Trời thu thời tiết càng lúc càng lạnh, Tần Hoan kéo chặt vạt áo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đong đầy nước mắt của Diêu Tâm Lan. Nàng nhớ rõ lúc Diêu Tâm Lan cười, khuôn mặt rất xinh đẹp hoàn mỹ, đôi mắt rực rỡ sáng ngời, cộng thêm tính cách dịu dàng của nàng thật sự khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui. Đại khái cũng vì như vậy nên Tần Hoan đặc biệt quan tâm đến bệnh tình của nàng, nhưng so với khuôn mặt tươi cười thì dáng vẻ mà Tần Hoan nhìn thấy nhiều nhất ở Diêu Tâm Lan chính là khóc lóc và ngây ngốc.
Diêu Tâm Lan từng nói, nữ nhân một khi đã gặp được người mình yêu thì cũng là lúc bắt đầu biết khóc.
Thế nhưng nếu như chỉ vì một chữ tình mà biến con người ta thành một oán phụ suốt ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt thì vì sao phải dính dáng đến tình yêu làm gì?
Tần Hoan lại nghĩ, ngày xưa mẫu thân có từng nói đến mấy câu như này không? Trong trí nhớ của nàng thì mẫu thân và phụ thân cũng có những lúc cãi vã, thế nhưng lúc đó gần như mẫu thân than phiền gì cả, chỉ nói một câu rằng nữ tử dù lựa chọn con đường nào thì cũng đều chịu khổ cả.
Mặc dù Tần Hoan chưa trải qua tình yêu, thế nhưng trong lòng cứ như bị nước mắt của Diêu Tâm Lan làm ướt khiến cho trong phút chốc đầu óc nàng trĩu nặng. Ngay lúc nàng đang cụp mắt bước đi thì bên tai lại truyền đến một loạt tiếng động lớn ồn ào. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3541223/chuong-91-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.