Chương trước
Chương sau
Chương 93: Người chết trong giếng (1)

Liên tiếp 3 ngày trôi qua, trong Lâm Phong viện cũng hoàn toàn yên bình, bực bội vô cớ của Diêu Tâm Lan cũng hoàn toàn tan biến khiến cho sắc mặt bi thương của Mặc Thư cũng thoải mái hoạt bát hẳn lên. Mà tinh thần Diêu Tâm Lan tốt lên nên mới kéo được Tần Hoan ra khỏi viện của mình.

"Tầm này năm ngoái thì ta cũng vừa mới gả đến đây không lâu, lúc hoa cúc phía Tây uyển vừa nở thì mẫu thân tổ chức tiệc thưởng cúc. Năm nay phụ thân bị bệnh nên trong phủ vừa được chỉnh đốn lại, mấy hôm nay thân thể mẫu thân hơi suy nhược, còn bên tổ mẫu thì cũng đang bế quan ăn chay niệm Phật. Hiện tại trong phủ trước hay sau tiết Thu tịch cũng chẳng có gì khác nhau, lúc nào cũng hiu quạnh."

Một tay Diêu Tâm Lan chống sau lưng còn một tay nắm lấy Tần Hoan. Mặc Thư và Phục Linh ôm áo choàng đứng ở phía sau, còn có thêm 7-8 hạ nhân đứng bê trà bánh các thứ ở phía xa xa. Chẳng bao lâu Tần Hoan đã ngửi được thoang thoảng mùi hoa cúc.

Tần phủ là nhà phú quý cho nên hao tốn rất nhiều tiền của và công sức để sắp đặt hoa cỏ trang trí. Bên ngoài Đinh Lan uyển có vườn lan, Tây uyển lại có một vườn hoa cúc, chỗ khác lại là rừng mai hoặc hồ sen, mùa nào cũng sẽ có một cảnh đẹp để ngắm.

"Vào tháng 9, thời tiết cũng tương đối lạnh, vốn đang muốn ăn cua thế nhưng hiện tại không ăn được rồi."

Diêu Tâm Lan cúi đầu nhìn cái bụng lồi ra ngoài của mình, "Đêm qua nhóc con này lại đá ta, Đại ca muội cũng ghé vào bụng ta nghe động tĩnh, thế là nó lại đá Đại ca muội một cái. Muội biết không, lúc Đại ca muội nhìn bụng ta động đậy thì cả người đều choáng váng, còn hỏi ta có đau lắm không, hắn nói nhóc con cứ quậy phá ở trong bụng ta như vậy chắc chắn là sẽ rất khó chịu."

Trong giọng nói của Diêu Tâm Lan mang theo nỗi vui mừng cực độ, Tần Hoan nhìn nàng như vậy thì cũng có vẻ như bắt đầu hâm mộ sự ân ái của đôi phu thê trẻ này giống những người xung quanh. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ rõ giấc mộng kia của Diêu Tâm Lan, mặc dù chính bản thân Diêu Tâm Lan cũng đã không còn nhớ nữa, nhưng giấc mộng đó cứ như một màn sương mù dày đặc bao phủ trong lòng Tần Hoan. Cho nên giờ phút này, nàng không tiếp lời Diêu Tâm Lan, không hùa vào pha trò trêu ghẹo cùng với nàng ta, bởi vì Tần Hoan sợ niềm vui sướng hiện tại của Diêu Tâm Lan cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

"Thân thể Đại tẩu hiện giờ đúng thật là không nên ăn cua. Đợi đến sang năm đi, tầm này sang năm thì thân thể Đại tẩu cũng đã khôi phục ít nhiều rồi, tự bản thân mình cũng có thể tổ chức một buổi tiệc thưởng cúc, đến lúc đó tha hồ ăn uống thỏa thích..."

Tần Hoan vừa nói như vậy thì Diêu Tâm Lan liền cười rộ lên, "Đúng thế đúng thế, nói ra thì khoảng cuối năm nay hài tử đã ra đời rồi, đến tầm này sang năm thì đúng là ta đã khôi phục lại nhiều rồi. Cửu muội muội, chúng ta hẹn ước nhé, tầm này sang năm phải tổ chức một buổi tiệc thưởng cúc mới được, vừa ngắm hoa vừa ăn cua, mở vài bình Nữ nhi hồng ủ 10 năm ra nữa, đúng là quá mỹ mãn!"

