Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp bị siết chặt yết hầu như nghẹn lại: "???"
Trong khoảnh khắc, Bùi Diệp không biết nên tự kiểm điểm bản thân đã lơ là cảnh giác, để bị người ta tóm được, hay là nên tức giận vì có người dám bắt cô.
Để cô xem xem là ai to gan lớn mật dám...
Bùi · người giấy nhỏ · Diệp ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo người đến, tay chân đang giãy giụa bỗng mềm nhũn, an tĩnh ngoan ngoãn như một tờ giấy bình thường. Người nọ nhìn Bùi Diệp đang giả chết chột dạ trong tay mình, trên khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh đến mức thái quá kia xuất hiện một tia gợn sóng.
Bất chợt ngoài cười trong không cười, nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
"Yêu Hoàng điện hạ, đã lâu không gặp."
Bùi · người giấy nhỏ · Diệp: "..."
Cô không nghe, cô không nghe, cô không nghe, cô chỉ là một tờ giấy, một tờ giấy, một tờ giấy...
Bùi Diệp âm thầm thôi miên bản thân, cố gắng lừa gạt cho qua chuyện, nhưng bất đắc dĩ người đến căn bản không mắc mưu.
Bất lực, cô chỉ đành cam chịu đứng dậy.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm làm động tác phủi tay duỗi người, vẫy tay chào: "Chào, buổi tối tốt lành."
Người đến là một cô gái áo xanh.
Nói cũng lạ, mặc kệ xung quanh có náo nhiệt thế nào, người qua kẻ lại bên cạnh, không gian quanh cô gái áo xanh như bị thế nhân bỏ qua, không một ai chú ý đến còn có một người đứng ở đây —— chỉ cần người trước mắt này muốn, sẽ không ai nhìn thấy nàng.
"Yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692461/chuong-1291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.