Đưa một bàn tay lên miệng, cậu bé cười khúc khích. "Cậu về nhà muộn."
"Ừ, cậu về muộn một chút. Sao thế?" Trịnh Thừa Hạo hỏi. "Người lớn có thể về nhà muộn vì họ không đi ngủ sớm như những đứa trẻ."
"Cậu có bạn gái chưa?" Gia Kỳ hỏi với đôi mắt mở to, Trịnh Thừa Hạo bất lực nhưng anh cười vui.
"Con về rồi à?" Mẹ anh ngắt lời từ phía sau. "Ba con muốn gặp con." Quay đầu lại, Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn người phụ nữ lớn tuổi. Anh đã mong đợi điều này. Xoa đầu Gia Kỳ, anh đi theo mẹ vào phòng ngủ của ba mình, ông đang ngồi tựa vào đầu giường, có một chiếc gối ở phía sau. Ông đang chăm chú đọc một tờ báo.
Cánh cửa đóng lại phía sau, anh và mẹ anh bước đến gần giường. Mẹ anh đứng bên cạnh với hai bàn tay nắm chặt trước mặt, bà nói. "Ông à, thăng bé về rồi." Người đàn ông có hai thứ tóc rời mắt khỏi tờ báo liếc nhìn con trai một cách không vui. Lúc trước, khi thức dậy và bận rộn tại văn phòng, Trịnh Thừa Tuấn là một người đàn ông gầy gò với đôi vai mập mạp. Kể từ khi bät đầu nghỉ ngơi trên giường, ông đã tăng cân.
"Con đã đi đâu?" Ông lạnh lùng hỏi. "Con gái của chủ tịch Ngô rất tức giận. Nếu con không đến gặp con bé thì con đã đi đâu? Có phải con cố tình làm điều này. Ba đã xin số điện thoại của con bé, hãy gọi cho nó để xin lỗi và yêu cầu một buổi gặp khác. Con sẽ không phá hủy những gì ba đã sắp đặt cho con, đúng chứ?"
Anh đứng im khi cơn giận dữ của ba mình bùng phát xung quanh căn phòng. Bên cạnh, Mã Tuệ Đồng chạm vào cánh tay anh. "Thừa Hạo, con nói gì đi. Đừng làm ba con giận thêm nữa."
"Rốt cuộc con đang làm gì vậy hả?" Người đàn ông cao giọng nói. "Con không muốn” Trịnh Thừa Hạo trả lời.
Đôi mắt của ba anh mở to trước sự vô lý của con trai. Giơ nắm đấm lên, ông gần như nghiêng người để đánh anh nhưng ông dừng lại trước khi ngã xuống giường. Trịnh Thừa Tuấn hét lên. "Không muốn? Con không muốn là sao?"
Nhìn ba một cách dũng cảm Trịnh Thừa Hạo nói. "Con đã có bạn gái rồi."
Mọi thứ tĩnh lặng. Trịnh Thừa Hạo có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển trước khi đi nhanh ra khỏi phòng để tránh những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Mày..." Ba anh tức giận, đưa một ngón tay lên chỉ vào mặt anh, khuôn mặt ông đỏ bừng. Đôi mắt Trịnh Thừa Tuấn trợn tròn, ông để tay lên ngực, ho vài cái.
Sự hoảng loạn đã cản trở bước chân Trịnh Thừa Hạo, khiến anh dừng lại tại chỗ. Điều duy nhất hiện lên trong tâm trí anh là anh không muốn trở thành nguyên nhân dẫn đến cái chết của ba mình. Và suy nghĩ thứ hai là anh có thể cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào nếu không có ông ở bên cạnh nữa. Mẹ anh vội vàng đi tới bàn, lấy từ vỉ thuốc ra một viên thuốc rồi đưa cho người đàn ông cùng với một ly nước. Ngồi trở lại giường, người đàn ông thở dốc, tấm chăn đắp cho ông nảy lên nảy xuống theo những động tác khó thở của ông.
Chạm vào cánh tay anh một lần nữa, mẹ anh khế cảnh báo. "Hãy cẩn thận với những gì con nói. Bác sĩ dặn chúng ta không được làm cho ba con bị sốc, nếu không tình huống sẽ nguy hiểm."
Trịnh Thừa Hạo quay lại nhìn người cha có đôi mắt bốc. lửa. "Mày muốn chống lại ba hay sao?"
Trịnh Thừa Hạo cúi đầu nói. "Không phải như vậy..."
"Cô ấy là ai? Ba mẹ cô ấy là ai?"
Đầu anh ngẩng lên khi nghe điều này.
Điều này có nghĩa là gì? Tại sao ông không bối rối và tức giận như trước đó? Có quá sớm để nói răng anh và Lý Diệu
Linh chỉ mới bắt đầu gặp nhau hôm nay không? Đây không phải là... lao về phía trước quá đột ngột sao?
Trịnh Thừa Hạo chớp chớp mắt, không biết phải nói gì.
Ba anh lại cao giọng nói, sự thiếu kiên nhãn chạy qua đầu ông. "Tao hỏi mày, sao mày không trả lời tao?
“Thừa Hạo..." Mẹ anh giục từ phía sau.
"Là... Anh do dự. Anh sợ mình sẽ phải cắt đứt quan hệ với Lý Diệu Linh nếu anh nói rằng cô không có ba mẹ. Ba anh không thích anh giao du kết bạn với tầng lớp thấp kém hơn nữa đây còn là chuyện hôn nhân đại sự.
"Đồ ngốc" Ba anh lớn tiếng. 'Ba muốn gặp cô ấy, ba muốn xem thử cô gái này tuyệt vời như thế nào mà khiến con quên đi một viên kim cương vô giá như con gái của Chủ tịch Ngô:
"Cô ấy không làm gì cả. Đừng đổ lỗi cho cô ấy." Trịnh Thừa Hạo bảo vệ Lý Diệu Linh.
"Đi đi" Ba anh quay đi, ra hiệu rằng cuộc nói chuyện của họ đã kết thúc, và gọi. "Tuệ Đồng, đặt một nhà hàng vào thứ bảy tuần này và tìm một người trông nom cho Gia Kỳ. Chúng ta sẽ ăn tối với cô gái này."
Lông mày của Trịnh Thừa Hạo càng sâu hơn khi anh buộc phải bước ra ngoài. Dù sao thì anh đã hứa với ba mình sẽ tiếp quản công ty, anh không thể nói bất cứ điều gì. Anh cảm thấy thảm hại. Mẹ anh nhanh chóng đi theo con trai. Đóng cửa lại rất nhẹ để ba anh không nghe thấy, bà nhẹ nhàng nằm lấy cánh tay của anh.
"Thừa Hạo..." Bà gọi lại. "Xin con hãy hiểu ba của con. Ông ấy không còn nhiều thời gian nữa. Ông ấy muốn thấy con ổn định cuộc sống nếu không ông ấy sẽ không yên lòng mà ra đi"
"Mẹ." Trịnh Thừa Hạo nói. "Bọn con chỉ mới bắt đầu gặp nhau. Con không muốn làm cô ấy sợ hãi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]