Mọi người bàn chuyện làm ăn khá thuận lợi, mỗi người đều có thu hoạch, coi như là khởi đầu tốt đẹp.
Gần đến trưa, đệ tử của Thiên Âm Cốc dọn lên các món linh thảo được chế biến tỉ mỉ và linh quả tươi mới hái. Linh khí dồi dào, chỉ cần ngửi thôi cũng đã cảm thấy tinh thần sảng khoái. Bùi Diệp bốc một quả màu tím còn đọng sương, cắn một miếng, hương trái cây lan tỏa khắp miệng.
Dương cốc chủ lại nhiệt tình mời mọi người thưởng thức linh tửu.
"Linh tửu Bách Hoa của Thiên Âm Cốc, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Trước đây nghe nói mẻ Bách Hoa này là do Dương cốc chủ tự tay ủ?"
"Haha, hôm nay được uống một lần, cơn nghiện rượu bao năm nay lại trỗi dậy rồi."
Một số vị đại lão tông môn đã tham gia không ít lần hội đàm chính thức giữa các tông môn, dĩ nhiên cũng đã từng uống qua Bách Hoa Tửu, một số khác còn non trẻ, đây là lần đầu tiên tham gia hội đàm Thiên Âm Cốc chủ trì, đối với loại rượu ngon nổi tiếng của Thiên Âm Cốc cũng chỉ nghe danh.
Nguyên liệu là hoa cỏ trong biển hoa phối hợp với linh tuyền trong cốc, ủ theo phương pháp cổ xưa bí truyền, rồi cất giữ mười mấy năm.
Hương vị ngọt ngào êm dịu, uống vào dư vị kéo dài, lại còn có công hiệu nuôi dưỡng kinh mạch.
Bùi Diệp bị khơi dậy sự tò mò.
"Tại sao trong bình của ta không phải là rượu mà là nước trái cây?" Cô quay đầu nhìn Ngọc Đàm sư đệ và Dương Cảnh chân quân, rồi lén lút nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692356/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.