Editor: Đào Tử
_______________________________
Diệp Tuấn Trạch nghe vậy theo bản năng nhíu mày.
Cô gái này nói cũng như không, qua loa cho xong chuyện, cũng là một kiểu nói chuyện trốn tránh trách nhiệm. Nếu học viên không đạt được hiệu quả đào tạo mong muốn, phía lớp đào tạo có thể đổ lỗi cho "học viên không tự nỗ lực", làm mờ vấn đề của chính lớp đào tạo.
Diệp Tuấn Trạch lại hỏi một vấn đề hắn khá quan tâm.
"Lớp đào tạo của chúng ta thu phí như thế nào?"
Diệp Tuấn Trạch vừa dứt lời, Triệu Du ngồi ở góc phòng cạy móng chân ngẩn người bỗng tỉnh táo.
Mắt hắn giật giật ra hiệu với Diệp Tuấn Trạch, mơ hồ còn có chút ý tứ "hận rèn sắt không thành thép".
Triệu Du quả thực "hận rèn sắt không thành thép".
Tin nhắn trả lời tự động hắn cài đặt đã nhiều lần nhắc nhở, nếu có vấn đề về kinh tế thì có thể tìm hắn thương lượng, tiền không phải vấn đề, cứ tham gia đào tạo trước đã, lúc này lại trực tiếp hỏi phí đào tạo, Triệu Du lo lắng Diệp Tuấn Trạch cũng sẽ bị dọa chạy mất. Phải biết rằng trước Diệp Tuấn Trạch cũng có hai người phỏng vấn đạt yêu cầu, nhưng vừa nhắc đến phí đào tạo liền chùn bước, thoái thác nói "Vậy tôi về nhà suy nghĩ thêm".
Kiểu nói này, ai lăn lộn giang hồ mà không hiểu chứ.
Về nhà suy nghĩ thêm, mười phần thì tám chín phần là không có hồi âm.
Cô gái nói: "Giai đoạn một hai mươi vạn, giai đoạn hai ba mươi vạn, giai đoạn ba năm mươi vạn."
Nghe được con số này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692452/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.