Vừa nói chuyện 2 người đã đi đến bên ngoài của vườn cúc, bầu trời trong sáng không nắng không mây tô điểm thêm cho vườn hoa. Màu vàng của quả lê thơm, màu trắng của bàn ngọc chạm khắc hình phượng múa, hai cây cầu màu hồng nhạt, màu đỏ cam của son môi, hoa được trồng từng vườn từng vườn nối tiếp nhau tạo thành một tấm thảm hoa rực rỡ. Một cây cầu có mái che bằng gỗ dẫn thẳng từ bên ngoài vào trong đình nghỉ chân ở giữa vườn hoa cúc, Tần Hoan đỡ Diêu Tâm Lan đi từng bước từng bước một vào bên trong. Nàng cảm thấy bản thân mình như đang chìm giữa một biển hoa cúc với rất nhiều chủng loại và phong cách khác nhau. Chúng hoặc là tươi sáng đầy màu sắc, hoặc là nhàn nhã và độc lập, hoặc là xinh đẹp phú quý, mỗi một khoảng đều có điểm đặc sắc riêng biệt. Vườn này nối tiếp vườn kia khiến cho người ta có cảm giác đây không chỉ là một biển hoa cúc lớn mà còn là một nơi rực rỡ nhất, bắt mắt nhất vào mùa thu. Đình nghỉ chân nằm chính giữa biển hoa, từ đây nhìn ra càng cảm thấy phong cảnh thật hùng vĩ.

Nhóm tỳ nữ tiến đến đây rất nhanh, đầu tiên đặt nệm lên ghế và trải khăn trải bàn, sau đó lại mang trà bánh trái cây lên. Mặc dù không có cua và rượu thế nhưng cũng đủ để ngắm hoa rồi. Tần Hoan đỡ Diêu Tâm Lan ngồi xuống, lúc này Diêu Tâm Lan mới thở hắt ra một hơi.

"Còn 2-3 tháng nữa thôi hài nhi sẽ ra đời rồi, ta và Đại ca muội vẫn chưa nghĩ ra đặt tên là gì."

Giọng nói Diêu Tâm Lan vừa vui vẻ vừa thỏa mãn sung sướng.

Tần Hoan lên tiếng, "Đại ca học thức uyên bác nên đương nhiên có thể tìm được một cái tên rất hay đặt cho hài tử, Đại tẩu không cần sốt ruột đâu."

Diêu Tâm Lan nghe thấy thế liền cong môi cười rộ lên, "Hắn đã tìm được mấy cái tên rồi, còn ta lại muốn tìm nhũ danh nào thật hay. Trước đây ta đã từng đọc sách 'Đại nhã', bên trong có một câu là 'Phượng hoàng ca hát, ở trên đồi cao, ngô đồng sinh trưởng, hướng về mặt trời, bổng bổng thê thê, ung ung te te.' Lúc ta đọc được mấy từ bổng bổng thê thê, ung ung te te này không hiểu ý nghĩa là gì nên mới đi hỏi phụ thân, phụ thân nói rằng đây là tiếng kêu của Phượng hoàng. Lúc đó ta cảm thấy mấy chữ 'thê thê' với 'ung ung' này cực kỳ dễ nghe, cho nên ta nghĩ là nếu như sinh được con trai sẽ đặt nhũ danh là Ung nhi, còn nếu như sinh con gái sẽ gọi là Thê Thê..."

Giọng nói Diêu Tâm Lan mang đầy vẻ khao khát, giống như đã có thể nhìn thấy tay nhỏ chân nhỏ của tiểu hài tử lúc sinh ra. Tần Hoan nhìn Diêu Tâm Lan xong nàng cũng cảm nhận được nỗi mong chờ cùng vui sướng của người sắp làm mẹ, "Cả 2 tên này đều dễ nghe, ý nghĩa cũng cực kỳ tốt. Đại tẩu là hy vọng tương lai hài tử sẽ tạo nên kỳ tích khiến người người kinh ngạc, mang đến cát tường và như ý!"

Diêu Tâm Lan che miệng cười rồi đích thân rót trà cho Tần Hoan, "Thật ra ta cũng chẳng mong cầu gì chuyện tạo ra kỳ tích, cứ sống suôn sẻ an khang mới là tốt nhất. Xem này, đây là trà ngân châm vu khê mà ta mang từ Kiến Châu đến đây, muội nếm thử xem."

Hương trà bốc lên, cộng thêm mùi hoa cúc thoang thoảng bên ngoài khiến cho người ta cực kỳ hứng thú. Tần Hoan nhấc chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, cảm thấy mùi trà thơm ngào ngạt, hậu vị ngọt nhẹ lưu mãi trong khoang miện. Nàng đang định khen một câu thì thấy bên ngoài vườn cúc có mấy nô bộc chạy vội đến đây, hoảng loạn cứ như trong phủ vừa xảy ra chuyện gì lớn lắm. Diêu Tâm Lan cũng thấy được nên mới nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nàng vừa hỏi xong thì Mặc Thư cũng ra ngoài xem xét tình hình, không bao lâu sau nàng quay lại với sắc mặt rất khó coi, "Tiểu thư, là Lục tiểu thư. Lục tiểu thư gây náo loạn trong viện mình, ngay cả đầu cũng bị đụng vỡ rồi."

