Editor: Đào Tử
_______________________________
"Không thể thiêu, không thể chôn?"
Cái thiết lập kỳ quái gì thế này?
Cô lại chỉ vào mấy con chim quái dị đang đậu trên xác chết: "Nếu vậy, tại sao mấy con chim này lại có thể ăn? Nếu xác chết có độc, chẳng lẽ không sợ độc tố thông qua những con chim này, cuối cùng thông qua chuỗi thức ăn phản lại lên chính con người sao?"
Cũng lạ, mấy con chim này thật sự lớn gan. Bốn người sống sờ sờ đứng đây, chúng vẫn có thể thản nhiên mổ thịt thối rữa ăn ngon lành. Trước đó, Bùi Diệp tàn sát cả bãi tha ma, những con chim này cứ như mù tập thể, chẳng thèm để ý, chỉ lo cắm đầu ăn.
Ba người Giang Chiêu bị Bùi Diệp hỏi cho ngây người.
Một lúc sau, Phương Diệu mới hoảng hốt nói: "Cô, cô thật can đảm, suy nghĩ rất táo bạo."
Bùi Diệp lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Phương Diệu sợ tới mức nhảy lùi về sau, nấp sau lưng Tôn Đào không dám ló đầu ra.
Giang Chiêu cười gượng gạo, cố gắng tự nhủ trong lòng —— cái cô Tiểu Ngẫu này bị mất trí nhớ, cái gì cũng không hiểu là chuyện bình thường, mình không thể chấp nhặt —— ám thị xong, lại nghiêm túc phổ cập kiến thức cho cô.
Sau khi nghe xong, Bùi Diệp mới biết mình đã hiểu lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Hóa ra, những con chim quái dị này không phải là chim bình thường.
Chúng là sinh vật biến dị bị nhiễm năng lượng ô nhiễm và biến dị Vô khí nên bất tử, tuy có thể di chuyển, nhưng cơ thể đã mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692439/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.