Một câu nói khiến mặt Phương Mặc Thanh đỏ bừng.
Hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt đôi mắt ươn ướt vô tội, lí nhí nói: "Sư thúc, đệ tử không có ý đòi hỏi phần thưởng..."
Bùi Diệp khuyên: "Dương Tiêu sư muội, đồ nhi Mặc Thanh vẫn còn là một đứa trẻ, khen thưởng đúng lúc sẽ càng khích lệ tính tích cực của nó."
Dương Cảnh chân quân liếc Bùi Diệp một cái, hừ một tiếng.
Tuy không nói gì, nhưng rõ ràng tỏ vẻ không vui.
Bùi Diệp: "..."
Phương Mặc Thanh mấp máy môi, do dự nhìn Bùi Diệp rồi lại nhìn Dương Cảnh chân quân.
"Muốn đi thì cứ đi, cơ hội nổi danh tốt như vậy, không thể hiện cho tốt thì tiếc lắm." Ngọc Đàm chân quân mỉm cười, ôn tồn nói với Phương Mặc Thanh, "Cũng để thế nhân nhìn xem phong thái của cao đồ Dương Hoa chân quân Khấu Tiên Phong. Chỉ có điều, đừng để bị thương."
Dương Cảnh chân quân nghe vậy liếc Ngọc Đàm một cái, dường như trách hắn lắm chuyện.
Phương Mặc Thanh được khích lệ, trên mặt lại rạng rỡ.
Khi trận đấu dưới đài vừa kết thúc, hắn liền bay xuống từ trên cao, khóe môi nở nụ cười e lệ, nhìn như chú thỏ trắng nhỏ vô hại.
Hắn chắp tay cúi đầu: "Lăng Cực Tông, Khấu Tiên Phong, Phương Mặc Thanh, xin được chỉ giáo."
Tuy Phương Mặc Thanh là đồ đệ thân truyền của Dương Hoa, nhưng rất ít khi lộ diện, nói đúng ra đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước công chúng.
Một tu sĩ hỏi: "Vị tiểu hữu này là cao đồ của Dương Hoa chân quân sao?"
Bùi Diệp chắp tay từ xa: "Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692358/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.