Diêu Tâm Lan đứng phắt dậy, "Sao lại thế? Chúng ta đi xem xem..."

Từ lần trước Tần Sương bị nhốt lại đến nay đã được hơn 1 tháng rồi, hôm nay sao lại náo loạn cả lên thế?

Tần Hoan thấy thế cũng đứng dậy đi theo, mà khoảng cách từ vườn cúc đến viện của Tần Sương cũng không xa lắm nên mấy người nàng đi chẳng bao lâu đã đến bên ngoài Phất Sương viện. Mới vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong truyền ra.

"Cả đám các ngươi đều đang bắt nạt ta!"

"Ta muốn gặp tổ mẫu! Cấm túc đã cấm rồi, chép gia huấn cũng chép xong rồi! Vì cái gì mà vẫn không cho ta ra ngoài?"

"Các ngươi tránh ra! Tránh ra! Còn dám đến đây thì ra sẽ chết trước mặt các ngươi."

Vừa nghe mấy câu này xong thì Tần Hoan và Diêu Tâm Lan cũng liếc nhìn lẫn nhau. Bên ngoài cửa có 2 nô tỳ sắc mặt tái mét đứng canh giữ, vừa thấy người đến là Tần Hoan và Diêu Tâm Lan thì lập tức quỳ xuống. Diêu Tâm Lan phất phất tay rồi kéo Tần Hoan vào trong viện.

Vừa vào đến bên trong, cảnh tượng hỗn loạn khiến cho cả Tần Hoan và Diêu Tâm Lan đều kinh hãi.

Viện này kích thước cũng ngang ngang với Đinh Lan uyển của nàng, có 4-5 hạ nhân vừa sợ hãi vừa bất lực đứng tách nhau ra ở 2 bên bao vây chặn Tần Sương lại. Còn Tần Sương lại quần áo hỗn loạn tóc tai rối bời, áo choàng khoác hờ trên vai, hai tròng mắt nàng đỏ bừng, thái dương hơi sưng đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy được vết máu. Mà khiến cho người ta lo lắng nhất chính là hiện tại trong tay nàng đang cầm một con dao găm ấn lên cổ mình.

Nàng vốn đang rất kích động, vừa nhìn thấy Diêu Tâm Lan tiến vào thì trong lòng mới hơi buông lỏng xuống, thế nhưng khi nhìn thấy phía sau Diêu Tâm Lan là Tần Hoan thì trong chớp mắt con ngươi nàng đã trừng lớn lên quát thẳng vào mặt Tần Hoan, "Cút ra ngoài! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ai cho phép ngươi đến đây? Ngươi đến để cười nhạo ta phải không? Ta bị nhốt lâu như vậy ngươi đã vừa lòng chưa?"

Tần Sương vừa gào vừa khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa cực kỳ nhếch nhác. Tần Hoan chau mày, đang định xoay người đi ra ngoài thì Diêu Tâm Lan lại kéo tay nàng lại. Diêu Tâm Lan thở dài, "Lục muội muội, Cửu muội muội là đi cùng ta đến, muội cũng muốn ta phải cút đi sao?"

Diêu Tâm Lan hỏi xong khiến cho Tần Sương nghẹn lời, nàng lại tiếp tục ôn hòa, "Muội xem mình kìa, trên trán cũng bị thương rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao lại ầm ĩ đến mức không khuyên nhủ được thế? Mau ngoan ngoãn bỏ con dao găm kia xuống, đừng có để bản thân mình bị thương."

Tần Sương không oán hận gì Diêu Tâm Lan cả, thế nhưng nghe lời Diêu Tâm Lan nói rồi lại nhìn tay nàng đang nắm lấy tay Tần Hoan thì trong lòng Tần Sương càng uất ức hơn, "Đại tẩu, ngay cả tẩu cũng che chở cho nó sao?"

Thấy Tần Sương nói xong thì nước mắt lại trào ra, Diêu Tâm Lan thở dài, "Sương nhi, muội cần phải nghĩ thoáng ra. Muội là người tốt, Cửu muội muội cũng vậy, đã là tỷ muội thì càng phải tương thân tương ái mới đúng, muội không cần phải giận dữ như vậy. Những chuyện khác hiện tại không bàn tới, muội bỏ con dao kia xuống đi, muội cẩn thận đừng làm mình bị thương, có được không? Muội bỏ dao xuống thì ta đến nói với mẫu thân không cần phải cấm túc muội nữa."

