Editor: Đào Tử
_______________________________
"Ai đó, sao lại thiếu đạo đức thế, lại dán quảng cáo rác..."
Trời vừa hửng sáng, đã có những dị sĩ dậy sớm chạy bộ xuyên qua các con đường lớn nhỏ, Diệp Tuấn Trạch là một trong số đó. Sau khi chạy bộ mồ hôi nhễ nhại, hắn quay về nhà, từ xa đã thấy cột điện trơn bóng lúc trước có thêm thứ gì đó, đến gần mới biết là tờ rơi quảng cáo.
Hắn chẳng thèm nhìn, đưa tay bóc một góc.
Kết quả chỉ xé được một nửa, phần còn lại vẫn bám chặt lấy cột điện như đinh đóng cột.
Diệp Tuấn Trạch khịt mũi cười khẩy, nhón chân xé nốt phần còn lại.
"Đúng là thiếu đức, dùng bao nhiêu hồ dán thế này..."
Tờ rơi quảng cáo xé xuống không bị vứt bừa bãi trên đất, mà được hắn vo tròn nhét vào túi quần đùi, tiếp tục bài tập chạy bộ buổi sáng.
Kết quả mới chạy được ba mươi mét, lại thấy tờ rơi quảng cáo tương tự trên cột điện tiếp theo.
Diệp Tuấn Trạch: "???"
Hắn làm y như vậy, lại xé nó xuống.
Sự thật chứng minh, kẻ dán tờ rơi quảng cáo này khá lì lợm, Diệp Tuấn Trạch xé liên tiếp ba tờ rồi lại thấy tờ thứ tư, tính khí ngang bướng nổi lên, hắn nghiêm túc đọc nội dung trên tờ rơi. Đọc xong, hắn nhướng mày: "... Lớp đào tạo... dị sĩ?"
Những lớp đào tạo kiểu này mọc lên như nấm sau mưa, chín phần mười là lừa đảo, đương nhiên Diệp Tuấn Trạch không tin.
Chỗ này cách nhà hắn chưa đến ba trăm mét, kẻ dán tờ rơi chắc cũng biết kiêng kỵ, không dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692451/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.