🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 123: Chuẩn bị hồi kinh (3)

Tần Hoan nói như vậy thì Mặc Thư vội vàng chạy đi lấy giấy bút, Tần Hoan lên tiếng, "Có 2 phương thuốc. Cái thứ nhất: Tứ thuận lý trung hoàn, cảm thảo 6 tiền, nhân sâm, bạch thuật, can khương mỗi loại 3 tiền, nghiền mịn thành bột, dùng mật ong phối hợp lại thành từng viên thuốc to bằng khoảng hạt ngô, mỗi lần uống 10 viên. Thuốc này chủ trị tổn hại sau sinh nở, có thể điều dưỡng khí huyết cho tạng phủ."

Thấy Mặc Thư viết liền một mạch, Tần Hoan dừng lại một chút đợi cho Mặc Thư viết xong rồi mới tiếp tục lên tiếng, "Cái thứ hai chủ trị suy yếu sau sinh nở, ít ăn ít hoạt động: Đương quy 7 tiền, cây thược dược, nhân sâm, quế tâm, gừng, cam thảo mỗi loại 5 tiền, táo đỏ 20 quả, địa hoàng khô 5 tiền, toàn bộ cắt nhỏ ra rồi dùng nước nấu lên, mỗi ngày uống 3 lần."

Tần Hoan nói xong thì Mặc Thư cũng mải miết viết liền tù tì, sau đó đưa lại phương thuốc cho Tần Hoan xem, "Cửu tiểu thư, người nhìn xem viết có đúng hay không?"

Tần Hoan ngoái đầu lại nhìn giây lát rồi gật gật, "Đúng là thế này, kể từ hôm nay đổi qua phương thuốc này. Ăn uống thì vẫn tiếp tục tẩm bổ là được."

Mặc Thư gật đầu, "Vâng, vậy nô tỳ đi an bài, Cửu tiểu thư xin chờ giây lát."

Tần Hoan gật đầu, Mặc Thư lập tức cầm phương thuốc đi ra ngoài. Tần Sương bình tĩnh đứng bên cạnh, ánh măt có chút kỳ dị nhìn Tần Hoan, thấy trong phòng chỉ còn lại 2 người bọn họ thì nàng có vẻ như có chút không được tự nhiên, lẩm bẩm nói một câu, "Ta đi nhìn Thê Thê!" sau đó xoay người đi ra ngoài. Tần Sương vừa đi thì trong phòng chỉ còn lại Tần Hoan và Diêu Tâm Lan vẫn đang nằm trên giường.

Tần Hoan quay lại nhìn Diêu Tâm Lan, thấy nàng vẫn đang nhắm chặt con ngươi giống như đã ngủ thiếp đi.

Tần Hoan nghiêng người, chỉnh chỉnh lại góc chăn cho Diêu Tâm Lan.

"Đại tẩu, người của Trung Dũng Hầu phủ trong kinh thành đến đây, muốn đón ba tỷ muội bọn ta đến kinh thành, 5 ngày sau xuất phát rồi."

Tần Hoan tự nói xong, tựa hồ như cũng không mong chờ gì Diêu Tâm Lan sẽ đáp lại, nàng thấy Diêu Tâm Lan vẫn không có động tĩnh gì thì lại nói tiếp, "Muội và Lục tỷ tỷ đi rồi thì ở đây chỉ còn lại mình Đại tẩu, Thê Thê cũng chỉ còn lại mỗi vú nuôi rồi."

"Đại tẩu không vượt qua được vướng mắc trong lòng mình, nhưng còn Thê Thê thì sao? Con bé được sinh ra đã nửa tháng nay rồi, bên cạnh chỉ có mỗi hầu nô với vú nuôi vây quanh, chỉ có cô cô quan tâm, còn mẫu thân nó lại thờ ơ như vây. Muội cực kỳ đau lòng cho Thê Thê..."

Tần Hoan lẳng lặng nói xong, giọng nói bình tĩnh nhưng lại đâm sâu vào trong lòng người.