Tần Sương nghe thấy thế liền lùi về phía sau một bước, "Các ngươi... các ngươi đều chẳng ai quan tâm đến ta hết, nếu như ta không náo loạn thế này thì còn không biết các ngươi định nhốt ta đến bao giờ. Mẫu thân... mẫu thân cũng quên ta rồi, suốt 1 tháng này ta cứ luôn cho rằng chỉ cần ta ngoan ngoãn thì sẽ thả ta ra noài. Thế nhưng đã lâu như vậy rồi, có ai đến thăm ta 1 lần nào không?"

Tần Sương càng nói càng thương thâm, nắm lấy dao găm càng lúc càng chặt, "Ta muốn đến gặp tổ mẫu, ta muốn gặp tổ mẫu!"

Tần Sương không phải là con thân sinh của Lâm thị, mà lần này nàng gặp chuyện không may thì Tần Tương lại không hề đứng ra nói đỡ cho nàng, Lâm thị cũng chỉ sai khiến người đến đây trông coi nàng. Trong lòng Tần Sương tin rằng Tưởng thị vốn nghiêm khắc là thế nhưng lại có thể đối xử bình đẳng với nàng và Tần Tương.

"Lục muội muội, muội đừng suy nghĩ nhiều, đợt này phụ thân đang bị bệnh nên mẫu thân còn đang chăm sóc phụ thân, lại còn phải chỉnh đốn lại hậu viện cho nên mới không có thời gian đến thăm muội, chứ không như muội nghĩ đâu. Ta cũng đã muốn đến thăm muội lâu rồi, thế nhưng mấy hôm trước thân thể ta không ổn lắm thành ra mới sơ suất. Nếu như muội muội muốn trách thì cứ trách lên đầu ta là được, muội muội muốn cái gì thì để ta sai người mang đến cho muội có được không?"

Giọng nói của Diêu Tâm Lan rất ôn nhu tựa như đang dỗ dành Tần Sương, thế nhưng Tần Sương nghe thấy thế thì ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi.

Tần Hoan nhìn nhìn rồi khẽ thở dài một hơi, hoàn cảnh hiện tại của Tần Sương hoàn toàn là do tính tình nàng ương ngạnh, quen thói nói chuyện ác ý nên mới gieo gió gặt bão. Bình thường nàng đi theo sau Tần Tương, có lẽ thực sự cảm thấy được mình và Tần Tương giống nhau, cũng cảm thấy được Lâm thị và người trong phủ đối xử với nàng cực kỳ thân thiết, thế nhưng lần này xảy ra chuyện khiến nàng bị cấm túc, Tần Tương không nói đứng ra nói đỡ cho nàng, Lâm thị cũng thật sự có hơi sơ xuất. Đến bây giờ nàng mới phát hiện ra, mặc dù nàng là tiểu thư trong phủ thế nhưng so sánh lại cực kỳ thua kém Tần Tương, hoàn cảnh của nàng bây giờ thậm chí còn giống hệt với Tần Hoan mà nàng đã từng nhiều lần cười nhạo.

Trong lòng Tần Sương vừa tủi thân vừa tức giận, muốn gặp Tưởng thị nhưng lại không được, cứ tích tụ dần mấy ngày nên hôm nay mới bùng nổ. Mà nhóm người canh giữ nàng, bất kể nàng có tùy tiện gây ra chuyện gì lại đều đi tìm Lâm thị. Tiếp tục suy nghĩ thì bình thường Tần Sương xử sự quái đản ương bướng, có rất nhiều chỗ không ổn nên có lẽ từ sớm đã khiến cho người ta bất mãn, cho nên lần này mới có kết cục thảm hại như thế thôi.

Tần Hoan đã nghĩ thông thế nhưng Tần Sương lại không nghĩ ra, nàng lắc đầu, "Cái gì ta cũng không cần, ta chỉ muốn gặp tổ mẫu! Ta muốn tổ mẫu phán xử công bằng với ta..."

Vẻ mặt Diêu Tâm Lan bất đắc dĩ rồi nhìn mấy bà vú già trong viện, đương nhiên là họ nghe theo lời dặn của Lâm thị, mà Tần Sương đã náo loạn đến bậc này mà mấy bà vú lại không hề chùn bước, ngược lại lại vây chặt nàng. Có thể thấy Lâm thị muốn nhân cơ hội này mà trừng trị thói không biết quy của của Tần Sương. Diêu Tâm Lan nhận ra được cho nên mới thẳng thắn khuyên nhủ Tần Sương.

"Lục muội muội, tổ mẫu đã bế quan ăn chay niệm Phật nhiều ngày nay rồi. Muội sẽ không gặp được người đâu."

Tần Sương nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, "Ta không tin! Đại tẩu cũng đang gạt ta đúng không? Ta không tin, ta muốn đích thân đến Phật đường xem thử!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.