Editor: Đào Tử
_______________________________
Miệng quạ đen linh nghiệm rồi?
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật, thiếu tự tin nói: "Chuyện này tôi không chịu trách nhiệm đâu, tôi chỉ nói thế thôi, ai ngờ..."
Lời còn chưa dứt, cô gái áo xanh đã biến mất, thẳng hướng cột sáng màu xanh đen kia mà đi.
Bùi Diệp mơ hồ ý thức được Giang Chiêu xảy ra chuyện, cũng theo sau đó xem tình hình.
"Ngũ điện hạ, Giang Chiêu không sao chứ?"
Lúc Bùi Diệp đến nơi, cột sáng màu xanh đen còn chưa kịp tản ra, liền thấy cô gái áo xanh mặt mày âm trầm, trong lòng ôm một thân ảnh thiếu niên quen thuộc gầy yếu. Cô liếc mắt nhìn cột sáng màu xanh đen, cột sáng đó co rút kịch liệt ngưng tụ thành một vật hình dạng quan tài quen thuộc, lơ lửng giữa không trung.
Tuy không nhìn thấy khí linh của thần khí, nhưng Bùi Diệp lại có một cảm giác kỳ lạ, như thể trước mắt có một vật nhỏ đáng thương uất ức co rúm người, lại liên hệ với khí lạnh giận dữ quanh quẩn bên người cô gái áo xanh, chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết vị này đang giận cá chém thớt, bất mãn thần khí không bảo vệ người cho tốt.
"Ngũ điện hạ?"
Thấy khí lạnh của cô gái áo xanh càng lúc càng nặng, Bùi Diệp đành phải cắn răng chen vào một câu.
Cô gái áo xanh nói: "Chàng không sao."
Tuy giọng nói nghe rất bình tĩnh, nhưng cái khí lạnh đó lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Rõ ràng biểu thị một điểm, vị này thật sự tức giận rồi.
Bùi Diệp nhìn quanh bốn phía xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692463/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.