Chương trước
Chương sau
-Ăn nói ngược ngạo
Cô bĩu môi liếc hắn, không còn nhớ đến việc hai người đang đứng trước bàn dân thiên hạ mà tình tứ
Hắn nhếch môi, ôm lấy eo của cô.
- Sau này em có thể đường đường chính chính cùng tôi trong lễ đường rồi
- Còn quá sớm để nói điều này
Cô ngạo mạn nói, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào
- Sao em không thử về thuyết phục anh hai yêu của em, có lẽ sẽ nhanh hơn
- Anh nghĩ kết quả sẽ ra sao ?
Dĩ nhiên là không khả quan, tên Nhậm Duật Thiên đó cực kì cứng nhắc.
Nhậm Hi Văn nghiên đầu thích thù nhìn ngường đàn ông đang tập trung suy nghỉ kia.
Cao Lãng ôm lấy vòng eo manh khảnh của Nhậm Hi Văn, trực tiếp cúi người hôn lên trán cô một cách đầy trân trọng
- Mọi chuyện rồi sẽ có cách, em xem hôm nay em cực kì xinh đẹp, nào chúng ta đi chụp ảnh thôi
Nhậm Hi Văn lầm bầm một tiéng, sau đó vẫn là cùng hắn đi vào bên trong để tiến hành chụp ảnh cưới
- Không hiểu tại sao em lại nghe lời anh đi làm những chuyện này
- Bởi vì tôi là chồng tương lai của em không phải sao.
Hắn mỉm cười không chút ngại ngùng nào nói
- Ai nói lấy anh
Cô nghe thế liền chu môi lên phản bác
- Vẫn là câu nói đó, tôi không tin không lấy được em
- Không cãi với anh, chụp ảnh nhanh rồi về nhà, em buồn ngủ lắm rồi này
Cao Lãng yêu chiều nâng váy giúp cô thuận tiện di chuyển
Nhân viên liền bắt đầu tiến hành buổi chụp ảnh
Hơn 30 phút, cuối cùng cũng đã chụp xong, nhân viên tiếp tục xử lý và in ảnh ra sau đó liền đưa vài tấm ảnh cho bọn họ, Cao Lãng chăm chú nhìn vào từng bức ảnh.
- Tấm này, phóng to lên, chúng ta sẽ đặt trong phòng khách được chứ
Nhậm Hi Văn nhìn vào tấm ảnh hôn nhau của hai người bọn họ, không cần nghĩ ngợi liền mỉm cười gật đầu đáp ứng
- Theo ý anh cả
Hắn gật đầu, nhân viên cũng mau chóng làm theo lời hắn, mang tấm ảnh cưới đã được bao bọc kĩ càng ra cất vào đằng sau xe. Cao Lãng miết nhẹ tay trên tấm ảnh nhỏ, đặt vào bóp sau đó nhét một tấm ảnh vào túi của cô.
- Tiểu Văn, mỗi khi đi đâu em cũng phải đều mang theo tấm ảnh này. Chứng minh với người khác rằng em là hoa đã có chủ
Cao Lãng mỉm cười, véo má cô như ra lệnh nói
- Rồi, rồi, người ta sẽ nghe theo lời anh
Nhậm Hi Văn nhìn bật cười hết cách, càng lúc cô càng nghe lời của người đàn ông này mất rồi
Nhân viên hiểu ý liền cho phóng to tấm ảnh mà khách hàng vừa mới yêu cầu, một lát sau, khung ảnh cưới đã yên vị được đặt trong xe của hắn
Hắn tựa người vào xe, kéo tay cô ôm sát vào lòng, giọng nhẹ nhàng tựa mây bay.
- Hôm nay em ăn nhầm gì à, Nhậm Hi Văn vừa ngạo mạn vừa cứng đầu đâu, tôi thật thấy không quen.
Hắn vui mừng đến nỗi trên mặt còn khắc rõ hai từ hạnh phúc thế mà vẫn còn ra sức trêu đùa Nhận Hi Văn
- À, hóa ra anh thích em như trước, vậy thì em sẽ chiều theo ý anh
Cô véo nhẹ lên eo hắn, giả vờ giận dỗi nói
- Tiểu nha đầu muốn công khai đến vậy sao, chúng ta vẫn còn ở ngoìa đường.
