Editor: Đào Tử
_______________________________
Lời nói của Bùi Diệp như một quả bom, nổ tan tành tam quan của ba người Giang Chiêu.
Biểu cảm của ba người đều ngây ngốc như nhau.
"Đừng dọa tôi, chuyện này không thể nói đùa lung tung..." Tôn Đào xoa xoa cánh tay, cố gắng xua đi cảm giác nổi da gà lúc nãy, cô thề mình xem phim kinh dị cũng chưa từng hoảng sợ như vậy, luống cuống nói: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy!"
"Cô cho rằng tôi đang nói bậy? Vậy tôi hỏi cô một câu."
"Cô hỏi đi." Tim Tôn Đào đập nhanh.
Một nỗi bất an khó tả cuồn cuộn trong lồng ngực, khiến cô không thể nào thực sự bình tĩnh lại được.
"Chim xác sống và thứ các cô cậu gọi là 'thi thể không đạt chuẩn' đều là những thứ bị nhiễm nguồn năng lượng ô nhiễm và biến dị Vô khí rồi biến đổi, cả hai đều không có dấu hiệu sự sống, tại sao chim xác sống có thể bay loạn xạ ở bãi tha ma, còn các cô cậu lại khẳng định những 'thi thể' đó đã chết?"
Giang Chiêu: "..."
Phương Diệu: "..."
Tôn Đào: "..."
Mấy giây sau, Phương Diệu là người đầu tiên hoàn hồn, buột miệng nói: "Sao có thể giống nhau? Người và chim khác nhau."
Bùi Diệp bĩu môi: "Có gì khác nhau? Chẳng lẽ loài người tự cho mình đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, liền thật sự cho rằng mình khác với những sinh linh khác, có phân chia cao thấp? Nhưng nhìn từ kết quả lại có vẻ thú vị..."
Cùng chung số phận, loài người lại trở thành thức ăn của chim xác sống, thảo nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692440/chuong-1270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.