Editor: Đào Tử
_______________________________
Cô gái áo xanh và Bùi Diệp nhìn nhau.
Bùi Diệp khó chịu lẩm bẩm: "Thật là âm hồn bất tán... Đi đâu cũng gây chuyện, chẳng lẽ bị bệnh nặng gì sao?"
Cô không cố ý hạ thấp giọng, Giang Chiêu tai thính, dĩ nhiên không bỏ lỡ lời "lầm bầm lầu bầu" của cô.
Hắn giật mình, dự cảm chẳng lành càng lúc càng rõ ràng. Hắn giống như một đứa trẻ ngây thơ làm sai chuyện, hai tay vô thức xoa xoa vải trên đùi, cúi đầu, ngay cả ngọn tóc cũng mất hết tinh thần, ủ rũ dán vào trán, hàng mi dài rậm khẽ run theo tâm trạng.
Qua một lúc lâu, hắn nhỏ giọng hỏi.
"Tôi có phải... đã gây thêm phiền phức cho các người rồi không?"
Cô gái áo xanh lại cười như không cười đá câu hỏi ngược lại.
"Cậu nghĩ sao?"
Đối mặt với câu hỏi ngược lại của cô, Giang Chiêu rụt rè ngẩng đầu nhìn cô gái áo xanh, đôi mắt tròn long lanh phản chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng, vẻ mặt tập trung nghiêm túc. Nhìn dáng vẻ này của hắn, dường như chỉ cần nàng gật đầu, hắn sẽ hối hận tự trách, biến thành một chú cún con bị bỏ rơi vô tội.
"Em... em hy vọng là không..."
Ngón tay hắn căng thẳng nắm chặt vạt áo, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Cô gái áo xanh khẽ thở dài, nàng không chịu nổi bộ dạng này của hắn, dù là trước khi đầu thai hay sau khi đầu thai, thậm chí là trước đó nữa —— dù đã đầu thai, hắn vẫn theo bản năng biết nàng thích kiểu nào —— chậc, nói vậy, quả thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692464/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.