Nàng giơ tay lên phất phất cọng tóc rối bời bên tai Diêu Tâm Lan, "Thê Thê cực kỳ khiến cho người ta yêu thích giống như tẩu đã từng nghĩ trước đây, thế nhưng chỉ có mình tẩu lại đối xử với con bé như vậy."

Nói xong những câu này, Tần Hoan thở dài, nàng nhìn Diêu Tâm Lan giây lát rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Ở bên ngoài Mặc Thư đang quay về, nhìn thấy Tần Hoan ra ngoài thì cũng hơi kinh ngạc, Tần Hoan đi sang bên phòng sưởi, "Ta đi nhìn Thê Thê."

Mặc Thư cũng đi cùng sang đó, thấy Tần Sương cũng đang nô đùa cùng với Thê Thê trong phòng sưởi. Tiểu bảo bối nhỏ nhắn mềm mại như sáp, đôi má trắng trong như cục bột bánh bao vậy. Tần Sương ôm con bé vào lòng, kêu lên như tâm can bảo bối của mình vậy.

Mặc Thư nhìn thấy thế lại nghĩ đến mấy ngày sau sẽ không còn ai yêu thương Thê Thê thế này nữa thì đột nhiên sống mũi lại cay cay.

Tần Hoan ngồi trong phòng sưởi chơi với Thê Thê suốt 1 canh giờ thì mới đứng dậy đi về. Vừa về đến Đinh Lan uyển thì thấy Tần Lệ đang chờ ngoài cửa, Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Nhị ca sao lại đến đây?"

Sắc mặt Tần Lệ hơi tối nhìn sang Tần Hoan, nhưng hắn lại không nói câu nào mà chỉ thở dài một hơi.

Đột nhiên Tần Hoan giật mình, rồi lại nhìn vết loét trên cổ tay hắn, nàng nghĩ nghĩ rồi giơ tay lên mời, "Nhị ca vào trong nói chuyện đi."

Phục Linh mở cửa ra, Tần Hoan bước vào trước sau đó Tần Lệ đi theo sau, đến thẳng phòng sưởi.

"Nhị ca ngồi đi, duỗi tay ra đây."

Tần Lệ nghe thế thì ngập ngừng một chút rồi sau đó vẫn nghe lời ngồi xuống bên cạnh.

Tần Hoan bắt đầu xem mạch cho Tần Lệ, lúc đầu ngón tay nàng chạm vào cổ tay hắn thì đáy mắt nàng hơi sáng lên sau đó thu tay lại. Tần Lệ kéo tay áo xuống rồi nói, "Cửu muội muội, ta đến đây không phải để..."

"Nhiệt ẩm và tà độc trong cơ thể Nhị ca đã bị ngăn chặn rồi."

Tần Hoan ngắt lời Tần Lệ, giọng nói có chút vui mừng.

Tần Lệ sửng sốt, vừa rồi căn bản hắn muốn nói chuyện khác nhưng lại bị Tần Hoan cắt ngang, thế nhưng nghe nói như thế thì hắn lại không còn tâm tư nào nghĩ đến chuyện khác nữa, vội vàng ngập ngừng, "Lời này của Cửu muội muội là có ý gì... Có phải..."

Tần Hoan gật đầu, "Chỉ cần ngăn chặn được tà ẩm thì việc chữa khỏi bệnh này đã có hy vọng rồi."

Tần Lệ đột ngột mở to mắt, trong con mắt u ám của hắn ánh lên một tia sáng, hắn siết chặt nắm đấm coi như cố gắng kiềm chế kích động trong lòng mình, "Thật... thật ư?"

Tần Hoan gật đầu, "Phương thuốc này lại dùng thêm 3 ngày nữa, sau đó đổi phương thuốc mới. Trong vòng nửa tháng có lẽ có thể khỏi hẳn."

Tần Lệ vừa nghe lời này thì đứng phắt dậy, lồng ngực hắn thở phập phồng lên xuống, một lúc lâu sau hai mắt mới trở nên ẩm ướt, "Cửu muội muội, ta... ta nên cảm tạ muội thế nào mới phải đây..."