Hắn nhăn mặt đáp, nhéo một cái liền khiến hắn cứng họng
Nhậm Hi Văn khẽ lườm nói, không nhịn được liền nhỏ giọng lên án
- Đến chụp ảnh cưới còn không phải công khai hay sao ?
- Em công khai bắt nạt cảnh sát, đáng lãnh án phạt.
Hắn nhéo mũi cô, ngang ngược nói
- Cảnh sát vẫn đang ở nhờ nhà của em thì phải
Muốn bắt nạt cô ? Đó là nhà của cô mà, người đàn ông này từ bao giờ lại trở nên không nói lý lẽ đến như thế ?
- Em muốn đuổi tôi?
- Ai nỡ đuổi anh chứ
Nhìn nét mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của hắn, làm sao cô dám gật đầu nói phải đây
- Xem như em còn biết nghe lời.
Hắn vỗ nhẹ vai cô nói chẳng khác nào đó là nhà của hắn
Nhưng rõ ràng đó là nhà của cô mà, Nhậm Hi Văn trừng mắt nhìn mắt, trong lòng ngập tràn bất mãn
- Được rồi, về nhà thôi anh
- Được, hôm nay để em trổ tài nấu nướng vậy.
- Hả ?
Nhậm Hi Văn không tin được vào những gì mình vừa nghe thấy. Nấu ăn sao ? Cuộc đời cô ngoài ăn ra thì đến cơm cũng chưa từng nấu, nói chỉ đến việc nấu ăn
- Đừng nói với tôi là em không biết nấu ăn đấy nhé
Nhậm Hi Văn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng sau cùng, cô vẫn rat61tb thành thật mả gật đầu một cái
Cao Lãng biết cô không thích nấu ăn, nhưng vẫn chưa nghĩ đến viêc cô không biết nấu, hắn thở dài đưa tay lên xoa đầu
- Tôi dạy em
- Anh đi mà tìm Nhậm Vân Hi nấu cho anh ăn đi
Nhậm Hi Văn bị biểu tình trên gương mặt hắn chọc giận, cô nói rồi lạnh lùng xoay người rời đi
Cao Lãng chỉ biết lắc đầu, hóa ra hắn lại không cẩn thận chọc tức vợ yêu rồi
Hắn tiến lại gần biểu tình vô cùng hối lỗi nói
- Tiểu Văn à
Nhậm Hi Văn không liếc mắt nhìn hắn dù chỉ là một lần, tam tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều đến mức không cần động tay đến bất cứ việc gì nay cũng vì nguyên nhân này mà khiến cô bị mất mặt đến như thế
- Tiểu Văn à, là tôi sai, nếu em chịu tha lỗi thì Cao Lãng tôi nguyện cả đời đều nấu cho em ăn.
Hắn trưng vẻ mặt vô cùng hối lỗi nói với cô
- Không cần, " em vợ " nào dám làm phiền " anh rể tương lai " đâu chứ.
Cao Lãng bắt lấy cánh tay cô, trưng ra vẻ mặt vô cùng đáng trương, chỉ mong cô vợ nhỏ này sẽ tha thứ cho hắn
- Tiểu Văn à, Tiểu Văn em không nỡ giận tôi mà đúng không ?
Nhậm Hi Văn ngưng bước lại, cô quay sang nhìn gương mặt tỏ vẻ đáng thương đó, nhất thời liền cảm thấy uỷ khuất đến mức hốc mắt cũng đỏ cả lên
Cao Lãng kéo em ôm vào lòng, nhất thời tay chân mềm nhũn, hắn vốn không chịu được khi nhìn thấy em ấy khóc.
- Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi
- Anh lại chê em
Nhậm Hi Văn được hắn dịu dàng ôm vào lòng liền nhất thời không cầm cự được mà rơi nước mắt, liên tục đấm vào lồng ngực rắn chắc đó
- Không chê, em là điều tuyệt vời nhất
Cao Lãng đưa tay lau giọt nước mắt vẫn còn vươn trên khóe mắt, hắn cúi người hôn lên mắt em. Em là điều tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho hắn
Từ trước đến nay, Nhậm Hi Van chưa từng quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình nhưng đối với hắn cô lại rất để tâm đến điều đó, cô hít hít mũi vài cái, nghẹn ngào mở miệng
- Không lừa em ?
Hắn gật đầu chắc nịch nói
- Là sự thật
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, có chút xấu hổ mà vùi mặt vào lồng ngực hắn
- Về nhà đi, ở đây nhiều người nhìn như thế thật là mất mặt
- Được về thôi, trời trở lạnh rồi.
Hắn cởi áo khoác choàng cho Nhậm Hi Văn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu em
Nhậm Hi Văn gật đầu, cô chính là bị những hành động cưng chiều này của hắn khiến cho cũng trở nên mền tâm mềm nhũn
- Vâng
Hắn gật đầu cả hai cùng nhanh chóng lên xe trở về chung cư
Nhậm Hi Văn mở cửa, mệt mỏi ngồi ịch xuống ghế sofa, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang thu dọn lại những thứ mà bọn họ vừa mới đem về, môi lại bất giác mà nở nụ cười
Hắn cầm lấy bức ảnh cưới phóng to treo ngay chính giữa phòng.
Sau đó lùi vế vài bước ngắm nhìn tấm ảnh, rồi ngồi xuống tiện tay bế xốc người nọ đặt trên đùi, khẽ thì thầm bên tai cô
- Thích không
- Thích
Nhậm Hi Văn nhìn hai người hôn nhau ngọt ngào trong ảnh, khẽ chu môi bất mãn
- Nhưng mà hôn nhau như thế lỡ truyền ra ngoài thì còn ai dám lấy em chứ ?
Hắn không nhân từ véo mạnh má cô xem như trừng phạt
- Em còn nghĩ đến ai khác ngoài tôi sao
Nhậm Hi Văn bị hắn kéo đau đến nhăn mặt, bất mãn lên án
- Anh thật vũ phu, em không chơi với anh nữa
Cô rời khỏi đùi hắn mà tiến thẳng lên giường nằm, một bộ dáng như đứa trẻ đang giận dỗi chờ người đến dỗ dành
- Tiểu nha đầu thật hết thuốc chữa
Hắn lầm bầm vài câu nhưng vẫn ngoan ngoãn nối gót đi dỗ dành cô vợ nhỏ
Nhậm Hi Văn nghe thấy động tĩnh liền kéo chăn trùm kín người lại, không để cho hắn có cơ hội tiếp cận mình
Cao Lãng nhìn thấy người nọ chui rúc vào trong chăn, không nhìn được mỉm cười một cái. Sau đó leo lên, nắm lấy chăn kéo xuống
- Hi Văn ngủ rồi à ?
Cô nhắm chặt đôi mắt, hờ hững đáp
- Đã ngủ rồi
Hắn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mộng của người nọ, chậm rãi hỏi
- Thật sao
Nhậm Hi Văn không trả lời, cô để mặc cho hắn hôn lên môi mình cũng chẳng hề đáp lại
Hắn luồng tay vào áo, khẽ xoa eo cô nói
- Không bắt nạt em nữa
Trầm mặc, sau cùng vẫn cô vẫn trầm mặc không đáp
Hắn dụi đầu vào cơ thể cô, như một đứa trẻ không ngừng làm nũng
- Hay là tôi cho em
Nhậm Hi Văn nghe đến đây liền mở to đôi mắt, cô nhìn thấy hắn đang vùi đầu vào ngực mình liền nghi hoặc hỏi
- Cho em ?
Cao Lãng ghé sát vào bên tay cô, nhỏ giọng thì thầm
- Cho em lần đầu của tôi
- Lần đầu ?
Một người đàn ông ba mươi tuổi vẫn còn lần đầu hay sao, Nhậm Hi Văn dùng ánh mắt khó tin để nhìn hắn
- Công việc bận rộn như vậy em nghĩ tôi còn thời gian hứng thú với phụ nữ khác sao?
