Khoảnh khắc vừa nhìn thấy chữ 'Diêu' nho nhỏ này, lông mày Tần Hoan liền nhíu chặt lại.
Trong toàn bộ Tần phủ chỉ có một mình Diêu Tâm Lan mang họ Diêu, mà cấu tạo và hình dạng ngọc bội này rất tinh xảo, chất ngọc cũng cực kỳ cao cấp nên chắc chắn đây chính là đồ của Diêu Tâm Lan. Thế nhưng ngọc bội của nàng làm sao lại có thể rơi xuống hồ này được?
Tần Hoan nhìn sang hai bên, vào mùa thu nên phong cảnh xung quanh hồ bán nguyệt không đẹp lắm, mà thời tiết cũng đã chuyển lạnh nên chủ tử trong phủ lại càng không có lý do gì mà đến đây ngắm cảnh. Nhưng cho dù là vậy, xung quanh hồ vẫn còn có hạ nhân đi qua đi lại, nàng và Phục Linh có thể phát hiện ra ngọc bài này thì chẳng lẽ những người khác không phát hiện ra? Nếu đã rơi xuống đây 3-4 ngày thì có lẽ đã sớm bị người ta nhặt mất rồi...
Tần Hoan nheo mắt, chẳng lẽ đêm qua Diêu Tâm Lan đã thực sự đến hồ bán nguyệt?
"Tiểu thư, đây là cái gì thế?"
Thấy Tần Hoan mãi không nói gì nên Phục Linh không nhịn được mà hỏi thành tiếng. Nàng vừa hỏi thì Hoắc Ninh cũng hoàn hồn lại, hắn nhìn sắc mặt trầm trọng của Tần Hoan thì cũng nhìn theo xuống tay nàng, mặc dù không nhìn rõ nhưng cũng lờ mờ nhìn ra được đây là một miếng ngọc bội. Hoắc Ninh trừng mắt nhìn rồi nghi hoặc hỏi, "Ngươi nhặt được cái gì vậy?"
Tần Hoan nắm chặt ngọc bội trong tay rồi giấu ra sau lưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3541578/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.