Tần Hoan xoay người lại rồi lắc đầu, "Ta chỉ cho rằng cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp thôi."

Tần Lệ bị lời này của Tần Hoan chặn đứng, hắn đành phải cười cười. Đột nhiên dường như hắn nghĩ đến cái gì rồi nói, "Phải rồi, Cửu muội muội, ta đến đây cũng không phải là để cho muội xem bệnh, ta là muốn nói, nếu như muội muốn đi thì có cần ta giúp muội làm gì không?"

Tần Hoan nghe câu này thì hơi kinh ngạc, một lúc sau nàng mới lắc đầu, "Không cần!"

Ánh mắt Tần Lệ hơi tối, tựa hồ có chút ủ rũ, hắn nghĩ nghĩ rồi rút một xấp ngân phiếu từ trong tay áo ra, "Cửu muội muội, đây là ta hiện tại có thể lấy được, bên phía Sương Nhi mấy năm nay nó cũng tích góp được không ít đồ đạc, Tương Nhi thì không cần ta phải quan tâm, chỉ còn có muội... Hồi trước muội chẳng có gì, hiện tại lên đường cũng vậy, chỗ ngân phiếu này muội đến kinh thành cũng có thể đi lãnh được, muội cầm theo bên mình đi."

Tần Hoan quay lại thấy Tần Lệ cầm trên tay một xấp ngân phiếu, mỗi một tấm đều có mệnh giá 100 lượng, cộng lại có khoảng hơn 1000 lượng bạc. Tần Hoan cũng hiểu từ trước đến nay Tần Lệ ăn chơi trụy lạc tiêu pha không ít, mà hắn cũng chỉ là con thứ nên không thể sung túc được như Tần Sâm, hơn 1000 lượng này có lẽ là toàn bộ tài sản của hắn rồi. Tần Hoan nhìn Tần Lệ giây lát, thấy vẻ mặt hắn trịnh trọng nên nàng cũng không thăm dò nữa, nàng nghĩ nghĩ rồi giơ tay lên rút lấy một tờ ở trên cùng, "100 lượng này coi như tiền chữa bệnh của Nhị ca, còn lại Nhị ca cứ giữ lại đi."

Tần Lệ nghe thấy thế thì chau mày, "Cửu muội muội."

Tần Hoan đưa ngân phiếu lại cho Phục Linh rồi nói, "Cứ như vậy đi, tâm ý của Nhị ca ta tiếp nhận. Có điều số tiền này Nhị ca tự mình lưu trữ là tốt nhất, hiện tại Tần phủ không thể so sánh được với trước đây, sau này chi phí của Tần phủ có lẽ vẫn cần Nhị ca tự mình bổ sung rồi."

Tần Lệ muốn nói lại thôi, thế nhưng ánh mắt Tần Hoan vẫn luôn luôn lạnh lùng kiên định như vậy.

Tần Lệ giống như bị Tần Hoan đánh bại, đành phải thở dài, "Được rồi, Cửu muội muội không muốn thì ta không ép Cửu muội muội nữa."

Tần Hoan nghe thấy thế liền thở phài, "Tâm ý của Nhị ca ta thật sự nhận rồi." Dừng lại một chút nàng lại lên tiếng, "Thân thể Đại tẩu trước đây là do ta trông nom, 5 ngày sau ta không còn có thể chăm được nữa, vẫn xin nhờ Nhị ca."

Tần Lệ hiểu ý của nàng nên gật đầu ngay lập tức, "Muội yên tâm, đương nhiên ta sẽ chăm sóc cho mẫu tử tẩu ấy."

Tần Hoan gật đầu, Tần Lệ thấy ở lại thêm cũng không biết nói gì nên từ biệt Tần Hoan rồi rời khỏi Đinh Lan uyển. Tần Lệ vừa đi thì Phục Linh hơi kinh ngạc, "Trời ơi, vừa rồi là bao nhiêu bạc chứ, cả một chồng dày như vậy..."