Nhậm Hi Văn nghe thế liền hài lòng gật đầu, cô vòng tay lên ôm cổ Cao Lãng, áp sát môi mình vào bên tai hắn, khẽ thì thầm
-Như thế thì anh muốn làm gì em đây
Hắn mỉm cười, hôn lên vùng cổ trắng ngần của cô, bàn tay vuốt nhẹ lên đùi
- Tôi muốn cùng em động phòng
Nhậm Hi Văn khẽ rên lên một tiếng, sau đó lại chống tay ngay trước lồng ngực của hắn, nhỏ giọng làm nũng
- Đang là ban ngày mà anh
Nhậm Hi Văn càng chống đối hắn lại càng khao khát có được, Cao Lãng bắt lấy cánh tay em, đôi mắt trong trẻo đã dần chuyển sang đục ngầu.
- Tôi chỉ muốn ăn em ngay bây giờ ?
Ban ngày sẽ rất ngượng ngùng có được hay không ? Gương mặt Nhậm Hi Văn thoáng chốc liền trở nên đỏ ửng
Cao Lãng gỡ từng cúc áo sơ mi trên người cô, đôi gò bồng trắng nõn ở dưới chiếc áo màu đỏ khiến dục hỏa trong cơ thể hắn không ngừng thiêu đốt
Nếu không phải biết công việc của hắn bận rộn thì nhất định cô sẽ không tin hắn đến từng tuổi này vẫn còn là xử nam
Đến khi cúc áo cuối cùng được cởi ra, cảnh xuân ngay trước mắt. Cao Lãng vừa định cởi thắt lưng nào ngờ đã nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài. Hắn vừa xoay lưng đã nhìn thấy Nhậm Duật Thiên sừng sững đứng đó chứng kiến cảnh tượng của hai người.
Hai giờ trước, Nhậm Duật Thiên đang trong giờ làm viện, nhận được tin nhắn của đồng nghiệp rằng thấy Cao Lãng bạn của hắn cùng với em gái Nhậm Vân Hi thân mật trước cửa tiệm váy cưới. Còn chúc mừng cho nhà hắn vì sắp có chuyện vui.
Nhậm Duật Thiên mỉm cười, cuối cùng em gái thân yêu của hắn cũng đã được hạnh phúc, hắn gọi điện về nhà nhưng mẫu thân đại nhân lại nói Nhậm Vân Hi không bước ra khỏi nhà từ sáng đến giờ.
- Không lẽ...Nhậm Hi Văn.
Đứa em gái hắn thương yêu hết mực này, lại qua lại với chính anh rể của em sao? Nhậm Duật Thiên không tin vào tai mình, nhất định là có hiểu lầm. Vậy nên Nhậm Duật Thiên liền gấp rút lái xe đến chung cư của Hi Văn.
Đứng trước cửa phòng tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết. Nhậm Duật Thiên nhập mật khẩu,báo hiện chính xác rồi bước vào trong. Nhậm Duật Thiên nhìn thấy chính là có một đôi giày đàn ông được đặt trên kệ tủ.
Nhậm Duật Thiên vẫn không tin, và rồi hắn nhìn vào tấm ảnh cưới đặt ngay chính giữa căn phòng. Là Cao lãng...cùng với Nhậm Hi Văn?
- Nhóc con, em lại làm chuyện động trời gì nữa.
Cánh cửa phòng ngủ hé mở, hắn nghe thấy tiếng rên của người phụ nữ. Giọng nói này...chính mà Cao Lãng, Nhậm Duật Thiên tức giận đến mức đôi mắt hằn lên từng tia đỏ chói, sự căm phẫn dành cho Cao Lãng tột cùng.
Tại sao Cao Lãng có thể cùng lúc chơi đùa với cả hai người em gái của hắn ?
Nhậm Duật Thiên đạp cửa xông vào, người trên giường chính là Cao Lãng và em gái bé bỏng của hắn Nhậm Hi Văn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.