Editor: Đào Tử
_______________________________
Câu nói của Bùi Diệp khiến gương mặt trắng trẻo của Giang Chiêu thoáng ửng hồng.
Trong lòng hắn dâng lên một tia mong đợi xa lạ.
Hắn mong đợi, sẽ có một bóng người từ trong bóng tối bước ra, tiến về phía hắn...
"Vậy... vậy bạn của cô khi nào thì quay lại?"
Nụ cười trên môi Bùi Diệp ngày càng đậm: "Cái này à... tôi cũng không rõ lắm, còn phải xem cô ấy. Có lẽ một lát nữa sẽ quay lại, có lẽ say ở đâu đó không về được..."
Vừa nhìn Giang Chiêu đang ngẩn người, khóe mắt cô lại lướt qua chỗ Giang Chiêu đang đứng.
Ngay cả Giang Chiêu cũng không nhận ra, lúc này hắn đang đứng đúng chỗ cô gái áo xanh biến mất.
Bên hồ thỉnh thoảng vang lên tiếng ếch kêu.
Thời gian trôi qua, đôi mắt sáng hơn cả trăng rằm của Giang Chiêu dần ảm đạm, từ mong đợi chuyển sang thất vọng, vẻ mặt càng thêm hoang mang. Thiếu niên tuổi còn nhỏ, thân hình mảnh khảnh yếu ớt hơn đàn ông trưởng thành, lúc này bị bóng đêm bao phủ, gió đêm thổi qua, dường như muốn cuốn hắn đi mất...
"Giang Chiêu, Giang Chiêu ——"
Bùi Diệp lên tiếng kéo Giang Chiêu ra khỏi cảm xúc xa lạ.
Cô đưa tay khua nhẹ trước mặt hắn.
"Hồi thần lại đi."
"Hả?" Giang Chiêu giật mình hoàn hồn, lùi lại một bước nhỏ, thấy rõ là Bùi Diệp chứ không phải ai khác, không biết là thất vọng hay gì khác, "Sao vậy?"
"Tôi thấy cậu ngẩn người quá, nên gọi cậu. Nếu ở trên đường lớn, chẳng phải sẽ mất mạng sao? Vừa rồi cậu nghĩ gì mà nhập thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692462/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.