Tần Hoan nhìn Phục Linh rồi chọc ghẹo, "Sao nào, ta không lấy thì em thất vọng à?"

Phục Linh cười khổ, "Nô tỳ cũng không phải là người yêu tiền đến mức đó, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nô tỳ thấy được nhiều bạc như vậy thôi. Tiểu thư chỉ lấy 100 lượng là tốt rồi, cũng không phải là ít đâu."

Phục Linh nói xong thì cầm tờ ngân phiếu trong tay phất phất, "Chúng ta lên đường đúng là phải có chút tiền bạc bên người..."

Nói xong Phục Linh lại tiếp tục, "Tiểu thư, hiện tại chúng ta cũng có rất nhiều đồ, có cần phải mang đi hết không?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ một chút, "Đồ đáng giá đều mang đi, hiện tại đúng là chúng ta cần đến tiền, còn có sách thuốc ta tìm được, còn có... y phục cũng mang theo đi, dược liệu cũng không thể thiếu. Những đồ gì to không tiện mang đi thì đều mang qua Lâm Phong viện đi."

Phục Linh nghe thế thì gật đầu, "Được, vậy nô tỳ đi sắp xếp luôn, cũng không biết Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư mang đi bao nhiêu đồ."

Tần Hoan khoát tay, "Những chuyện này không đến lượt chúng ta xen vào, chúng ta tự chuẩn bị đồ của mình là được. Quãng đường này phải đi hơn 1 tháng, mà càng đi về phía Bắc thì trời cành lạnh, còn phải mang theo nhiều y phục mùa đông nữa."

Phục Linh tuân lệnh, "Vâng, trước mắt nô tỳ đi sắp xếp đã, đến lúc đó xem xem còn thiếu gì thì chúng ta đi mua là được."

Tần Hoan gật đầu, từ trong phòng sưởi đi vào phòng trong, Phục Linh lại nói, "Tiểu thư đi như vậy có cần phải đi nói cho Quận chúa không? Thái trưởng Công chúa và phu nhân bên đó nữa?"

Tần Hoan gật đầu, "Đương nhiên rồi, chuẩn bị một phần lễ, ngày mai chúng ta đến Hầu phủ một chuyến."

Nói đến đây thì trong lòng Tần Hoan cũng có thêm chút sầu muộn. Trong 2 tháng này đối xử với nàng tốt nhất chính là người nhà Nhạc gia, nàng ngày đêm nghĩ đến chuyện đi kinh thành thế nhưng không ngờ được ngày này lại đến nhanh như vậy. Nàng cực kỳ kích động thế nhưng lại không có cách nào ngăn chặn được nỗi buồn.

Trong một căn viện giành cho khách ở cách Đinh Lan uyển không xa, Tần Diễm đứng ở trước cửa sổ rồi nói, "Chu quản gia thấy thế nào?"

Chu Hoài đứng cao lớn vững chãi ở phía sau lưng Tần Diễm, trên gương mặt bình tĩnh trầm ổn của ông nở ra một nụ cười nhạt, "Cửu tiểu thư đúng thật là thay đổi quá lớn."

"Thế còn mấy tin đồn kia thì sao?" Tần Diễm lại hỏi.

Chu Hoài nghĩ nghĩ, "Tại hạ cảm thấy được là thật."

Tần Diễm nghe xong thì không nói gì nữa, một lát sau đột nhiên lại nói, "Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ cũng ở trong thành?"

Vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của Chu Hoài tiêu biến, sau đó thay vào là sự nghiêm túc, "Tình trạng hiện nay, Thế tử không nên quá thân cận với những Hoàng thích không phải huyết mạch của Ung thân vương. Đây là do đích thân Hầu gia đã căn dặn nhiều lần."

Tần Diễm cười như không cười, "Ngược lại ta lại nghe nói Cửu muội muội rất thân thiết với Trì Điện hạ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.