Người lạ mặt ôm Lãnh Như Tuyết ra khỏi cửa, ba người Hạo Minh Kỳ, Lôi cùng Mặc Ngôn mới giật mình mặc vội quần áo chạy theo. Vừa ra đã gặp cánh tay Jun chắn ngang. Bọn họ đang định lên tiếng mắng chửi thì lời Jun đã cắt ngang, "Nếu muốn cô ấy sống thì đừng chạy theo làm gì!"
Ba người kia đứng sững lại, đôi mắt ánh lên những suy nghĩ, sau đó nhìn sang Jun nhất quyết nói, "Rốt cuộc chuyện này là sao? Người đàn ông kia có phải..."
"Đúng rồi, chính là anh ta, Lãnh Ngạo!" Jun thở dài nhìn theo hướng Lãnh Ngạo cùng Lãnh Như Tuyết biến mất. Ánh mắt hơi đau thương mất mát, lại có cả sự bất lực hận thù.
Hạo Minh Kỳ lạnh lùng nói, "Tôi nghĩ cô cần nói với chúng tôi việc của Tiểu Tuyết!"
Jun bất ngờ, hơi ngần ngại không muốn nói nhưng khi nhìn vào sự kiên định quan tâm sâu sắc của ba người đối với Lãnh Như Tuyết, cô quay lưng đi về phía phòng khách, "Đi thôi, tôi kể cho các anh ít chuyện xưa."
Bên kia, trong khoang xe rộng lớn, Lãnh Như Tuyết bị đau đến mất lí trí, ngửi được mùi vị giải dược quen thuộc, cô đưa tay ôm lấy Lãnh Ngạo, đôi môi đỏ mút mát cổ, lồng ngực anh trong vô thức. Cô uốn mình trong lòng Lãnh Ngạo, bầu ngực sữa no đủ ma sát với thân trên của anh, miệng nhỏ nhanh chóng tràn ra tiếng rên rỉ mê loạn.
Lãnh Ngạo mỉm cười hài lòng, nụ cười điên cuồng khiến người nhìn run rẩy kinh sợ, tựa như đang nhìn thấy tu la mỉm cười. Anh nhìn cô gái xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-mi-hoac/181697/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.