Vừa mở mắt ra đã phát hiện mình xuyên không, cảm giác đó như thế nào?
Bùi Diệp dùng chính mình nói rõ, cô cho rằng không tốt lắm, rất không tốt, đâu đâu cũng không tốt.
Nhà ở đâu?
Nhà có mấy người?
Nguyên thân tên gì?
Đây là nơi nào?
Tất cả đều là ẩn số.
Một khi bị phát hiện mình không phải là bản gốc, lúc đó sẽ đối mặt với khó khăn gì? Có bị coi là quái vật bị giết không? Dù có thể trốn thoát, đối mặt với một thế giới xa lạ thì làm sao để thích nghi?
Một loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu cô, khiến tâm trí cô rối bời.
Cô ngồi phịch xuống giường ngọc, thông qua hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, lấy lại lý trí.
Trước tiên phải quan sát hoàn cảnh, sau đó mới quan sát bản thân, cuối cùng là giữ vững tâm lý, xem có tìm được manh mối nào hữu dụng không. Hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân rồi mới tìm hiểu môi trường bên ngoài, làm rõ mình đã xuyên không đến nơi nào, nếu chỉ là trong vùng ngân hà của Nhân loại Liên Bang...
Bùi Diệp cúi đầu nhìn trang phục của mình, khóe miệng giật giật.
Môi trường không có gì phải bàn, một phòng đá, ánh sáng chiếu rọi toàn nhờ các hoa văn phát sáng khắc trên tường đá, cùng với ngọc bích trên đỉnh phòng đá. Ánh sáng trong phòng đá dịu dàng ấm áp, không chói mắt, chiếu lên da tạo nên một lớp ánh sáng mờ, giống như được phủ một bộ lọc mềm mại.
Cô cẩn thận xem xét xung quanh tường đá, mò mẫm chỗ này, thăm dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691211/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.