Khi họ bắt đầu đi về phía trước con đường, anh hỏi. "Chúng ta đi bộ có ổn không hay là em muốn đi xe?"
"Không sao mà." Cô gật đầu, đi sát vào người anh. Không thể kiềm chế, anh trộm liếc nhìn cô một cái, cảm thấy trái tim mình rung động. Cười điên cuồng một lần nữa, anh quay sang chú ý con đường mà họ vừa đi qua, cảm thấy lòng lâng lâng như đang ở trên chín tâng mây. Trái tim của anh đã không nhói lên khó khăn như thế này trước đây.
"Em thích ăn gì?" Anh hỏi. "Em không có kén ăn, gì cũng được."
"Anh cũng vậy." Anh tiếp tục mỉm cười rạng rỡ. "Vậy thì chúng ta vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn gì, quán nào."
Lý Diệu Linh gật đầu, họ lặng lẽ đi bộ cạnh nhau rồi đột ngột cô nói với anh. "Em trai em và em thường ăn ở quán lề đường"
Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn cô, bị câu chuyện của cô thu hút và trả lời với một nụ cười. "Em rất thương em trai mình đúng không? Em có vẻ thích nói về cậu ấy."
"Đó là bởi vì em không có chuyện gì thú vị để nói với anh." Gô nói sau đó nhìn anh. "Còn anh thì sao? Anh có chuyện gì để nói không?"
"Anh hả?" Anh hỏi. "Anh cũng không có gì thú vị để nói."
"Anh đang nói dối.' Lý Diệu Linh buộc tội. "Kể về gia đình anh đi, nhà anh giàu có vậy... ừm... ý em là...
Trịnh Thừa Hạo mỉm cười để đảm bảo với cô rằng anh không bận tâm. "Anh có nên nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437811/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.