Mặc dù Dương Cảnh chân quân cứng miệng, nói chuyện không dễ nghe, nhưng Bùi Diệp chẳng hề bị ảnh hưởng, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ.
"Dương Tiêu sư muội, muội không thành thật gì cả."
Bùi Diệp chẳng biết từ khi nào đã bẻ một đóa hoa.
Dùng lực khéo léo, để đóa hoa nhẹ nhàng rơi xuống trước bàn của Dương Cảnh chân quân.
Lần trước tặng cho hắn một đóa hoa nhung đã bị giận dỗi cả buổi, lần này cô đã khôn hơn rồi.
Hắn liếc nhìn đóa hoa, rồi lại liếc xéo Bùi Diệp đang cười rạng rỡ: "Khinh bạc ph*ng đ*ng."
"Sao ta lại khinh bạc ph*ng đ*ng chứ?" Bùi Diệp chống cằm cười đùa, "Hoa tươi phối với mỹ nhân, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Đệ nói có đúng không, Ngọc Đàm sư đệ? Dương Tiêu sư muội đẹp thế mà không cho khen, sao mà bá đạo thế, đến cả người khác khen cũng cấm."
Ngọc Đàm sư đệ: "..."
Hiện tại hắn chỉ muốn nhét cho Bảo sư huynh mười, hai mươi đĩa bánh ngọt, để cái miệng không giữ cửa này có việc mà làm.
Hắn khẽ ho một tiếng: "Hiện tại huynh là nam, Dương Tiêu sư tỷ là nữ, hành vi này khác gì lưu manh? Xin huynh hãy thương xót cho danh tiếng của 'Dương Hoa sư huynh' đi, một đóa hoa lạnh lùng lại bị huynh làm hại thành cái dạng gì rồi?"
Bùi Diệp chỉ biết bĩu môi.
Tạm thời thu lại cái ý định nghịch ngợm.
Cô cất bản khế ước mà Dương Cảnh chân quân giúp mình đàm phán, cũng không xem trong túi tiền có bao nhiêu tiền đặt cọc, trực tiếp bỏ vào túi Càn Khôn. Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692357/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.