng, mỗi người đều tự có duyên phận của chính mình..."
Thái trưởng Công chúa lắc đầu, "Cũng không phải nói như vậy, phụ mẫu con đều đã mất, trong tộc thì vốn cũng là Trung Dũng hầu ra quyết định, hôn sự của con cũng càng là như vậy. Nếu như hắn an bài cho con thì chắc chắn sẽ không để ý gì đến tâm tư của con."
Tần Hoan cụp mắt, Thái trưởng Công chúa quả nhiên luôn luôn có thể nói trúng trọng tâm.
Giang thị tựa như nhìn ta được lời nói của Thái trưởng Công chúa khiến cho trong lòng Tần Hoan buồn khổ, cho nên bà ở bên cạnh khuyên nhủ, "Có điều đó cũng là chuyện của tận 2 năm sau, đến lúc đó bọn ta giúp đỡ con cũng được."
Giang thị nói như vậy thế nhưng Thái trưởng Công chúa lại không mấy tán thành, bà chỉ yên lặng suy nghĩ sâu xa.
"Thái trưởng Công chúa và phu nhân thật sự không cần lo lắng, chuyện này thật ra con cũng không quá cưỡng cầu."
Trong chuyện cưới gả thật sự Tần Hoan cũng không quá cưỡng cầu. Phụ mẫu nàng đều qua đời, nàng không nơi nương tựa nên thân thế cũng bị hạ thấp. Nàng không nghĩ đến hôn sự của bản thân mình, cũng không nghĩ đến sẽ phải gả cho loại người nào, nàng muốn về kinh chẳng qua là để giải oan báo thù cho phụ thân mà thôi. Mà sau này hơn nửa đời người của nàng, có lẽ trong lòng cũng chỉ có mỗi mình chuyện này mà thôi.
Giang thị muốn nói lại thôi, Thái trưởng Công chúa lại nói, "Hôn sự đối với nữ nhân gia là cực kỳ quan trọng, mặc dù phải xem duyên phận thế nhưng lại không thể hoàn toàn để mặc cho 2 chữ 'tùy duyên'. Có đôi khi ông trời chính là không công bằng, con phải tranh giành một chút mới được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]