Ba người Lãnh Như Tuyết cùng nhau ngồi lên xe đi tới câu lạc bộ Hoàng Gia. Jun cùng Lãnh Như Tuyết ngồi ghế phía sau, để lại Hạo Minh Kỳ mặt tối sầm u ám ngồi ghế phó lái, hai mắt trừng trừng nhất cử nhất động đằng sau.
"Rin, cậu không biết trên đường về đây tớ đã gặp bao nhiêu vụ ám sát đâu! Quả thực là rất mệt mỏi!" Jun than thở sau đó tựa như mệt mỏi gối đầu lên đùi cô nằm xuống trước ánh mắt lạnh băng như muốn giết người của Hạo Minh Kỳ.
Lãnh Như Tuyết cúi đầu, giọng nói lạnh lùng nghe ra trong đó có sự tức giận không nhẹ, "Là ai dám ám sát cậu? Cậu không bị thương chỗ nào chứ?"
Jun phá lên cười khinh miệt, "Dĩ nhiên tớ không bị sao rồi, hừ hừ, cũng phải xem tớ là ai?"
"Đúng vậy, Jun rất giỏi! Nếu để tớ tìm ra những kẻ kia, tớ sẽ không để họ yên!" Lãnh Như Tuyết khích lệ Jun, chỉ là trong thâm tâm đang không ngừng muốn lôi tổ tông những kẻ kia ra mà chửi.
Bỗng dưng, Jun như tới điều gì, khuôn mặt cà lơ phất phơ lập tức chuyển sang sự lo lắng nghiêm túc khiến Hạo Minh Kỳ vốn tức giận cũng trở mên mơ hồ, "Rin, hôm nay là ngày 15 đúng không? Vậy..."
Hai mắt Lãnh Như Tuyết hơi co rút rồi nhanh chóng lấy lại bình thường, cô cất giọng nhàn nhạt vốn có, "Tớ đã có cách khắc chế rồi..." Chỉ là không biết lần này có được hay không. Lãnh Như Tuyết hơi thất thần. Khuôn mặt như chứa đựng chút đau thương mà không ai có thể phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-mi-hoac/181696/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.